Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì trở lại yến hội.
“Mẫu hậu, ngài đi làm gì thế?” Tiểu Hoàng Đế lại gần, tò mò hỏi.
“Không làm gì.” Sơ Tranh khí định thần nhàn: “Ngồi xuống, giống kiểu gì.”
“Ồ.”
Tiểu Hoàng Đế luôn cảm thấy Sơ Tranh có chuyện thú vị chơi mà không gọi mình.
Một mình cậu đối diện với mấy đại thần này rất buồn tẻ.
Yến hội diễn ra hơn phân nửa, các vị đại thần cũng đã ăn uống no say.
Tiểu Hoàng Đế dẫn người ra ngoài đốt pháo hoa.
“Nhiếp Chính Vương đâu?”
Có đại thần nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Hoàng Đế nghe thấy, cũng quay đầu tìm người.
Mọi người đều ngó ngó tìm kiếm xem, nhưng không thấy Nhiếp Chính Vương.
Vừa rồi Nhiếp Chính Vương vẫn còn ở đây, sao lúc này đã không thấy tăm hơi rồi?
Tiểu Hoàng Đế phân phó Dương Đức công công: “Đi tìm Hoàng thúc đi.”
Cho dù bây giờ Tiểu Hoàng Đế có ý tưởng trong lòng đối với Nhiếp Chính Vương, nhưng dù sao cũng là cung yến Trung Thu, một “người nhà” như Nhiếp Chính Vương không đến, Tiểu Hoàng Đế cũng bảo người ta chờ.
Người của Dương Đức công công một hồi lâu sau mới trở về.
Thần sắc hơi khó coi nói nhỏ bên tai Dương Đức công công vài câu.
Dương Đức công công sửng sốt một chút, đại thần xung quanh dồn dập an tĩnh lại, không rõ ràng lắm nhìn xem.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Hoàng Đế hỏi.
Dương Đức công công cúi người, nói nhỏ bên tai Tiểu Hoàng Đế.
Tiểu Hoàng Đế: “…”
–
Tiểu Hoàng Đế dẫn người đá văng cửa điện.
Nhiếp Chính Vương và Tuyên quý phi bị bắt gian tại giường.
Cho dù Tiểu Hoàng Đế đối với Tuyên quý phi không có loại tình cảm của nam nhân đối với nữ nhân, nhưng lúc này cũng biết, hậu phi của mình, cùng Nhiếp Chính Vương thông đồng với nhau, là đội nón xanh cho vị Hoàng Đế như cậu.
Tuyên quý phi và Nhiếp Chính Vương đều đã tỉnh táo lại, lúc này mỗi người quỳ một bên.
Bầu không khí trong điện rất quỷ dị.
“Hoàng thúc, chuyện này là thế nào?”
Tiểu Hoàng Đế ngồi ở phía trên, khuôn mặt nhỏ kéo căng quá chặt chẽ.
“Thần cũng không biết…” Nhiếp Chính Vương cau mày.
“Thần thiếp bị người hãm hại.” Tuyên quý phi trực tiếp khóc lóc kể lể: “Bệ Hạ, thần thiếp không biết gì cả.”
“Bị người hãm hại?” Tiểu Hoàng Đế nói năng có khí phách hỏi: “Người nào hãm hại ngươi?”
Ánh mắt Tuyên quý phi liếc qua quét đến Sơ Tranh ngồi ở một bên uống trà, trong đầu chớp nhoáng lóe lên mấy ý nghĩ.
Là cô!
Lúc ấy sau khi ả ra ngoài, đã sai người kiếm cớ gọi cô ra.
Về sau ả không hiểu thấu hôn mê.
Tỉnh lại đã cùng Nhiếp Chính Vương… Còn bị Tiểu Hoàng Đế bắt tại trận.
Có lẽ Nhiếp Chính Vương cũng kịp phản ứng.
“Là… Là Thái Hậu.” Tuyên quý phi chỉ vào Sơ Tranh: “Là Thái Hậu hãm hại thần thiếp…”
“Tuyên quý phi, nói chuyện phải có chứng cứ.” Sơ Tranh cắt đứt lời ả: “Ngươi có chứng cứ gì, chứng minh là ta hãm hại ngươi?”
“Chính là ngươi!”
Tuyên quý phi trừng lớn đôi mắt đẹp, bên trong tràn đầy oán hận.
“Ngươi nói phải là phải?” Sơ Tranh đặt chén trà xuống, đóng nắp chén lại, tiếng va chạm rất nhỏ vang lên trong điện, phá lệ rõ ràng: “Ngươi cho rằng mình là ai?”
“Ta…”
Tuyên quý phi không có chứng cứ, có thể chứng minh ả bị Sơ Tranh hãm hại.
Mà ả cùng Nhiếp Chính Vương cẩu thả, lại là Tiểu Hoàng Đế tận mắt nhìn thấy.
Trừ phi có chứng cứ mang tính then chốt, bằng không thì bọn họ đều hết đường chối cãi.
Thân là hậu phi lại cùng Vương gia cẩu thả…
Kết cục kia, Tuyên quý phi nghĩ đến cũng cảm thấy sợ hãi.
“Bệ Hạ, chuyện này có điểm kỳ lạ, thần tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này. Bệ Hạ đừng để bị người lừa gạt.” Nhiếp Chính Vương vẻ mặt âm trầm.
“Hoàng thúc nói lời này là có ý gì?” Tiểu Hoàng Đế dùng tay nhỏ đập bàn: “Những gì trẫm trông thấy đều là giả?”
Nhiếp Chính Vương: “…”
Tuyên quý phi: “…”
“Người đâu.”
Dung Thí dẫn người đi từ ngoài điện vào.
“Dẫn bọn họ đi, trẫm không muốn nhìn thấy bọn họ nữa!”
“Bệ Hạ, thần thiếp bị oan!”
Giọng Tuyên quý phi lanh lảnh, vừa khóc vừa gào.
Cuối cùng bị Cấm Vệ quân kéo ra ngoài.
“Vương gia, mời.”
Nhiếp Chính Vương vẫn còn được xem như trấn định, gã đứng dậy, nhìn Dung Thí một chút, lại nhìn Sơ Tranh một chút, phất tay áo rời đi.
–
Chờ người đi rồi, Tiểu Hoàng Đế mới ngã mềm trên long ỷ.
“Mẫu hậu, Hoàng thúc thật sự cùng…” Tiểu Hoàng Đế hỏi rất chần chờ.
Cậu không tin lắm.
“Chuyện đã phát sinh, chân tướng có quan trọng không?” Sơ Tranh chống cằm: “Chuyện bây giờ ngươi phải làm, là làm sao để đem chuyện này lợi ích hóa đến mức cao nhất.”
Ta cũng chỉ có thể giúp ngươi tới đây.
Hoàng Đế thành thục phải tự mình suy nghĩ vấn đề.
Tuyên quý phi thì dễ xử lý rồi.
Hậu phi tư thông, không phải vĩnh viễn bị nhốt trong lãnh cung, thì chính là ban cho ba tấc lụa trắng lên đường.
Nhiếp Chính Vương ngược lại không dễ xử trí lắm.
Bây giờ gã có nhiều vây cánh như vậy.
Tiểu Hoàng Đế lâm vào trầm tư.
Sơ Tranh không quấy rầy Tiểu Hoàng Đế suy nghĩ, lặng yên không tiếng động rời đi.
Cô đi ra khỏi đại điện không bao xa, Dung Thí dẫn theo một đội người đụng vào cô.
“Thần hộ tống Thái Hậu hồi cung.”
Thái độ của Dung Thí vô cùng kính cẩn, không nhìn ra bất kỳ dị thường gì.
Sơ Tranh tùy ý gật đầu, một đám người trùng trùng điệp điệp đi về cung cô.
Trên đường hai người giữ một khoảng cách, cũng không nói chuyện.
Dung Thí đưa cô đưa đến cửa cung, hành lễ cáo lui.
Sơ Tranh: “…”
Ách.
Làm Thái Hậu thật khó.
–
Bóng đêm mơ màng.
Có gió nổi lên, tán cây ma sát vang lên tiếng sạt sạt.
Thiếu nữ nghiêng người nằm trên giường, thân hình tinh tế lại mỏng manh.
Dưới mặt đất có cái bóng di động.
Cái bóng dần dần tới gần giường, lặng yên không một tiếng động, giống như quỷ mị.
Khi bóng đen đó tới gần giường, vươn tay, chuẩn bị đụng vào thiếu nữ trên giường.
Thiếu nữ trên giường xoay người chế trụ cổ tay đối phương, chỉ mấy động tác đã đè người sang một bên.
“Dung tướng quân, hơn nửa đêm đến cho ai gia thị tẩm sao?”
Người bị đè bên kia âm điệu lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Thái Hậu biết là vi thần, còn xuống tay nặng như thế.”
Sơ Tranh buông hắn ra.
“Làm gì?”
Hơn nửa đêm không ngủ được à.
Dung Thí ngồi dậy, xoa nơi bị Sơ Tranh ấn: “Chuyện của Nhiếp Chính Vương, là ngươi làm?”
“Không phải.”
“Ta nhìn thấy.” Dung Thí yếu ớt nói.
“…”
Ngươi trông thấy còn hỏi!
Dung Thí vừa muốn đứng dậy, Sơ Tranh đột nhiên kéo hắn té nhào xuống giường.
Đáy lòng Dung Thí kinh ngạc: “Thái Hậu, ngươi làm gì?”
“Diệt khẩu.”
“???”
Diệt khẩu không phải diệt như ngươi đâu?
Dung Thí đè Sơ Tranh lại, thanh âm trầm thấp lại nghiêm túc: “Thái Hậu, đừng làm loạn.”
“Làm loạn thì sao?” Cắn ta à! Ta hôn hôn sờ sờ thẻ người tốt của ta còn không được sao?
“Thái Hậu, làm như vậy, chúng ta sẽ không có đường lui nữa.”
“Ngươi còn muốn lui đến đâu?”
“Ngươi thật sự muốn cùng ta…”
Câu nói phía sau của Dung Thí biến mất, trong điện đột nhiên an tĩnh lại.
Ánh trăng chiếu vào mặt đất, nhánh cây lay động ngoài cửa sổ, ném ra những cái bóng nhỏ vụn dưới mặt đất.
–
Dung Thí cúi thấp đầu mặc y phục, cài từng cái từng cái, động tác chậm chạp giống như bị người ấn nút quay chậm.
Hắn hơi liếc mắt.
Tiểu cô nương nằm sấp trên gối đầu, dường như hơi mệt mỏi, trên mặt còn mang theo một chút đỏ ửng.
Dung Thí giơ tay sờ mái tóc dài mềm mại của cô: “Còn tốt chứ?”
“Rất tốt.”
Sơ Tranh nghiêng đầu xuống, không cho Dung Thí sờ tóc cô.
Ngón tay Dung Thí câu lấy một trời tóc dài của cô, tóc từ giữa kẽ tay trượt xuống.
Dung Thí chống vào bên cạnh, cúi người nhìn cô: “Thái Hậu, nàng thích ta sao?”
Sơ Tranh: “Bằng không thì vì sao chàng lại ở đây?”
Dung Thí nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.
Cúi người hôn lên mi tâm cô một cái: “Nàng ngồi dậy trước đi, ta thu dọn một chút.”