Đại Chúa Tể

Chương 207: Cửu cấp Phù Đồ Tháp



Ầm Ầm!

Kiếm quang hùng dũng từ chân trời bổ xuống, hàn khí bức người với khí thế cắt rừng xẻ núi rạch không trung, chém xuống đầu Mục Trần.

Từ Thanh Thanh tấn công không chút lưu thủ, nếu không ngăn cản được ắt phải trọng thương.

Đám đông nhìn thấy công kích sắc bén kia cũng biến sắc, nữ nhân nọ thật là độc ác, Mục Trần kia và nàng dường như cũng chẳng có ân oán gì thế mà ra tay không chút nương tình.

Tô Linh Nhi cũng lo lắng ra mặt, nhưng lúc này muốn cứu viện cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể cầu nguyện cho tên kia không bị Từ Thanh Thanh một kích đánh chết.

Còn Mục Trần chỉ ngẩng lên nhìn kiếm quang dữ dội chém xuống, ánh mắt cũng lãnh liệt mạnh mẽ.

Chậm rãi giơ bàn tay lên, hắc ám ngưng tụ, hóa thành một hắc tháp nho nhỏ, cổ kính, dao động linh lực không mấy mạnh mẽ đặc biệt.

– Đó là linh cụ à? Dao động linh lực sao lại mỏng manh như thế, có lẽ là một kiện linh cụ hạ phẩm, bằng cái đó mà muốn đỡ công kích của Từ Thanh Thanh, chán sống rồi a!

Có người nhìn thấy hắc tháp xuất hiện trong tay Mục Trần cũng trợn mắt lẩm bẩm.

Mục Trần nhanh chóng quán chú linh lực vào tiểu hắc tháp, búng tay bắn ra, hắc theo bạo lược lao lên.

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”

Tiểu tháp lao ra nhanh chóng to lên, hóa thành cự tháp cao chừng mười trượng, lơ lửng nơi chân trời, thân tháp có hoa văn ám kim thần bí.

“Xoẹt!”

Kiếm quang hung hãn đã chém tới, mạnh mẽ bổ vào hắc tháp, vang lên một tiếng kim tiếng rền rĩ, khí lãng bùng phát ngút trời.

Vô số người phóng mắt nhìn qua, hắc tháp sau khi nhận một trảm của Từ Thanh Thanh lại không hề bị chém thành hai nửa, mà hắc ám trên thân tháp lan ra, chặn đứng mũi kiếm.

Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều kinh dị, hắc tháp trông tầm thường thế kia lại có thể lợi hại khó ngờ.

– Không thể nào?

Từ Thanh Thanh sắc mặt kịch biến, một chiêu này của nàng tuyệt đối đủ sức đánh hạ bất kỳ một kẻ nào thực lực dưới Dung Thiên cảnh hậu kỳ, sao lại có thể bị hắc tháp nho nhỏ này của Mục Trần cản lại?

Kỳ thật kinh ngạc không chỉ có Từ Thanh Thanh và đám đông, mà ngay cả Mục Trần cũng ngạc nhiên chẳng kém. Hắc tháp này chính là hắc tháp vừa xuất hiện khi hắn đột phá lên Dung Thiên cảnh, bản thân cũng không hiểu rõ nó lắm, chỉ biết là nó có quan hệ tới Linh Mạch bị phong ấn trong người, nó có uy lực gì cũng không hề biết.

Nhưng hiện tại đã có thể nhận thấy lực phòng ngự cường đại kinh người của nó rồi a.

– Hắc tháp này không lẽ chỉ dùng làm khiên thôi sao?

Mục Trần nói thầm, đã cảm thấy hắc tháp này không đơn giản, hẳn là không chỉ có một tác dụng duy nhất như thế.

“Ào!”

Hắc tháp đột ngột bùng phát vô số tia hắc ám, trong đó có một tia xuyên qua không trung bắn về phía Mục Trần.

Biến cố bất thình lình khiến Mục Trần cả kinh, chẳng kịp né tránh đã bị nó bắn trúng. Sau đó hắn cảm giác như có gì đó rất kỳ diệu mở ra trong người.

– Chuyện này…

Mục Trần hấp thu thông tin kỳ diệu kia, lát sau gương mặt tỏ ra kinh dị, dường như đã nhận biết phương pháp điều khiển hắc tháp nọ.

– Cửu Cấp Phù Đồ tháp.

Mục Trần nhìn chằm chằm hắc tháp kia, miệng lẩm bẩm một cái tên lạ lẫm. Rồi hắn thở ra một hơi, hai tay kết thành một ấn pháp kỳ lạ.

Linh lực trong cơ thể lấy một tốc độ kinh người tan biến.

Nhưng bên ngoài, hắc tháp bộc phát hào quang vạn trượng, tầng một đen sẫm liền hóa thành kim sắc rực rỡ.

Kim văn cổ kính chiếm cứ ở tầng một lấp lánh, một con rồng vàng phóng lên, linh lực cực kỳ đáng sợ bùng nổ khiến linh khí thiên địa ngập trời cũng bị chấn động dữ dội.

– Phù Đồ trấn!

Mục Trần biến đổi ấn pháp, Cửu Cấp Phù Đồ tháp dựng thẳng lên, hắc ám tỏa ra, kim long mang theo cái bóng to lớn và dao động linh lực kinh khủng áp xuống vị trí của Từ Thanh Thanh đang kinh hãi sợ sệt.

Mục Trần đột nhiên bạo khởi thế công kinh người khiến cho cả Từ Thanh Thanh lẫn mọi người kinh biến. Nàng ta liền lui gấpm nhưng phát hiện không thể thoát khỏi phạm vi che phủ của Cửu Cấp Phù Đồ tháp liền thúc đẩy linh lực, trường kiếm bạc như mãng xà uốn lượn đâm lên hắc tháp đang ép xuống.

“Cheng!”

Kiếm quang va chạ với Cửu Cấp Phù Đồ tháp lập tức nhạt đi, thân kiếm thậm chí còn xuất hiện những vết nứt rất nhỏ.

Linh cụ bị thiệt hại nặng, sắc mặt Từ Thanh Thanh đột nhiên trắng đi, rồi hộc máu bắn lui tê tái.

Trường kiếm bạc như rên rỉ, linh lực ảm đạm bay về nằm lại trong tay Từ Thanh Thanh, thân kiếm đầy vết nứt, một kiện linh cụ trung phẩm bị Cửu Cấp Phù Đồ tháp chấn thành thành phế phẩm!

Khu vực này đột nhiên trở nên yên tĩnh, đám người đang tranh đoạt Thiên Linh Liên cực kỳ chấn động. Đặc biệt là Hoắc Phong lúc trước vừa giao đấu với Mục Trần lại càng đặc sắc, không ngờ tên tân sinh kia còn ẩn giấu thủ đoạn hãi người như thế. Nếu đổi Từ Thanh Thanh là hắn, bị hắc tháp đè xuống cũng chật vật chẳng kém.

Mục Trần thấy Từ Thanh Thanh đã bị đánh bay, tay lật lại, Cửu Cấp Phù Đồ tháp liền bay về tay hắn, rồi biến mất tăm.

Trong lòng hắn kinh ngạc cũng chẳng nhẹ. Cửu Cấp Phù Đồ tháp lợi hại vượt xa sự tưởng tượng của bản thân hắn. Vả lại, dựa theo thông tin mà hắn nhận được khi nãy, Cửu Cấp Phù Đồ tháp có đến chín tầng, mà vừa rồi hắn chỉ điều khiển tầng thứ nhất, nếu một ngày kia hắn có thể thúc giục chín tầng một lượt thì uy lực nghịch thiên mức nào chứ?

Hơn nữa, dường như Cửu Cấp Phù Đồ tháp này có năng lực đặc biệt quỷ dị, như lúc nãy lập tức biến thanh trường kiếm trung phẩm linh cụ trở thành phế phẩm. Nếu chỉ là linh cụ va chạm với nhau bình thường không thể xảy ra chuyện này.

Cửu Cấp Phù Đồ tháp đối với những thứ như linh cụ kia dường như có tính khắc chế vậy, thậm chí có thể nói là sát thủ của linh cụ.

– Ngân Long kiếm của ta…

Từ Thanh Thanh rên rỉ nhìn thanh trường kiếm bạc ảm đạm vô quang trong tay, mắt cũng ngây dại, gương mặt càng thêm âm lãnh đáng sợ, nàng gằn lên từng tiếng:

– Mục Trần, ta muốn bằm thây ngươi!

– Lữ Lũng, Liễu Kiêu, giết hắn cho ta!

Nàng the thé gầm gừ, gương mặt xinh đẹp cũng vì nổi giận mà nhăn nhó khó coi.

Cách đó không xa liền có hai bóng người nhanh chóng lao đến, âm hàn nhìn Mục Trần. Thực lực hai người đều là Dung Thiên cảnh hậu kỳ, dù rằng chưa đủ sức tiến vào bách cường Thiên bảng, nhưng cũng là nhân vật lợi hại.

Mục Trần nhíu mày. Từ Thanh Thanh thật là kẻ không biết điều, nữ nhân như thế chỉ khiến cho người ta ghét.

“Rầm!”

Bất quá, chính ngay lúc hai người kia muốn ra tay, thì dao động linh lực kịch liệt truyền ra, thanh quang ngập trời bắn lên cao, lập tức thu hút chú ý của mọi người. Trong nói sóng lớn cuồn cuộn, một đóa Thiên Linh Liên mềm mại bung cánh nở ra.

Mùi thơm ngây ngất tràn ngập không gian, khiến người nào ngửi được liền cảm thấy khoan khoái trong lòng, linh lực trong cơ thể trở nên yên ổn hiền hòa.

– Thiên Linh Liên sắp bùng nổ!

Có người kinh hô một tiếng.

Mục Trần liền tập trung nhìn sang, trong đóa Thiên Linh Liên kia, gương sen căng tròn tỏa hào quang chói mắt, trông cứ như một viên bảo thạch lấp lánh.

Hoa sen nở ta, có dấu hiệu như sắp phun trào. Thiên Linh Liên đã chín đến mức sắp tự động bùng nổ.

Ánh mắt mọi người liền trở nên nóng rực, một khi Thiên Linh Liên phun ra, nhất định cục diện sẽ trở nên hỗn loạn kinh người, muốn giành lấy một viên Linh Liên tử thì phải xem vận khí mỗi người thôi.

– Chuẩn bị đoạt Linh Liên tử!

Từ Thanh Thanh thấy vậy cũng nghiến răng nén hận, hậm hực bỏ qua Mục Trần, tập trung về mục tiêu chính.

Mục Trần cũng chẳng quan tâm tới nàng ta nữa, ánh mắt cũng đang chăm chú dán chặt vào Thiên Linh Liên rực rỡ trên cao.

Cơ hồ mọi ánh nhìn đều hội tụ vào một điểm, và càng lúc càng trở nên cháy bỏng.

“Bùm!”

Thiên Linh Liên rốt cục nở hết cỡ, một chùm sáng xanh biếc dựng thẳng lên trời, nhuộm màu ngọc bích. Đồng thời đóa Thiên Linh Liên cũng nứt ra.

Một cơn gió lốc linh lực đột ngột bùng phát, chấn vỗ nát từng đạo linh triều, rồi từng đám đốm sáng nho nhỏ màu ngọc lấy một tốc độ đáng kinh ngạc bắn ra tứ phía.

Khắp khu vực này lập tức trở nên bạo loạn, vô số người cùng lúc lao lên, đỏ mắt huơ tay huơ chân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.