Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 58: Thần tượng quốc dân (28)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

“Bíp…” Tiếng còi chói tai vang lên, tài xế từ trong xe thò đầu ra mắng to: “Muốn chết à! Muốn chết cũng đừng đụng vào xe tôi!”

Liễu Mạn Mạn bừng tỉnh, cuống quít lui từ trên đường cái về lối đi bộ.

Trong đầu cô ta tất cả đều là video vừa rồi.

Đó là lúc cô ta ở đoàn phim « hoàng phi khuynh thành », có người chụp lén cô ta và phó đạo diễn, thậm chí còn có không ít cảnh thân mật.

Là ai chụp?

Lúc ấy, nếu cô ta biết mình có thể trèo lên cây cao là Tạ Chu, thì sao cô ta lại dây dưa với phó đạo diễn được.

Nhưng bây giờ nói gì thì cũng đã muộn, một người đàn ông như Tạ Chu, sao có thể chấp nhận chuyện nữ nhân của mình từng bị người đàn ông khác chạm qua.

Là ai… Đến cùng là ai ở sau lưng hại cô ta.

“Theo một nguồn tin, Cố Sơ Tranh sắp xuất hiện với vai diễn nữ chính trong bộ phim « khăng khít » của đạo diễn Dễ Phương, bộ phim này được dự tính sẽ công chiếu vào kì nghỉ hè năm sau. Đạo diễn Dễ Phương rất ít khi dùng người mới, nhưng bây giờ lại chọn một diễn viên đang nổi tiếng dạo gần đây, Cố Sơ Tranh, không biết là vì nguyên nhân gì mà dạo diễn Dễ Phương lại lựa chọn vị tân tiểu hoa đán này, chúng ta cùng đến phỏng vấn đạo diễn Dễ một chút.”

Liễu Mạn Mạn nhìn hình ảnh phỏng vấn trên màn hình lớn, đột nhiên nghĩ rõ ràng cái gì đó, đáy mắt dần dần tuôn ra sự hận thù.

Là Cố Sơ Tranh!

Sơ Tranh đến đoàn phim, vì bộ phim này không giống với các bộ phim truyền hình, yêu cầu về tiến độ quay phim rất cao, nên cô hầu như không có thời gian giao lưu với bên ngoài.

Mãi đến tết, Sơ Tranh đầu tư cho đoàn phim một khoản tiền, yêu cầu nghỉ.

Sơ Tranh lấy tiền cho bọn họ đốt chơi, dù đạo diễn là người cuồng công việc cỡ nào, cũng không thể từ chối ý tốt của cô.

Dù sao đoàn phim nhiều người như vậy, có ai lại không muốn về nhà ăn tết?

Thế là đoàn phim chính thức nghỉ vào ngày 29 tết.

Toàn bộ đoàn phim đều vô cùng biết ơn thổ hào, bại gia chi tử – Sơ Tranh, Bọn họ thật hy vọng năm nào cũng gặp được một thổ hào như vậy, đoàn phim mỗi ngày đều đốt tiền, nếu như bất hạnh phải quay phim vào dịp tết, thế thì căn bản không về nhà ăn tết được.

“Xong rồi, tôi không mua được vé, mọi người có mua được không?”

“Tôi cũng không mua được, vốn tưởng có thể về nhà ăn tết, bây giờ xem ra lại không được rồi…”

“Không sao, thôi thì nghỉ ngơi cũng tốt.”

Nhân viên công tác ghé vào chỗ bán vé, nếu lúc này có thể cướp được vé, chắc phải đem vận tốt của cả năm tiêu xài hết mới may ra có được.

“Tất cả mọi người thu thập xong hết chưa?” Đạo diễn không biết xuất hiện từ chỗ nào.

“Xong hết rồi.”

“Gần đây vất vả cho mọi người rồi, tôi mời mọi người ăn một bữa cơm.” Đạo diễn phất tay: “Mọi người về khách sạn lấy hành lý trước đi, cơm nước xong xuôi chúng ta ra sân bay luôn.”

Nhân viên công tác: “!!!”

“Đạo diễn, ra sân bay làm gì?” Có nhân viên công tác hỏi.

Đạo diễn cười thần bí: “Sơ Tranh bao hết chuyên cơ cho mọi người rồi.”

Nhân viên công tác: “!!!”

Thổ hào!

Thế giới của người có tiền bọn họ quả nhiên không cách nào tưởng tượng được!

Khi những người còn lại đang khóc ròng đoạt vé, thì bọn họ đã ngồi máy bay về nhà.

# Nữ chính thổ hào, thuê máy bay riêng đưa nhân viên đoàn phim về nhà #

Có nhân viên công tác phát cái Weibo này, không bao lâu sau đã được người ta đẩy lên hot search.

[ Sơ Tranh Tiểu Tỷ Tỷ Tiểu Điềm Điềm: Comment đầu, Nữ Thần lại phá sản rồi. ]

[ Cố tổng Tô đáng yêu: A a a, gần đây Cố tổng và Tô đáng yêu đều đang quay phim, không xuất hiện cùng nhau nữa, tôi đã cày lại “đại minh tinh khiêu chiến” mấy chục lần rồi, cầu cẩu lương a!! ]

[ Mộc Diệp Phi: Lầu trên phát rồ rồi, Nữ Thần thật có tiền, cầu bao nuôi. ]

[ Tầm Phương: Không thể nào, Cố tổng của chúng tôi là của Tô đáng yêu. ]

[ Nhân Viên Hậu Cần Của Đoàn Phim Nào Đó: Vạch trần! Thật ra chúng ta có thể nghỉ, là bởi vì Cố lão sư đập tiền, nếu không thì tên đạo diễn cuồng công việc kia chắc chắn sẽ không thả chúng ta đi! @ Dễ Phương ]

[Nhân Viên Đạo Cụ Của Đoàn Phim Nào Đó: Cố lão sư là người đáng yêu nhất trên thế giới này. ]

Đoàn phim nào đó mọi người không cần đoán cũng biết là ai.

Đạo diễn Dễ Phương bị tag nhiều lần, cũng đáp lại, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra hắn mượn độ nóng của tin này, tiện thể tuyên truyền bộ phim mới.

[ Đám người:… ]

Đạo diễn quả là đạo diễn, quảng cáo miễn phí cũng làm đến hợp lý như vậy, không thể không phục!

Người khác lên hot search bằng các loại tai tiếng, Sơ Tranh lại lên hot search vì phá sản.

Đám cư dân mạng rất muốn đào xem Sơ Tranh đến cùng là thiên kim tiểu thư của nhà nào.

Nhưng bọn họ phát hiện tin tức trên mạng liên quan đến cô, trừ những thứ được công khai, còn lại thì một chút cũng không điều tra được.

【 Tiểu tỷ tỷ yên tâm, chỉ cần cô cố gắng phá sản, ta sẽ hộ tống cô! 】 Vương Giả cam đoan với Sơ Tranh.

Sơ Tranh: “…”

Ai muốn một cái đồng thau như mi hộ tống.

【… 】

Sơ Tranh trở lại thành phố, thì đã là 11 giờ khuya ngày 30 tết, một lúc nữa là sẽ qua năm mới.

Sơ Tranh vừa về tới biệt thự, đã nhìn thấy một người đứng bên ngoài.

“Cô về rồi?” Tô Tửu mang theo mũ và khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một cặp mắt ướt sũng, lúc nhìn thấy cô, đôi mắt cũng dừng như đang sáng lên.

“Sao cậu lại tới đây?” Hình như cô không gọi điện thoại bảo hắn đến đây mà?

“Ăn tết cùng cô.” Tô Tửu kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra khuôn mặt, thở ra một hơi: “Lạnh quá, có thể vào nhà rồi nói không?”

Sơ Tranh bình tĩnh nhìn hắn vài giây, mở cửa đi vào.

Tô Tửu thuần thục đổi giày, mở máy sưởi trong phòng: “Cô ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

“Tôi làm cơm cho cô nhé?” Tô Tửu cởi áo khoác, kéo tay áo len bên trong lên, đi vào phòng bếp: “Cô muốn ăn gì?”

Hắn mở ra tủ lạnh, sắc mặt có chút cứng đờ, trong tủ lạnh không có gì cả. Tô Tửu mở ngăn dưới ra, tìm được một ít nguyên liệu nấu ăn.

Tô Tửu chiên bò bít tết, bởi vì nguyên liệu nấu ăn có hạn, hắn cũng không làm được món ăn đa dạng gì.

Sau khi chiên xong bò bít tết, hắn bưng đĩa thức ăn đi vào phòng khách, đặt trước mặt Sơ Tranh: “Cố tổng, có rượu không?”

“Uống rượu không tốt.” Thanh âm Sơ Tranh nhàn nhạt.

“Hôm nay là ngày bước qua năm mới, uống một chút cũng không sao.” Tô Tửu nhu thuận nói: “Chỉ uống một chút thôi.”

Sơ Tranh lạnh lùng phun ra ba chữ: “Không có rượu.”

“…”

Tô Tửu nhớ lại tủ lạnh và phòng bếp trống rỗng của cô, không có rượu dường như cũng rất bình thường, nếu sớm biết thì hắn đã mang rượu tới.

“Vậy… Không uống nữa.” Tô Tửu ậm ừ một tiếng, ngồi xếp bằng trên tấm thảm nhung dưới mặt đất cắt bò bít tết cho Sơ Tranh, sau khi cắt xong mới đưa cho cô.

“Ăn ngon không?”

“Ừ.”

Tô Tửu lộ ra nụ cười xán lạn, giống như đứa bé được khích lệ: “Nguyên liệu nấu ăn không đủ, nếu không sẽ ngon hơn, lần sau tôi làm thêm cho cô được không?”

Sơ Tranh không đáp, như có thâm ý khác nhìn hắn một cái.

Tô Tửu nghiêng đầu, dùng ánh mắt đơn thuần vô tội chờ câu trả lời của cô.

Sơ Tranh cúi đầu ăn bò bít tết, Tô Tửu nhấp môi dưới, ánh mắt sâu thẳm mấy phần, bàn tay đang cầm dao hơi dùng sức.

Một lát sau, hắn rũ mi mắt, che lại cảm xúc nơi đáy mắt.

Ăn xong bò bít tết, Tô Tửu thu dọn đĩa đem vào phòng bếp rửa, khi đi ra, vừa đúng khoảnh khắc đếm ngược qua năm mới.

Hắn chạy đến bên người Sơ Tranh, ôm lấy ánh tay cô, Sơ Tranh giật một cái, Tô Tửu càng ôm chặt hơn.

Năm…

Bốn…

Ba…

Hai…

Một…

Chúc mừng năm mới…

Cánh môi Tô Tửu chạm vào gương mặt Sơ Tranh, như chuồn chuồn lướt nước, chạm một chút rồi rời đi.

Thanh âm của hắn vang lên theo tiếng pháo hoa rộn ràng: “Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đón năm mới, tôi muốn những dịp năm mới sau này, có thể cùng cô đón.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.