Mục Trần lạnh lẽo nhìn người con gái xinh đẹp với kiếm bạc trong tay, môi nàng khẽ nhếch, cười duyên:
– Đa tạ các ngươi tìm ra Thiên Linh Liên nhanh thế, chuyện tiếp theo để cho ta đi.
– Muốn Thiên Linh Liên? Không dễ dàng như vậy đâu!
Tô Linh Nhi cũng băng hàn, nàng và Từ Thanh Thanh oán hận chất chứa đã lâu, rắc rối với Mục Trần so ra thì không tính là gì. Do vậy nàng không tiếp tục làm khó Mục Trần mà chuyển mục tiêu sang Từ Thanh Thanh.
– Chuyện đó cũng không do ngươi định.
Từ Thanh Thanh giơ cao tay lên:
– Lên!
Mệnh lệnh vừa ban ra, phía đằng sau nàng liền có mười mấy người khí tức cường hãn, hẳn nhiên là binh lực mà Từ Thanh Thanh đã chuẩn bị trước cho việc cướp đoạt Thiên Linh Liên.
Mười mấy người kia phóng ra, khí thế như hồng thủy lao thẳng tới chỗ Thiên Linh Liên, thế nhưng mọi người chẳng ai ngăn lại mà còn vội vàng né đường ra.
– Hừ!
Tô Linh Nhi hậm hực cũng vung tay lên, phía sau nàng cũng có một đám người xông lên ý đồ ngăn cản binh lực của Từ Thanh Thanh.
Hai đám người áp sát vào nhau, linh lực dao động cuồng bạo thổi quét tứ tung, một hồi hỗn chiến kịch liệt bùng nổ.
“Choang!”
Trường kiếm bạc đâm tới ngọn roi đỏ rực, kiếm xoay một chút, kiếm quang xuyên qua tầng phòng ngự của hỏa tiên đâm thẳng vào bộ ngực no tròn của Tô Linh Nhi.
Tô Linh Nhi nhìn thế công tàn nhẫn của Từ Thanh Thanh mà tức giận, một tay buông ngọn roi đánh ra một luồng linh lực đỏ rực, ngăn cản mũi kiếm.
– Từ Thanh Thanh, ngươi và ta thực lực đều tương đương, muốn lấy đi Thiên Linh Liên cũng không dễ dàng như vậy!
Tô Linh Nhi lạnh lùng nói, nàng rất ghét Từ Thanh Thanh, hôm nay cho dù nàng không chiếm được Thiên Linh Liên cũng tuyệt đối không để nó rơi vào tay Từ Thanh Thanh.
– Ô hố, vậy à?
Từ Thanh Thanh cười quỷ dị, ánh mắt lạnh băng, trường kiếm nắm chặt, linh lực kinh người từ trong cơ thể bộc phát ra.
Trình độ linh lực của nàng ta đã chân chính đạt tới Dung Thiên cảnh hậu kỳ!
– Ngươi đã đột phá?
Tô Linh Nhi biến sắc. Nàng và Từ Thanh Thanh trước đó đều tiếp cận đến Dung Thiên cảnh hậu kỳ, nhưng dù sao cũng chưa chân chính đột phá, không ngờ được nàng lại đi sau Từ Thanh Thanh một bước.
– Hừ, biết ngươi sẽ đến quấy rối, ta sao có thể không chuẩn bị đại lễ cho ngươi?
Từ Thanh Thanh cười khẽ, đôi mắt lạnh ác độc, vung tay lên, hào quang bàng bạc chói mắt của trường kiếm tăng vọt, hóa thành kiếm quang ngập tràn sắc bén.
– Thanh Phong Kiếm quyết!
Từ Thanh Thanh quát lên dũng mãnh, kiếm bạc rung lên, xuyên phá từng không, như lôi điện đâm thẳng hướng Tô Linh Nhi.
Tô Linh Nhi cũng không hề chậm, vung hỏa tiên bộc phát xích quang đầy trời, hóa thành một hỏa mãng khổng lồ phòng ngự.
“Bang!”
Thanh phong kiếm quang gào thét chém vào hỏa mãng trường tiên, Tô Linh Nhi sắc mặt trắng bệch, trường tiên đột nhiên nhạt màu lửa, hẳn nhiên đã nội thương.
Tô Linh Nhi nghiến răng, vội thu hồi hỏa trường tiên, nhanh chóng lắc mình lui sau.
Từ Thanh Thanh nhìn Tô Linh Nhi bị đánh lui cũng đắc ý cười khẩy.
“Ầm!”
Một luồng sóng triều khổng lồ đột ngột xuất hiện sau lưng Tô Linh Nhi, mang theo cái bóng to lớn bao phủ lấy cô gái hoa dung thất sắc ầm ầm đổ xuống.
Tình thế đó nếu bị cuốn vào, Tô Linh Nhi ít nhất phải trọng thương.
Tô Linh Nhi mặt tái mét, phạm vi linh triều quá lớn, căn bản sức của nàng trốn không thoát, thì ra Từ Thanh Thanh từ đầu đã bức nàng phải lui về hướng này.
– Nữ nhân độc ác!
Tô Linh Nhi nghiến răng mắng thầm, cũng chỉ có thể thúc đẩy linh lực bảo vệ cơ thể, mạnh mẽ chịu đựng ngọn sóng lớn đánh xuống.
“Véo!”
Thình lình ngay lúc đó, một tiếng xé gió vang lên, Tô Linh Nhi đang tuyệt vọng cảm thấy một bóng người bắn xéo qua vươn tay ôm lấy eo thon của nàng, một màn hắn ám bao phủ mang theo một ngọn lửa đen nóng rực.
Biến cố xuất hiện khiến Tô Linh Nhi cả kinh, định thần nhìn lại chỉ thấy được gương mặt tuấn tú của Mục Trần, bất giác nàng phản ứng giãy giụa kịch liệt.
– Không muốn chết thì đừng có lộn xộn!
Mục Trần quát lên.
Tuy hắn và Tô Linh Nhi có xích mích, nhưng không thể trơ mắt nhìn nàng bị sóng lớn cuốn đi. Vả lại so với Từ Thanh Thanh đáng ghét kia, Tô Linh Nhi ít ra cũng không phải người nhẫn tâm như vậy.
Tô Linh Nhi nghe vậy cũng giật mình, nhìn qua linh triều xoắn tới kinh hoàng, hoảng hốt la lên ôm chặt lấy cổ Mục Trần, nép mình vào Mục Trần như con mèo nhỏ.
“Đùng!”
Sóng lớn cuốn tới đập mạnh vào Mục Trần, thân thể như trúng đòn nghiêm trọng, bất quá hắn vẫn nghiến răng chịu đựng, hắc viêm hừng hực bốc lên, thiêu đốt linh triều bốc hơi đi phần nào. Hắn hét lớn, hóa thành một ngọn lửa đen hắc ám xuyên qua linh triều khổng lồ.
Linh lực hắc ám dần bị tan đi, Mục Trần mặt nhăn càng dữ, linh triều quá mạnh, dù rằng có Cửu U Hỏa đốt đi phần lớn linh lực trùng kích thế nhưng khí huyết vẫn bị chấn đến nhộn nhạo, thân thể đau nhức từng cơn.
Mục Trần lạnh nhạt buông tay khỏi cô gái trong lòng, nói:
– Lần này giúp ngươi, chuyện khi trước không còn nợ nần nữa.
– Ngươi…
Tô Linh Nhi trừng mắt dựng mày, định bảo rằng “nào có dễ dàng thế”. Bất quá thấy Mục Trần nhăn nhó như vậy cũng nuốt lại lời nói. Rõ ràng linh triều kia mạnh mẽ nặng nề vô cùng, lúc nãy không ngại đỡ giúp nàng một kích cũng đã khiến hắn không dễ chịu gì.
– Ngươi không sao chứ?
Tô Linh Nhi do dự một chút, thì thào hỏi thăm.
Mục Trần lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Thiên Linh Liên trôi nổi bồng bềnh theo linh triều. Bốn phía có vô số người lao lên, nhưng cứ hễ đến gần một chút liền bị kẻ khác ngăn cản, hỗn loạn vô cùng. Thỉnh thoảng còn có kẻ không may bị linh triều quay cuồng phủ trúng khiến cho hộc máu văng ra.
– Chúng ta hợp tác một lần đi.
Mục Trần quay sang Tô Linh Nhi:
– Từ Thanh Thanh ta sẽ ngăn cản giúp ngươi, ngươi đi đoạt lấy Thiên Linh Liên, đến lúc chia nhau, sao?
Những nơi như thế này, nếu hắn tùy tiện chém giết thì hẳn sẽ trở thành mục tiêu không nhỏ, cứ như lần ở Bắc Thương giới là biết. Nhưng Tô Linh Nhi lại khác, nàng ta có ô dù che chở, vả lại dung nhan cũng xinh đẹp, không ít sứ giả cam tâm hộ hoa, khả năng thành công sẽ cao hơn nhiều.
Và thêm nữa Tô Linh Nhi còn có lâu la giúp đỡ, phiền toái với nàng cũng ít hơn nhiều.
Tô Linh Nhi nghe vậy cũng ngẩn ra bất ngờ, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Bây giờ Từ Thanh Thanh đã đột phá tới Dung Thiên cảnh hậu kỳ, thực lực cao hơn nàng một chút, bản thân cũng khó ngăn cản được.
– Hé hé, thật sự là hay nha. Vừa ra tay là anh hùng cứu mỹ nhân, Tô Linh Nhi, mị lực của ngươi thật không nhỏ đâu!
Từ Thanh Thanh nhìn thấy Mục Trần ra tay cứu được Tô Linh Nhi, mặt càng thêm lạnh, nghiến răng cười châm chọc.
– Nè nè, cái tên Mục Trần kia, ta khuyên ngươi đừng có nhiều chuyện, một tên tân sinh nho nhỏ như ngươi còn chưa có tư cách làm anh hùng ở đây!
Từ Thanh Thanh quay sang khích bác Mục Trần.
– Cũng không cần ngươi lo lắng giùm ta.
Mục Trần cười nhạt, chợt phất tay ý bảo Tô Linh Nhi mau đi. Nàng ta cũng gật đầu nhanh chóng lao về phía Thiên Linh Liên bên kia.
Từ Thanh Thanh thấy thế, mặt đang cười liền nghiêm lại, lắc mình phóng ra, nhưng không được bao xa liền bị Mục Trần ngăn lại trước mặt.
– Một gã tân sinh Dung Thiên cảnh sơ kỳ cũng dám chắn đường ta? Ngươi nghĩ mình là ai?
Từ Thanh Thanh giận dữ trừng mắt nhìn Mục Trần.
“Viu!”
Lời nói kiêu ngạo, nàng ra tay cũng không chút nhân nhượng, tàn nhẫn vô cùng, kiếm bạc cấp tốc đâm ra bao phủ những yếu huyệt trên người Mục Trần.
Linh lực hắc ám trào ra, Mục Trần búng tay bắn một đám hắc viêm xuyên phá kiếm phong, đánh tan những luồng kiếm quang ác độc.
Mục Trần vẫn bình thản như nước nhìn vẻ giận dữ cáu gắt của Từ Thanh Thanh, cái vẻ trái ngược cứ như thể Mục Trần chẳng coi nàng ta ra gì.
Một tên tân sinh cũng dám coi thường Từ Thanh Thanh nàng như vậy?
– Ta giết ngươi!
Nàng nghiến răng gầm lên, linh lực không hề chần chừ bạo bắn ra, hai tay hợp lại, kiếm bạc bộc phát kiếm quang sáng lóa.
Kiếm khí âm hàn bén nhọn lan tỏa.
Tô Linh Nhi đang lao đi cũng nhận ra dao động kinh người kia sắc mặt liền kịch biến quay lại nhìn. Nữ nhân kia điên rồi, định giết luôn Mục Trần hay sao?
– Cửu Thiên Linh Kiếm quyết, Tru Linh!
Trên bầu trời, Từ Thanh Thanh lạnh lẽo khóa chặt mục tiêu, tay run lên, trong tiếng quát lãnh ngạo vang vọng một đạo kiếm quang trăm trượng chém xuống, sắc bén tuyệt luân thề trảm Mục Trầm ra làm hai nửa.
Dưới một trảm đó, cả linh triều khổng lồ cũng bị cắt ra làm đôi!
Sát khí ngập tràn.