Tiếp đó lại nghe Tiểu Hoa nói: “Ký chủ, ngài có một cơ hội hứa nguyện, xin hỏi, ngài có mong muốn gì?”
“Không có.”
“Ngài có thể cẩn thận nghĩ lại, không nóng nảy.”
Tô Yên suy nghĩ một lát, “Kẹo sữa dâu, thế giới nào cũng có phải không?”
“Cái này… không nhất định.”
“Vậy tôi muốn, mỗi thế giới đều có kẹo sữa dâu.”
Tiểu Hoa chần chờ, “Ngài… xác định chứ?”
“Ừm.”
“Leng keng, nguyện vọng của ngài đã được thực hiện, ký chủ, dù xuyên qua thế giới nào ngài cũng sẽ có kẹo sữa dâu.”
“Ồ, được rồi.”
“Ký chủ, nếu không có câu hỏi khác, chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo.”
“Được.”
Tô Yên vừa đồng ý, cô đã hôn mê bất tỉnh.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang ngã ở bên cạnh một cái ao.
Núi giả, ao cá, hoa cỏ, cổ kính, rất có cảm giác.
Mà trên người nàng, đang mặc quần áo cổ đại, đầu đội búi tóc, giày vải màu trắng.
Sau đó, nàng nghe thấy trong ao bên cạnh truyền đến tiếng động.
Tiểu Hoa lên tiếng, “Ký chủ, nam chủ ở trong ao nha.”
Ngữ khí không thể nói có bao nhiêu kinh hoảng, đại khái là ngạc nhiên nhiều hơn.
Nhưng nó vừa thốt lên, Tô Yên đã nhấc mắt.
Thực hiển nhiên, nam tử trong ao không biết bơi, hắn đang giãy giụa.
Nàng bước về phía trước, tới gần đó.
Tiểu Hoa lại lên tiếng, “Ký chủ, ngài muốn nhảy xuống đó cứu hắn sao?”
Tô Yên bình tĩnh nói: “Sẽ không.”
Vừa nói xong, nàng nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, tìm thấy một bó củi trong bụi cỏ gần đó.
Nàng dùng sức kéo, đi đến trước ao cá, tiếp theo, trực tiếp ném bó củi vào trong nước.
Thình thịch một tiếng, bọt nước bắn ra xung quanh.
Thân thể của nàng rất yếu ớt, chỉ ném bó củi xuống nước, cũng đã làm trên trán đầy mồ hôi.
Sắc mặt có chút tái nhợt, đỡ tảng đá bên cạnh bờ ao nghỉ ngơi.
Đại khái ông trời cũng không muốn làm người trong ao chết, bó củi kia xuất hiện ngay bên cạnh hắn.
Một tay hắn đặt lên bó củi, lấy đà nhảy lên trên bó củi đó.
Bó củi trôi nổi trong nước, cho đến khi trôi đến bờ ao, nam tử kia đang định đi ra.
Không biết tiếng kinh hô từ nơi nào truyền tới, “Trời ạ, ở hoàng tử rơi xuống nước! Người đâu!!!”
Tiếng thét chói tai của nữ tử, còn có tiếng đổ vỡ, rõ ràng truyền vào trong tai Tô Yên.
Tô Yên đứng ở bên cạnh ao, nhìn về phía nam tử đang chật vật kia.
Lúc này, tay hắn đang vịn vào vách tường, hình như có cảm giác lạ mà ngẩng đầu lên.
Sợi tóc đen ướt dính rời rạc, che đi hơn nửa khuôn mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn, đen nhánh sâu thẳm không thấy đáy.
Lúc này Tô Yên nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, nàng không hề nhìn người vừa từ ao ra mà cầm rổ lên, rời đi.
Tiểu Hoa kinh ngạc, “A? Ký chủ, sao ngài lại bỏ đi a?”
“Hắn sẽ không chết.”
Giọng nói của Tô Yên trong trẻo, đại khái là do tính cách của cô nên nghe vào cảm thấy vừa mềm mại vừa ấm áp.
Lúc này, Tiểu Hoa đột nhiên nói: “Ký chủ, ngài có một phần ký ức phải tiếp nhận, hãy tìm một nơi an toàn.”
Tô Yên gật đầu đồng ý, “Được.”
Vừa nói nàng vừa tiếp tục bước về phía trước, con đường uốn lượn, cũng không biết mình đi tới đâu.
Chỉ là nhìn khắp nơi rách nát hoang vắng, hoàn toàn khác biệt với sự tinh xảo xa hoa ngoài kia.