Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Khi đáy lòng Dung Thí sắp nổ tung, điếm tiểu nhị đến dọn thức ăn lên.
Sơ Tranh ăn cơm đều không nói, yên lặng dùng cơm.
Thiếu nữ khuất bóng mà ngồi, mỗi một động tác của cô, đều giống như mang theo ánh sáng, làm cho người ta không thể rời mắt.
“Dung tướng quân, nhìn ta có thể nhìn no bụng?”
Sơ Tranh giơ tay lắc lắc trước mặt hắn.
Dung Thí hoàn hồn, vừa rồi hắn thế mà lại nhìn đến xuất thần…
Sơ Tranh điểm xuống bàn, mang theo cảnh cáo: “Nghiêm túc ăn cơm.”
Ăn cơm thì ăn cơm.
Nhìn cô làm gì!
Dung Thí cúi đầu ăn cơm, Sơ Tranh gắp đồ ăn thả vào trong bát của hắn.
Dung Thí hơi dừng lại, cũng không từ chối, nhưng đồ ăn có vị gì, một chút hắn cũng không nếm ra được.
–
Sơ Tranh không trì hoãn bao nhiêu thời gian, cùng ngày liền trở về.
Khi lên núi Sơ Tranh đi không nhanh, Dung Thí đi theo đằng sau.
Sơ Tranh lui về, nắm lấy tay Dung Thí xuôi ở bên người.
“Thái Hậu?” Dung Thí chấn kinh, theo bản năng muốn rút tay mình về…
“Không có ai.”
“…”
Đây là vấn đề có người hay không sao?
“Thái Hậu, xin ngài buông vi thần ra.”
“Ta không.”
Sơ Tranh túm hắn đi lên.
Đoạn này đường vốn không dễ đi lắm, Dung Thí cũng không dám lôi kéo cô.
Ánh mắt Dung Thí rơi trên đôi tay giao nhau của hai người, ánh mắt sâu hơn.
Thật lâu sau, hắn chậm rãi siết chặt ngón tay.
Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn, Dung Thí dời ánh mắt đi, nhìn về phía khác, vành tai đỏ lên một cách triệt để, nóng bỏng.
Ánh mắt Sơ Tranh đột nhiên nhìn về phía núi rừng bên cạnh.
Dung Thí cũng phát giác được cái gì đó.
Cơ hồ là đồng thời, mấy mũi tên bắn từ giữa rừng núi ra.
Con ngươi Dung Thí co rụt lại, kéo Sơ Tranh về phía mình, ôm cô tránh đi mấy mũi tên kia.
“Chạy.”
Dung Thí đẩy Sơ Tranh ra, hắn rút kiếm ra, đánh rơi mũi tên bắn tới.
Sơ Tranh đứng không nhúc nhích, ngân tuyến từ trong cổ tay cô nhô ra, vọt vào trong rừng núi.
“A —— “
Tiếng kêu kinh hoảng từ trong rừng núi truyền đến.
Mũi tên bắn ra rõ ràng đã giảm bớt.
Dung Thí chạy mấy bước tiến vào núi rừng, tiếng đánh nhau vang lên, nhưng cũng chỉ một lát, rất nhanh liền yên tĩnh xuống.
Sơ Tranh giẫm lên cành khô đi vào trong rừng
Dung Thí đang lật tìm thứ gì đó trên người một cỗ thi thể.
“Người nào?”
Lại có thể mai phục ở nơi này.
Con đường nhỏ này đúng là không có nhiều Cấm Vệ quân tuần tra, nhưng mà cũng không ít.
Bọn họ lên núi đều phải vừa đi vừa nghỉ, tránh những Cấm Vệ quân kia.
“Không biết.” Dung Thí không tìm được thứ gì, hắn đứng dậy kéo Sơ Tranh rời đi: “Rời đi trước đã, Cấm Vệ quân tuần tra nghe thấy âm thanh sẽ tới kiểm tra.”
“Có người chạy thoát sao?”
“… Ừ.”
Chạy mất một tên.
“Ai muốn giết ngươi??”
“Thái Hậu, người muốn giết vi thần rất nhiều.” Dường như Dung Thí cảm thấy vấn đề này của Sơ Tranh có chút buồn cười: “Người vi thần giết trên chiến trường, rất nhiều.”
Hắn trở lại Hoàng Thành, đã gặp phải nhiều lần ám sát.
Đều là đến trả thù.
Nhưng mà…
Dung Thí không nói gì nữa, hắn kéo Sơ Tranh đi nhanh hơn.
Dung Thí đưa Sơ Tranh đến tẩm cung, rồi rất nhanh rời đi.
Cấm Vệ quân phát hiện những người kia, chẳng mấy chốc sẽ đến tìm hắn.
–
Một bên khác.
Nhiếp Chính Vương nhìn người quỳ trước mặt mình, thần sắc âm trầm: “Ngươi lặp lại lần nữa.”
“Thuộc hạ… Thuộc hạ nhìn thấy Thái Hậu và Dung tướng quân cử chỉ thân…”
Chữ đằng sau còn chưa nói ra, Nhiếp Chính Vương đã túm lấy chén trà trên bàn đập tới.
Trà vừa pha, nước trà nóng hổi, nện trên mặt người kia, trong nháy mắt đỏ lên một mảnh, rất là dọa người.
Nhưng người kia không nhúc nhích.
“Hay cho một Nhiếp Sơ Tranh ngươi!”
Nhiếp Chính Vương nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay bạo khởi, đáy mắt tràn đầy ánh sáng hung ác nham hiểm.
Cũng dám thông đồng cùng Dung Thí.
Nhiếp Chính Vương phất tay cho người kia lui xuống.
Gã đi tới đi lui trong phòng.
Cuối cùng không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười âm trầm.
–
Hành cung phát hiện thi thể của nhân sĩ lạ mặt, dẫn đến toàn bộ hành cung giới nghiêm, Cấm Vệ quân tuần tra cũng tăng nhiều thêm không ít.
May mà sau đó cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, hết thảy đều bình thường.
Dung Thí bảo Đình Ảnh đưa tới cho Sơ Tranh một vài thứ.
Không phải vật hiếm lạ gì, chỉ là một chút đồ ăn hoặc mấy món đồ chơi nhỏ cổ quái kỳ lạ.
“Thái Hậu, những thứ này ngài lấy ở đâu vậy?”
Tố Tuyết nghi hoặc nhìn đồ vật nhiều thêm.
Hôm qua khi thu thập còn chưa có mà.
“Mua.”
Sơ Tranh không thèm để ý nói.
“Ngươi đừng động vào, đặt ở chỗ ấy.”
“…” Tố Tuyết không thu dọn những vật kia, chỉnh lý gọn gàng cái bàn bên cạnh: “Thái Hậu, qua vài ngày nữa chính là Trung Thu, đến lúc đó sẽ có cung yến.”
Sơ Tranh uể oải đáp một tiếng.
Tố Tuyết thấy cô như vậy, cũng không tiếp tục nói nữa.
Cung yến Trung Thu là quy củ, hàng năm đều phải cử hành.
Sơ Tranh làm Thái Hậu, phải chiếu cố đủ các mặt.
Làm Thái Hậu thật sự rất khó.
Ngày cung yến.
Sơ Tranh mặc cung trang lộng lẫy có mặt, cô ngồi ở vị trí phía trên bên cạnh tiểu hoàng đế, một bên khác là Tuyên quý phi.
Sơ Tranh không nhìn thấy Dung Thí.
Nhiếp Chính Vương ngược lại cũng ngồi ở vị trí, đang nói chuyện với đại thần bên cạnh.
Cung yến Trung Thu, đám đại thần ở trong hành cung không thể trở về nhà, cho nên tiểu hoàng đế cũng không có nhiều quy củ như vậy, cho mọi người tùy ý.
Bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Ca múa sáo trúc, từng tiếng lọt vào tai.
“Mẫu hậu, thần thiếp mời ngài một chén rượu.” Tuyên quý phi quy quy củ củ đứng trước mặt Sơ Tranh, trên mặt mang ý cười: “Chuyện lúc trước, thần thiếp tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xin mẫu hậu rộng lòng tha thứ.”
Ôi.
Bây giờ lại muốn đi theo kịch bản gì nữa đây?
Sơ Tranh ngờ vực dưới đáy lòng, nhưng vẫn bưng chén rượu lên.
Tuyên quý phi không bày ra chuyện gì, mời rượu xong liền trở về.
Sơ Tranh: “…”
Cung yến diễn ra một nửa, Tuyên quý phi bỗng nhiên đứng dậy nói thân thể khó chịu, xin được cáo lui trước.
Tuyên quý phi vừa đi không bao lâu, thì có người tới bẩm báo, nói Tuyên quý phi ở bên ngoài không cẩn thận bị ngã cầu thang.
“Ngã chết?”
“…”
Cung nữ bẩm báo và Tố Tuyết đồng thời kinh hồn táng đảm.
Đây là lời mà một Thái Hậu như ngài có thể nói ra sao?
Sơ Tranh cân nhắc lại, nói với tiểu hoàng đế một tiếng, mang người rời đi.
Cung nữ dẫn Sơ Tranh đi ở phía trước, rời khỏi đại điện tiếng sáo trúc không ngừng, xung quanh lập tức yên tĩnh hơn không ít.
“Đây không phải đường về tẩm điện của Tuyên quý phi, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
Cung nữ kia nghe thấy Sơ Tranh tra hỏi, bước chân cứng đờ, một giây sau, cung nữ nhanh như chớp chạy về phía trước, biến mất trong bóng đêm.
“Này!”
Tố Tuyết khiếp sợ kêu một tiếng.
Chuyện gì xảy ra?
Nhưng vào lúc này, đằng sau xuất hiện mấy tên thái giám.
Bọn họ cấp tốc xông lên, muốn che miệng mũi Sơ Tranh và Tố Tuyết lại.
“Các ngươi muốn làm…”
Tố Tuyết chỉ là một tiểu nha đầu, không có phản kháng gì, đảo mắt liền bị người ta tóm lấy, còn chưa kịp kêu ra tiếng, thì người đã hôn mê bất tỉnh.
Sơ Tranh thì không dễ đối phó như vậy.
Mấy tên thái giám vây quanh Sơ Tranh, nửa ngày cũng không động tay được.
Cuối cùng còn thua cả mình vào.
Sơ Tranh nhìn Tố Tuyết một chút trước.
Chỉ là ngất đi, không có gì đáng ngại.
Sơ Tranh xắn tay áo nặng nề lên, một cước giẫm lên một người trong đó: “Ai sai ngươi đến?”
Người kia không nghĩ tới Thái Hậu nhìn qua nhu nhu nhược nhược, mà lại đánh nhau lợi hại như thế.
“Không có… Không có ai…”
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái, người này không giống thái giám lắm, Sơ Tranh nhấc chân liền đạp vào một vị trí nào đó của gã.