Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Phát sốt…” Sơ Tranh ấn hắn nằm trở về: “Đừng lộn xộn.”
Văn Thanh muốn ngồi dậy.
“Anh còn động thêm cái nữa, tôi sẽ lột sạch anh.”
“…”
Văn Thanh cứng lại ở đó.
Sơ Tranh buông hắn ra, đi ra bên ngoài, cô vén rèm cửa lên, lại quay đầu: “Anh dám chạy, để tôi bắt được anh, anh liền chết chắc.”
–
Văn Thanh nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh, hắn chống người dậy, chậm rãi di chuyển về phía cổng.
Hắn đẩy rèm ra, bên ngoài là nhà chính.
Bên trong nhà chính cũng không có thứ gì, Văn Thanh trực tiếp đi tới cửa.
Hắn thử mở cửa, lại phát hiện cửa bị khóa lại.
Văn Thanh chuyển tới bên cạnh, chuẩn bị rời đi từ cửa sổ.
Nhưng cửa sổ không phải bị khóa cứng, thì chính là rất cao rất hẹp, cho dù leo lên cũng không ra được.
Văn Thanh hành động một lát như thế, cả người đã mệt mỏi đến mức ra một thân mồ hôi.
Hắn chống tường đi về gian phòng vừa rồi, ngồi ở bên giường.
Không biết qua bao lâu, Văn Thanh nghe thấy tiếng mở cửa.
Sơ Tranh dẫn người vào, chỉ vào Văn Thanh: “Xem cho hắn.”
Người tiến vào nhìn thấy Văn Thanh, ôi một tiếng, vội vàng lui ra bên ngoài.
Sơ Tranh dùng một tay giữ chặt người: “Chạy cái gì?”
“Cậu cậu cậu ta…” Trong làng đều nói người này trúng tà đó!!
Sơ Tranh trực tiếp đưa tiền.
“…”
Sơ Tranh cũng là vận khí tốt, thầy lang vừa vặn ở trong thôn còn chưa rời đi, nếu cô đến chậm chút nữa, người này sẽ đi mất.
Hiển nhiên thầy lang cũng từng nghe qua những chuyện liên quan tới Văn Thanh, cũng đã gặp hắn.
Nếu không phải Sơ Tranh cho nhiều tiền, thầy lang làm sao dám ở lại.
Văn Thanh rất kháng cự người này, không chịu phối hợp.
Như thú nhỏ bị chọc giận, móng vuốt răng nanh tất cả đều lộ ra, toàn thân đều là gai.
Sơ Tranh trực tiếp bắt người tới, ấn vào trong ngực, kéo tay hắn, cho thầy lang bắt mạch.
“Ngoan, đừng sợ.” Sơ Tranh ôm hắn, ấn lấy đầu hắn để hắn tựa lên bả vai mình, thật lòng cam đoan: “Sẽ không ai thương tổn anh.”
Thân thể Văn Thanh cứng ngắc, nhưng cuối cùng cũng không giãy giụa nữa.
Thầy lang chẩn mạch cho hắn, lại kiểm tra thân thể một chút.
“Bị lạnh… tôi kê cho cậu ấy chút thuốc, cô dựa theo đó mà bốc thuốc là được rồi.”
Bây giờ thầy lang đều là trung y, tay nghề truyền thừa qua đời đời kiếp kiếp.
Đương nhiên, thuốc tây đối với người của thời đại này mà nói, cũng hơi đắt, đảm đương không nổi.
Thầy lang viết xong phương thuốc, ánh mắt liếc về phía hai người.
Sơ Tranh bình thản ôm người, nhận lấy phương thuốc, lại lấy từ trên người ra một chút tiền: “Chuyện ngày hôm nay…”
“Tôi không biết gì cả, không biết gì cả.” Thầy lang muốn nhận tiền.
Sơ Tranh giơ tay lên, tay thầy lang rơi vào khoảng không.
“Nếu để tôi nghe thấy người bên ngoài nói lung tung, thì ông cẩn thận một chút cho tôi.”
Cô gái tuổi không lớn lắm, nhưng khí thế toàn thân kinh người, làm cho người ta không rét mà run.
Thầy lang cam đoan: “Tôi chỉ xem bệnh, không tám chuyện, không tám chuyện.”
Tay Sơ Tranh hạ xuống, thầy lang vội vàng nhận lấy tiền.
“Đi đi.”
“A.”
Thầy lang nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi.
Sơ Tranh ôm Văn Thanh không buông tay: “Muốn ngủ thêm một chút nữa không?”
Trên người người này đều không có nhiều thịt, cảm giác như chỉ toàn sờ được xương cốt.
Không biết trước kia sống những ngày như thế nào…
Thẻ người tốt chính là thảm như vậy đó.
Thật lâu sau Văn Thanh mới lắc đầu, hắn lần tìm tay Sơ Tranh, đẩy cô ra.
Sơ Tranh buông hắn ra, Văn Thanh liền cách xa cô một chút, mím môi không nói lời nào.
Sơ Tranh đứng dậy, xoa xoa mái tóc rối bời của hắn: “Vậy anh ngồi đây đi, tôi cho người đi bốc thuốc cho anh.”
Tóc này còn rất mềm.
Sờ thêm chút nữa.
Trước khi Văn Thanh nổi giận, Sơ Tranh thấy đủ thì thôi, cầm phương thuốc rời đi.
Văn Thanh lại xuống dưới nhìn một lần, vẫn là khóa cửa.
Văn Thanh: “…”
Chỗ này có lẽ vẫn còn ở trong thôn, chỉ là Văn Thanh không biết là nhà ai…
Văn Thanh đang nghĩ ngợi, cửa lại mở ra.
Lăng Quân và một thanh niên xách đồ vật tiến vào.
“A, cậu đã tỉnh rồi à… Chị đâu?”
Văn Thanh thấy cửa mở, phản ứng đầu tiên chính là chạy ra ên ngoài.
Lăng Quân giật mình, hô lên với thanh niên bên cạnh: “Giữ chặt hắn!”
Người này là do chị đưa đến đó, làm một thôn bá đã từng bị giáo dục qua, sao có thể để hắn chạy chứ!!
“A!”
Thanh niên kêu thảm một tiếng, muốn động thủ, bị Lăng Quân giữ chặt.
“Đừng đánh, chị mang đến.” Lăng Quân kéo Văn Thanh về bên trong: “Cậu đừng chạy mà, chị trở về mà cậu không có ở đây, tôi bàn giao thế nào, tôi không muốn bị đánh.”
Người thanh niên kia đứng ở bên ngoài vung tay: “Móa nó, sao hắn lại cắn người!!”
Văn Thanh bị giam về bên trong phòng.
Lúc này hắn mới phát hiện căn phòng này cũng có cửa, có thể khóa lại.
Hiệu quả cách âm của loại phòng này rất kém, hắn có thể nghe rõ người bên ngoài nói chuyện.
“Hắn không phải Văn Thanh kia sao?”
“Đúng vậy đó.”
“Chị mang hắn về làm gì? Muốn chơi à?” Thanh niên không che đậy mồm miệng.
“… Tôi làm sao biết, nhưng mà đúng là đẹp thật, so với Từ Đại Vĩ kia còn đẹp hơn nhiều.”
“Chị đi đâu rồi?”
“Không biết, chắc là đi ra ngoài…”
“Tôi làm chút đồ ăn trước đã.”
“Mẹ! Có thuốc không? Mẹ nó cắn chảy máu luôn này, hắn không có bệnh gì chứ!”
–
Khi Sơ Tranh trở về, Lăng Quân và một tiểu đồng bọn khác đã ăn no, uống nước ừng ực.
“Chị, chị về rồi.”
“Chị, ôi may mà chị về rồi, chị nhìn xem hắn cắn em này!!” Thanh niên lập tức để lộ vết cắn trên cánh tay ra cáo trạng.
“… Cậu chọc hắn làm gì?”
“Hắn muốn chạy mà.” Thanh niên nói: “Lăng Quân bảo em giúp ngăn cản, em thấy bộ dáng của hắn như không có lực công kích gì, làm sao biết hắn lại động khẩu chứ!”
Sơ Tranh giật mình trong lòng: “Chạy?”
“Không, nhốt bên trong kia kìa.” Lăng Quân chỉ chỉ phòng.
Sơ Tranh thở phào, đưa thuốc cho bọn họ: “Đi nấu thuốc.”
“Chị, chị bệnh à?”
“Cậu thấy tôi giống bị bệnh?” Đang êm đẹp rủa ta làm gì!
“…”
Không giống.
Vậy thì chính là cho người bên trong kia uống.
Lăng Quân nhận lấy thuốc: “Chị, chị ăn không?”
“Tôi không ăn thuốc.”
Ta lại không có bệnh, ăn thuốc cái gì.
Lăng Quân: “Không phải, em hỏi chị có ăn cơm không…”
“Đã mua đủ đồ về rồi chứ?”
“Mua rồi.” Lăng Quân vội vàng xách đồ ra: “Đều ở đây cả.”
Sơ Tranh mở những thứ kia ra, lấy quần áo ra trước, sau đó lại lật những thứ khác ra, nhét những thứ không cần thiết cho Lăng Quân: “Nấu chút cháo, những thứ này các cậu tự chia đi.”
Sơ Tranh cầm đồ vật vào nhà, Văn Thanh ngồi trong góc giường, mặt chôn ở trong đầu gối.
Sơ Tranh buông quần áo xuống: “Thay quần áo.”
Văn Thanh ngẩng đầu lên từ trong đầu gối, ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa.
“Anh khỏe lên tôi sẽ để anh đi.” Sơ Tranh nói.
Ánh mắt Văn Thanh quay lại, dường như đang hỏi cô có phải thật hay không.
“Thay quần áo.” Sơ Tranh chỉ vào quần áo.
Một hồi lâu sau Văn Thanh mới chuyển từ bên kia tới, cầm quần áo, hắn nhìn Sơ Tranh, ra hiệu cô ra ngoài.
“Tôi đều đã nhìn qua, anh sợ cái gì?”
Văn Thanh siết chặt tay cầm quần áo, hốc mắt có chút phiếm hồng, rõ ràng đang tức giận.
Trong tiếng gầm gừ của Vương Giả, Sơ Tranh bị ép từ bỏ dự định giúp hắn thay, lui ra phía sau một bước, rời phòng.