Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1439: Ký sự thập niên 70 (14)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Quần áo là kiểu dáng Tôn Trung Sơn rất mới lạ, quy quy củ củ mặc trên người Văn Thanh, cực kỳ vừa người, làm tinh thần hắn nhìn như phấn chấn hơn không ít.

Sơ Tranh đưa thuốc cho hắn trước: “Uống thuốc trước.”

Văn Thanh nhìn bát thuốc đen như mực kia, không nhận.

“Muốn tôi đút?”

Văn Thanh: “…”

Hắn mau chóng nhận lấy thuốc, nhưng mà vẫn không uống.

“Nhanh lên.”

Văn Thanh nhắm chặt hai mắt, một hơi uống hết thuốc.

Vị đắng lan tràn trong khoang miệng và trong cổ họng, vị đắng kia, giống như có thể lan tràn đến trong lòng.

Sơ Tranh lấy từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo đường, mở lòng bàn tay ra đưa tới trước mặt hắn.

Kẹo đường đủ mọi màu sắc, có vị hoa quả, cũng có kẹo đường vị sữa…

Thật lâu sau Văn Thanh cũng không có động tĩnh, hắn chậm chạp ngẩng đầu, dùng ngón tay chỉ vào mình.

Chỗ sâu trong đáy mắt lóe lên bối rối vì thụ sủng nhược kinh.

Sơ Tranh trực tiếp chọn lấy một viên, lột ra nhét vào trong miệng hắn.

Vị ngọt của kẹo rất nhanh lan tràn ra, xua tan vị đắng.

Sơ Tranh thả chỗ còn lại vào trong lòng bàn tay hắn, đầu ngón tay xẹt qua lòng bàn tay hắn: “Ăn hết thì nói với tôi.”

Sơ Tranh cầm bát ra ngoài, Văn Thanh cúi đầu nhìn kẹo đường trong lòng bàn tay.

Thật lâu sau mới chậm chạp xiết chặt.

Lăng Quân đưa cháo vào cho Văn Thanh, lần này Văn Thanh ngược lại rất phối hợp, ngoan ngoãn uống cháo.

Uống cháo xong, Văn Thanh nhìn về phía cổng.

Lăng Quân nhìn hắn, lại nhìn ngoài cửa, không biết Văn Thanh đang nhìn cái gì.

Lăng Quân không hiểu liền hỏi: “Cậu nhìn cái gì thế?”

Văn Thanh không đáp, cứ mắt không chớp nhìn ra phía cổng.

“Cậu muốn đi?” Lăng Quân suy đoán: “Thế thì không thể được, chị nói rồi, cậu phải dưỡng bệnh tốt mới có thể đi.”

Con ngươi Văn Thanh quay vòng, chậm chạp gục đầu xuống.

Lăng Quân gãi gãi đầu: “Cái kia, cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài. Có việc gì thì cậu gọi tôi.”

Văn Thanh nhẹ gật đầu.

Lăng Quân mau chóng thu dọn đồ đạc ra ngoài.

Văn Thanh nghe thấy tiếng khóa cửa, biểu cảm của hắn có chút thay đổi, chậm chạp đứng dậy ngồi trở lại bên giường, lấy từ trong túi ra một ít kẹo, chọn lấy một viên lột ra.

Thuốc và cơm của Văn Thanh đều là Lăng Quân đưa tới, một ngày sau đó Văn Thanh đều không nhìn thấy Sơ Tranh.

Ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng bệnh trạng của Văn Thanh dường như không có dấu hiệu chuyển biến tốt, ngược lại bắt đầu ho khan, có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.

Lăng Quân là một ông lớn, ngay từ đầu căn bản không để ý, cho là chẳng mấy chốc sẽ tốt.

Nhưng càng xem càng thấy không đúng, cậu ta mau chóng đi gọi Sơ Tranh tới.

Sơ Tranh tới, Văn Thanh nằm ở trên giường, thần sắc mệt mỏi.

“Vì sao không nói với tôi sớm hơn?”

“… Chị, em không biết sẽ trở nên nghiêm trọng như thế.” Cậu ta sinh bệnh cũng sẽ nghiêm trọng một hai ngày, nhưng rất nhanh sẽ tốt lên.

Làm sao biết hắn lại như vậy…

Hơn nữa nếu chị quan tâm hắn, sao không đến thăm chứ!!

Chuyện này trách cậu ta sao?!

Thôn bá biểu thị rất ủy khuất.

Sơ Tranh đỡ Văn Thanh dậy: “Đưa đến bệnh viện.” Cái tên lang băm kia! Lấy của cô nhiều tiền như vậy, mà chữa người thành thế này đây!

“Chị, muộn như vậy rồi, chúng ta đi thế nào?”

Xe cũng không có.

Đây là một bệnh nhân.

Sơ Tranh đạp xe đi, để Văn Thanh ngồi đằng sau: “Có thể ôm chắc tôi không?”

Văn Thanh ôm eo Sơ Tranh, cả người đều ép trên người cô, một hồi lâu sau mới gật đầu.

Bóng đêm đậm đặc, Văn Thanh dựa trên người Sơ Tranh, tiếng gió phất qua bên tai.

Hắn đột nhiên vươn tay, giơ lên trong không khí.

Gió xuyên qua đầu ngón tay hắn…

Sơ Tranh kéo tay hắn về: “Muốn chết à? Rơi xuống té chết tính cho ai?” Ta mẹ nó còn phải xuống dưới nhặt mi!

Văn Thanh không làm gì nữa, an tĩnh ôm Sơ Tranh.

Thiết bị của bệnh viện huyện không được tốt lắm, nhưng so với thầy lang mà nói, thì vẫn chuyên nghiệp hơn rất nhiều.

“Không có phòng bệnh đơn độc?”

Một phòng bệnh chỗ này tận bốn năm người ở…

“Không có, phòng bệnh đang rất thiếu thốn.” Y tá nói.

“Thêm tiền cũng không được?”

“Bây giờ không làm đặc quyền giai cấp.”

Y tá truyền cho Văn Thanh một bình thuốc, bàn giao Sơ Tranh trông coi hắn, sau đó vội vàng rời đi.

Sơ Tranh ngược lại cũng không phải nhất định muốn phòng bệnh đơn độc, cô chỉ nghĩ có lẽ thẻ người tốt cần yên tĩnh một chút.

Nhưng Vương bát đản đều yên tĩnh như gà, không phát nhiệm vụ.

Có lẽ là nơi này thật sự không cho phép làm đặc quyền.

Sơ Tranh nhìn Văn Thanh, hắn đã ngủ rồi.

Sơ Tranh kéo rèm qua, đi đến bên cạnh ngồi xuống, giơ tay nắm chặt cánh tay không truyền dịch của hắn.

Văn Thanh mơ thấy ác mộng.

Giữa lúc mê man giật mình tỉnh lại, ngửi được mùi nước khử trùng khó ngửi trong không khí, trần nhà trên đỉnh đầu cũ kỹ, pha tạp vết tích màu đen và màu vàng.

Ngón tay Văn Thanh khẽ động, phát hiện bị người đè ép.

Hắn quay đầu nhìn thấy cô gái đè lên tay hắn, nằm ở bên cạnh.

Văn Thanh không dám động nữa, sợ đánh thức cô.

Trong phòng bệnh dần dần náo nhiệt lên.

Có người ra ra vào vào, còn có người nói chuyện lớn tiếng, tiếng cười đùa không ngừng.

Sơ Tranh bị làm cho không ngủ được nữa, cô khẽ động đầu, tầm mắt xốc lên, ánh mắt lạnh lùng đối đầu với ánh mắt Văn Thanh.

Hai người im ắng đối mặt một lát, Sơ Tranh chậm chạp ngồi dậy, chống đỡ giường, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Trước tiên giơ tay sờ trán hắn.

Văn Thanh chỉ an tĩnh nhìn cô, hai người cầm tay cũng không buông ra, giống như hai người đã quên mất.

“Hết sốt rồi.” Sơ Tranh nói: “Có muốn ăn gì không?”

Văn Thanh lắc đầu.

“Vậy tôi đi ăn.” Thật đói.

Đêm hôm khuya khoắt phải chạy xa như vậy, còn giày vò hơn nửa đêm nữa, bây giờ cô cần tiếp tế.

Văn Thanh: “…”

Sơ Tranh buông tay Văn Thanh ra, trước tiên gọi bác sĩ đến xem cho hắn một chút, ở ngoài hành lang gặp tổ hợp thôn bá bất lương vội bắt chuyến xe sớm tới.

Sơ Tranh bảo bọn họ đi vào thăm Văn Thanh, cô đi ra ngoài ăn cơm trước.

Lăng Quân mang người phần phật đi vào.

Mặc dù đều là thanh niên, nhưng thân hình ai cũng cao to, trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh hơn không ít.

Sơ Tranh ăn sáng xong, cầm bánh bao đóng gói trở về, đưa cho bọn Lăng Quân.

Lăng Quân nhìn người trên giường: “Hắn không ăn sao?”

Sơ Tranh: “Hắn nói không đói bụng.”

“Ách…”

Lăng Quân gãi gãi đầu, chia đồ ăn cho những người khác.

Văn Thanh cứ vậy nhìn bọn họ ăn, mới vừa rồi còn không cảm thấy đói, nhưng lúc này ngửi được mùi thơm, hắn lại cảm thấy hơi đói.

Văn Thanh túm lấy ga trải giường, ngón tay siết rồi buông, nới lỏng rồi lại siết chặt, cuối cùng trực tiếp nằm xuống, nghiêng người nhìn rèm.

Sơ Tranh đến chỗ bác sĩ lấy báo cáo, tổng thể mà nói thì không có vấn đề gì lớn.

Chỉ là dinh dưỡng không đầy đủ, thiếu máu nghiêm trọng, nếu còn tiếp tục như thế, sẽ xảy ra chuyện.

“Giọng nói của hắn có vấn đề gì không?” Sơ Tranh hỏi bác sĩ.

“Giọng nói?” Bác sĩ nghi hoặc.

“Hắn vẫn không nói chuyện, là không nói được hay là không nói?”

Bác sĩ nói: “Cái này phải kiểm tra…”

Sơ Tranh dẫn Văn Thanh đi kiểm tra, kết quả không có bất cứ vấn đề gì.

Là chính hắn không muốn nói chuyện mà thôi.

Sơ Tranh cầm báo cáo trở lại phòng bệnh, tổ hợp thôn bá bất lương ngồi thành hàng ở phòng bệnh, không ai nói chuyện.

Văn Thanh cùng bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Sơ Tranh trở về, ánh mắt Văn Thanh liền rơi trên người cô.

Sơ Tranh đi qua ngồi xuống, thấy tinh thần hắn cũng không tệ lắm, liền lên tiếng hỏi hắn.

“Anh ở nhà chú Đại Tráng?”

Văn Thanh gật đầu.

“Con ông ta bắt nạt anh?”

Văn Thanh không gật đầu cũng không lắc đầu.

“Đêm hôm đó một mình anh ở trên núi làm gì?”

Vấn đề này hiển nhiên là Văn Thanh không cách nào trả lời, Sơ Tranh đổi cách hỏi.

“Có người bảo anh lên núi?”

Văn Thanh lắc đầu.

“Chính anh tự lên núi?”

Văn Thanh gật đầu.

“Chính anh tự rơi xuống?”

Văn Thanh gật đầu… Một lát sau lại lắc đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.