Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Dung Thí sững sờ: “Hôn sự?”
Ngọc Điệp hình như… đã đến tuổi kết hôn.
“Nàng muốn rời khỏi cung.” Sơ Tranh nói.
Cô ngược lại có thể tự mình làm chủ.
Chỉ sợ thẻ người tốt không vui, lại làm ầm ĩ với cô.
Cho nên bây giờ vẫn nên gọi tới hỏi một chút, để hắn cẩn thận xem xét xem.
Hoàn mỹ!
Dung Thí ngược lại không ngờ tới Sơ Tranh gọi mình tới, là thật sự có chính sự.
“Công chúa Ngọc Điệp có nói muốn gả cho ai không?”
“Không.”
Sơ Tranh chống cằm: “Nhưng ta thấy nàng có người mình thích.”
Công chúa Ngọc Điệp cùng lắm là ở cung yến gặp được một vài công tử thế gia, cho dù có người mình cảm mến, thì chắc cũng nằm trong số những người kia.
Chỉ là không biết là ai.
“Thái Hậu… sẽ chỉ hôn cho nàng sao?” Dung Thí mang theo chút chần chờ.
Hôn sự của công chúa không phải trò đùa.
Chỉ có những công chúa chân chính được sủng ái, mới có cơ hội lựa chọn người mình thích.
Công chúa còn lại, hoặc nhiều hoặc ít, đều sẽ trở thành vật hi sinh.
“Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ làm.”
Giọng nói của cô bình tĩnh nhẹ nhàng chậm chạp, như nước suối trong ngọn núi, thanh mát vẩy vào lòng người.
Nhịp tim của Dung Thí bỗng dưng lọt mất nửa nhịp.
Đáy mắt chợt lóe lên kinh ngạc.
Cô nói như vậy…
“Vi thần sẽ hỏi công chúa Ngọc Điệp.” Dung Thí không dám nhìn Sơ Tranh, kính cẩn lễ phép nói: “Nếu Thái Hậu không có chuyện gì khác nữa, vi thần cáo lui trước.”
Sơ Tranh đứng dậy, ngăn hắn lại.
“Dung tướng quân.”
Dung Thí đột nhiên lui về phía sau.
Giống như Sơ Tranh là virus.
“Thái Hậu, tự trọng.”
“Tự trọng có thể có được ngươi sao?”
“…”
Trong đầu Dung Thí “ong” lên một tiếng.
Hắn giống như không nghe rõ Sơ Tranh đang nói gì.
Ngữ điệu của Dung Thí cực chậm: “Thái Hậu… Ngài đang nói gì vậy.”
Sơ Tranh xích lại gần hắn, Dung Thí đã quên cả tránh đi, cứ như vậy đối đầu với gương mặt gần trong gang tấc của Sơ Tranh.
Làn da trắng nõn non mịn, lông mi dài cong vút, một đôi mắt thanh lãnh, chiếu rọi hình dạng của hắn.
Trong nháy mắt kia, Dung Thí hoảng hốt cảm thấy, trong mắt cô chỉ nhìn thấy mình.
Lại hình như xuyên qua cặp mắt kia, trông thấy mình càng mơ hồ xa xôi hơn.
Dung Thí vô thức lui về phía sau.
Bên hông đột nhiên xiết chặt.
Sơ Tranh ôm lấy eo hắn, cô tựa trên bả vai hắn, giọng nói lạnh lùng rơi vào bên tai hắn: “Ngươi là của ta.”
“Thái Hậu, ngài có biết mình đang nói gì không?” Lúc này Dung Thí cực kì bình tĩnh.
“Ta và ngươi vốn có hôn ước.”
“Đúng, nhưng ngài đã tiến cung.” Dung Thí nói: “Ngài đã quên rồi sao?”
“Vậy thì thế nào, cũng không phải ta tự nguyện.” Sơ Tranh hơi nghiêng đầu xuống, cánh môi sát qua cổ Dung Thí: “Ngươi để ý?”
Dung Thí siết chặt cánh tay đang buông thõng: “Ngài cảm thấy, ta không nên để ý sao?”
“Ồ, vậy ngươi để ý đi.” Sơ Tranh vỗ vỗ ngực hắn, không thèm nói đạo lý tuyên bố: “Dù sao ngươi cũng chỉ có thể là của ta.”
Thẻ người tốt là của ta!
Của ta!!
“…”
Dung Thí ấn lấy bả vai Sơ Tranh, đẩy cô ra.
“Thái Hậu, đừng tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ.”
Ngay cả lễ tiết Dung Thí cũng đã quên, khí thế hung hăng rời đi.
“Thái Hậu, ngài không sao chứ?”
Vừa rồi Dung tướng quân mang vẻ mặt như muốn giết người đến nơi, Thái Hậu nói gì với hắn rồi?
“Không sao.” Không hôn được thẻ người tốt, không vui.
Tố Tuyết ngờ vực nhìn gian phòng, không nhìn ra dị dạng gì.
Mấy ngày kế tiếp, Dung Thí không đến, công chúa Ngọc Điệp cũng không.
Nhưng Dung Thí phái người đưa một phong thư tới.
Trên thư viết người mà công chúa Ngọc Điệp muốn gả.
Gia thế của đối phương không được tốt lắm, nhưng cũng không tính là kém.
Dung Thí đại khái đã điều tra xong, cảm thấy đối phương không tệ, lúc này mới đưa thư tới.
Sơ Tranh bảo Tiểu Hoàng Đế hạ chỉ.
Tiểu Hoàng Đế ngược lại rất kỳ quái: “Mẫu hậu, vì sao không tìm một người tốt hơn cho Hoàng tỷ?”
“Ta tìm cho ngươi một hoàng hậu có quyền thế, ngươi có muốn không?”
“… Không muốn.”
Tiểu Hoàng Đế sợ đến mức nhanh chóng hạ chỉ.
Công chúa Ngọc Điệp không nghĩ tới mình thật sự có thể gả cho người mình muốn gả, ngày hôm đó liền đến tẩm cung của Sơ Tranh tạ ơn.
“Thái Hậu đang nghỉ ngơi, muộn chút nữa công chúa hãy đến đi.”
“Không sao, ta ở đây chờ mẫu hậu.”
Cung nữ khuyên hai câu, công chúa Ngọc Điệp không đi, cung nữ cũng không có cách nào.
–
Mà lúc này người trong cuộc… Đang giẫm lên tường, chuẩn bị nhảy xuống.
Cô liếc thấy Dung Thí đang đi ngang qua phía dưới tường.
“Dung tướng quân.” Sơ Tranh gọi hắn.
Dung Thí ngước mắt, nhìn thấy Sơ Tranh đứng ở trên tường, mi tâm nhảy lên: “Thái Hậu, ngài đang làm gì thế?”
Sơ Tranh nhảy từ trên tường xuống.
Tường kia ít nhất phải cao hơn ba mét, Dung Thí theo bản năng giang hai tay, tiếp được Sơ Tranh.
Từ sau lần trước, bọn họ vẫn chưa gặp lại nhau.
Lúc này Dung Thí nhìn thấy Sơ Tranh, nỗi lòng hơi phức tạp.
Hắn đỡ Sơ Tranh, cũng không buông ra, thấp giọng hỏi cô: “Thái Hậu, ngài có biết thế này rất nguy hiểm không?”
Đường đường là Thái Hậu một nước.
Thế mà lại đi leo tường.
Thế này mà để người ta trông thấy, thì còn ra thể thống gì nữa?
“Chút độ cao ấy tính là gì.” Sơ Tranh lơ đễnh: “Ngươi đi đâu thế?”
“… Tuần tra.” Bây giờ hắn đang phụ trách an toàn của toàn bộ hành cung.
“Ồ.”
Sơ Tranh buông Dung Thí ra, kéo quần áo, đi ra phía ngoài cung.
Dung Thí nhíu mày, thái độ lãnh đạm này của Sơ Tranh…
Hắn đuổi kịp Sơ Tranh: “Thái Hậu, ngài muốn đi đâu?”
Dung Thí không muốn cùng đi lên.
Nhưng thân thể hắn không theo khống chế của đại não.
Sơ Tranh tích chữ như vàng: “Xuất cung.”
Xuất cung…
Nghĩ đến lần xuất cung trước, mi tâm Dung Thí cuồng loạn một trận.
“Ngài xuất cung làm gì?” Còn đi một mình?
“Có việc.” Trừ phá sản ra thì ta còn có thể làm gì! Ta còn có thể làm gì!
Dung Thí nhíu mày: “Ngài không thể ra ngoài một mình, bên ngoài rất nguy hiểm.”
“Ta sợ…” Ánh mắt Sơ Tranh khẽ chuyển: “Vậy ngươi đi cùng ta đi.”
“…”
Dung Thí rất muốn nhắc nhở cô về thân phận của cô, bọn họ không nên như thế này.
Nhưng chống lại cặp mắt kia của Sơ Tranh, Dung Thí lại rất khó từ chối cô.
–
Sơ Tranh xuất cung chính là để phá sản.
Dung Thí đi phía sau giúp cô cầm đồ vật.
Hắn cũng không biết cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, Hoàng Đế đưa chìa khóa quốc khố cho cô sao?
Sơ Tranh mua xong xuôi, tìm một chỗ ăn uống.
Dung Thí tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết quân thần, đứng ở một bên chờ.
Sơ Tranh gõ bàn một cái nói: “Ngồi.”
“Vi thần đứng là được rồi.”
“Ta còn có thể ăn ngươi chắc?” Sơ Tranh dùng một tay kéo hắn qua, dữ dằn uy hiếp: “Đây là mệnh lệnh, ngươi động một cái thử xem.”
“…”
Dung Thí tránh tay mình ra.
Sơ Tranh trấn định thu tay lại, hai tay khoanh lại để lên bàn.
“Hai vị khách quan ăn gì?” Điếm tiểu nhị kinh diễm với dung mạo hai người này, còn chưa từng thấy người nào đẹp mắt như vậy.
Sơ Tranh ra hiệu Dung Thí chọn.
Dung Thí: “…”
Dung Thí chọn mấy món đồ ăn nổi tiếng.
“Hai vị khách quan chờ một lát, lập tức tới ngay.”
Điếm tiểu nhị chạy đi.
Sơ Tranh giơ tay lấy ấm trà trên bàn, Dung Thí cũng có động tác, tay của hai người đồng thời khoác lên trên ấm trà.
Tay Sơ Tranh đặt trên ngón tay hắn.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn hắn.
Dung Thí như bị bỏng, ngón tay co rụt lại, thả lại trước người, có chút đứng ngồi không yên.
Hắn mang binh đánh giặc, đối mặt với mười vạn hùng binh cũng không có cảm giác như vậy.
Sơ Tranh rót hai chén trà, đặt một chén xuống trước mặt hắn: “Dung tướng quân, uống trà.”