Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
【 Tiểu tỷ tỷ… Người bình thường sẽ không nhấn người ta vào trong nước như thế. 】 Vương Giả cảm thấy mình rất oan uổng.
Người bình thường gặp phải loại chuyện này, mặc kệ sống hay chết, đều là kéo người lên trước đã.
Đến chỗ cô, chính là trực tiếp nhấn xuống.
Chuyện này trách ta sao?
Sơ Tranh cũng rất đúng lý hợp tình: Vậy ta không nhấn xuống, lỡ như là người chết, chẳng phải ta cũng lạnh sao?
【…】
–
Người trong nước giãy dụa leo lên bờ.
Có lẽ là hết sức, hắn bò được một lúc, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Sơ Tranh: “…”
Hôn mê mới tốt.
Nói không chừng hôn mê xong tỉnh lại sẽ không nhớ rõ chuyện phát sinh lúc trước nữa.
Sơ Tranh kéo người tới.
Bây giờ lại có một vấn đề…
Cô nên đưa người đến đâu đây?
Với tình huống trong nhà nguyên chủ, xách về còn không phải lật trời sao?
Cuối cùng Sơ Tranh suy tư một lát, khiêng người đến nhà của một người trong tổ hợp thôn bá bất lương.
Thân nhân của người này đã mất hết, chỉ ở một mình.
Phòng ở mặc dù hơi cũ nát, nhưng dù cũng tốt hơn không có.
“Chị, chị làm sao… đây là ai vậy?” Ánh sáng quá mờ, Lăng Quân chỉ nhìn thấy có người, không thấy rõ là ai.
“Đưa vào.” Sơ Tranh phất phất tay.
“A a a…”
Lăng Quân mau chóng chạy ra, đỡ người vào trong nhà.
Đợi đến khi vào bên trong có ánh sáng, Lăng Quân mới nhìn rõ người này.
“Đây… Không phải là Văn Thanh kia sao?” Lăng Quân kinh ngạc: “Chị, chị đưa hắn từ đâu tới vậy?”
“Cậu biết?”
“A, biết, thanh niên trí thức trong thành phố đến.” Lăng Quân gãi gãi đầu: “Ở ngay trong thôn chúng ta đấy, chị không biết sao?”
Sơ Tranh: “…”
Hình như có một người như thế, nhưng ký ức của nguyên chủ có chút mơ hồ, không phải rất sâu sắc.
“Chị…” Lăng Quân kéo Sơ Tranh ra ngoài: “Văn Thanh này độc lai độc vãng, những thanh niên trí thức cùng đến kia đều không chơi với hắn, bình thường cũng luôn âm u, chị đưa hắn đến đây làm gì.”
“…”
Hắn là thẻ người tốt của ta mà!
“Hỏi nhiều như vậy làm gì.” Sơ Tranh tức giận: “Tìm quần áo tới đây.”
“…”
Lăng Quân mau chóng đi tìm bộ quần áo tới.
“Chị, chị…”
Sơ Tranh giơ tay, ra hiệu Lăng Quân đưa quần áo cho cô.
Lăng Quân nắm lấy quần áo, vẻ mặt quỷ dị.
Đó là nam…
Sơ Tranh không cho phép cãi lời, hạ lệnh: “Đưa cho tôi, ra ngoài.”
Lăng Quân: “…”
Chị mới là nữ trung hào kiệt nha!!
–
Văn Thanh đến đây cùng đám thanh niên trí thức trong thôn.
Các thanh niên trí thức khác hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bệnh của dân thành phố, nhưng mọi người đều có thể chấp nhận.
Nhưng Văn Thanh này, từ sau khi đến thôn, nghe nói chưa có ai từng nghe hắn nói câu nào.
Hoặc là nói, không có ai biết rốt cuộc hắn có biết nói chuyện hay không.
Hỏi chuyện hắn, có thể sử dụng gật đầu và lắc đầu trả lời, hắn sẽ đáp một chút.
Gật đầu và lắc đầu không giải quyết được, thì hắn sẽ không nhìn thẳng.
Cho dù dáng dấp hắn thật đẹp, nhưng các cô gái trong thôn cũng không thích hắn lắm, nói trên người hắn có một loại âm khí âm u.
Đoạn thời gian trước, còn có người trông thấy hắn uống máu động vật trên núi.
Người ta bị dọa cho phát sợ, đều nói là hắn trúng tà.
Người trong thôn đều cách hắn rất xa, ngay cả công việc cũng không phân cho hắn.
Dù sao dùng lời của Lăng Quân mà nói, chính là người này không thích hợp.
Sơ Tranh phát hiện trên người hắn có vết thương.
Vết thương kia rõ ràng không phải do va chạm bình thường mà có, mà càng giống như bị người đánh hơn.
Sơ Tranh thay xong quần áo, Lăng Quân đi từ bên ngoài vào.
“Những vết thương trên người hắn cậu biết từ đâu ra không?”
Sơ Tranh vén quần áo lên, để Lăng Quân nhìn những viết máu đọng cũ mới giao thoa kia.
Lăng Quân suy nghĩ một chút: “Hắn ở nhà chú Đại Tráng, đứa con kia của chú Đại Tráng tính khí nóng nảy, đánh người là chuyện thường xảy ra, có lẽ là bị hắn đánh, trước đó có người từng nhìn thấy.”
Con trai chú Đại Tráng ở bên ngoài lăn lộn hai năm, học chút công phu quyền cước trở về.
Tổ hợp thôn bá bất lương trong thôn, bình thường cũng không dám nhìn chính diện gã.
Tổ hợp thôn bá bất lương ở trong thôn chỉ là khiến người ta chán ghét, còn chưa tới tình trạng người người căm hận.
Nhưng con trai chú Đại Tráng thì không giống…
So sánh một chút thì đại khái chính là tiểu lưu manh đầu đường gặp phải xã hội đen chân chính.
Văn Thanh vẫn không tỉnh lại.
Sơ Tranh cho Lăng Quân một chút tiền, bảo cậu ta đi lên trấn mua đồ.
“Chị, muộn thế này không có xe nữa đâu!”
“Chạy xe đạp của tôi đi, trong sân, cậu tự lấy đi.” Sơ Tranh đưa chìa khóa xe đạp cho cậu ta.
Sơ Tranh lại bổ sung một câu: “Gọi thêm người đi cùng cậu.”
“Vâng!!”
Lăng Quân chạy nhanh như làn khói.
–
Văn Thanh mê man hơn nửa đêm, trời tờ mờ sáng mới tỉnh lại, hắn giơ tay sờ lên trán.
Đau…
Văn Thanh chầm chậm, cảm giác dễ chịu hơn một chút.
Hắn đột nhiên giật mình phát hiện quần áo trên người không thích hợp… Quần áo này, rõ ràng rộng hơn hắn rất nhiều, cũng cũ hơn nhiều.
Đây là nơi nào?
Văn Thanh quay đầu nhìn quanh, phòng đơn sơ, cơ hồ không có nhiều đồ dùng trong nhà.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng, có sương mù trôi nổi.
Rèm bị người đẩy ra, một bóng người đi từ bên ngoài vào.
Sắc mặt Văn Thanh kéo căng, ánh mắt nhìn chòng chọc vào tấm rèm bên kia, giống như ấu thú chấn kinh, phòng bị, cảnh giác, chán ghét…
Người xuất hiện có chút vượt ngoài ý định.
Là một cô gái, mặc quần áo xinh đẹp vừa vặn, tóc dài đen nhánh mềm mại tùy ý xõa sau ót, theo bước đi của cô, khẽ bay bay về phía sau.
Cho dù màu da không phải đặc biệt trắng, nhưng cũng có thể từ ngũ quan nhìn ra cô là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Văn Thanh ngồi dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm cô.
“Tỉnh rồi à.”
Sơ Tranh đi qua, không quan tâm chút nào đến sự phòng bị và cảnh của Văn Thanh, đưa chén trong tay tới: “Uống nước trước đi.”
Ánh mắt Văn Thanh rơi vào trong chén, chỉ là một chén nước trong.
Sơ Tranh bưng nửa ngày Văn Thanh cũng không nhận, cô trực tiếp đặt ở bên cạnh, cũng mặc kệ hắn có uống hay không.
Văn Thanh nhớ kỹ cô… Đêm qua cô ấn mình vào trong nước…
Văn Thanh cúi đầu quan sát quần áo trên người mình.
Hắn nhìn về phía Sơ Tranh, im ắng chỉ vào quần áo của mình.
Sơ Tranh hiểu rõ hắn hỏi gì, thẳng thắn nói: “Tôi thay, anh thấy nơi này còn có người khác sao??”
“…”
Văn Thanh hơi trừng lớn mắt, giống như không thể tin được, một cô gái như cô, lại đi thay quần áo cho hắn.
Có chút thẹn thùng nào không!
Nghĩ đến toàn thân trên dưới mình đều có thể bị cô nhìn qua, sắc mặt Văn Thanh cực kỳ kém.
Văn Thanh lập tức bước xuống giường, vừa giẫm lên mặt đất, đầu choáng váng một trận, lại ngã về.
Trên mặt hắn không có chút huyết sắc nào, nhìn hơi dọa người.
“Anh sao thế?”
Vừa rồi Văn Thanh ngồi không cảm thấy khó chịu như vậy, lúc này đứng lên, lại cảm thấy toàn thân không có khí lực gì, rất choáng…
Sơ Tranh đi tới, giơ tay sờ trán hắn.
Văn Thanh chấn kinh, cả người ngửa ra sau, vừa hung vừa ác trừng mắt nhìn cô.
Nhưng mà dung mạo của Văn Thanh nghiêng về khuynh hướng âm nhu, còn mang theo chút đáng yêu.
Cho nên lúc này nhìn, càng giống như con sói con bị người ta tóm lấy, muốn lộ ra răng nanh, nhưng lại bị người ta nhấn về không thể động đậy, chỉ có thể nhe răng trợn mắt, biểu hiện ra sự hung ác của mình.
Sơ Tranh lười nói nhảm, kéo cánh tay hắn, cưỡng ép lôi người trở lại, giơ tay bao trùm lên trên trán hắn.
Lần này Văn Thanh cách Sơ Tranh rất gần.
Thậm chí có thể ngửi được mùi hương u lãnh nhàn nhạt trên người cô…
Rất thoải mái.
Thậm chí còn làm Văn Thanh cảm thấy có chút quen thuộc và an tâm.
***
Có ai nhớ cái tên Văn Thanh này từng xuất hiện ở đâu không ( ಠ ಠ)