Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Cả một bàn đồ ăn con đều thêm hạnh nhân?”
“Tôi vui lòng.”
Sơ Tranh lập tức cúp điện thoại, điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục ăn cơm.
Ôn Hoằng Nghị ở công ty, có thể làm gì Sơ Tranh?
Cuối cùng Ôn Hoằng Nghị tìm cho An Tuệ một bảo mẫu khác.
Lúc này An Tuệ mới thu nước mắt lại.
“Tuệ Tuệ, ở đây.”
Hai nữ sinh vẫy tay gọi An Tuệ.
An Tuệ xách theo cái túi mới mua đi qua, người bên kia liếc thấy túi của cô ta, kinh hô vây quanh.
“Tuệ Tuệ cô lại đổi túi à? Sao kiểu dáng này tôi chưa từng thấy nhỉ?”
“Cha tôi mang từ nước ngoài về.” An Tuệ trên biểu hiện thì bình tĩnh, thực tế nội tâm đã sớm dương dương đắc ý: “Có lẽ trong nước không có bán.”
“Túi này đẹp quá đi!!”
“Cha cô thật tốt với cô.”
An Tuệ cười nói: “Đúng thế…”
“Tôi rất thích nó, chúng ta đi xem một chút đi.” Một nữ sinh trong đó nói.
“Được được.”
An Tuệ không thích người khác dùng đồ giống mình, nhưng lúc này không tiện từ chối, chỉ có thể gật đầu.
Bọn họ đang ở ngay trong trung tâm mua sắm, tìm được cửa hàng, hai nữ sinh kéo An Tuệ đi vào.
“Xin chào, cho tôi hỏi, loại túi giống như cô ấy có còn không?”
Nhân viên cửa hàng nhìn về phía An Tuệ bên kia một chút, mỉm cười nói: “Túi này tạm thời còn chưa có hàng, các vị có thể xem những sản phẩm khác.”
“Vậy lúc nào thì có hàng?”
“Chuyện này…”
Nhân viên cửa hàng nhìn đồng nghiệp bên cạnh, lắc đầu: “Chúng tôi không rõ ràng lắm.”
“Không có một cái nào nữa sao?”
Hai nữ sinh vây quanh nhân viên cửa hàng hỏi không ngừng.
Nhân viên cửa hàng không có cách nào, chỉ có thể nói: “Có một vị khách, đã bao toàn bộ sản phẩm này, hàng sau này đến, cũng sẽ cung ứng cho vị khách kia trước.”
“??”
Mua nhiều túi như vậy làm gì?
Hai nữ sinh thất vọng đi theo An Tuệ rời đi, An Tuệ còn thấy may mắn, bằng không thì cô ta sẽ phải đụng hàng với bọn họ.
Cảm giác kia cũng không tốt.
“Tuệ Tuệ, đúng rồi, người chị kia của cô, gần đây không làm trò gì chứ?” Một nữ sinh trong đó hỏi An Tuệ.
“Chị ta à…”
An Tuệ kể lại những chuyện Sơ Tranh làm cho hai nữ sinh nghe một lần.
Hai nữ sinh kinh ngạc không thôi.
“Tuệ Tuệ bây giờ cô cũng là tiểu thư Ôn gia, dựa vào cái gì mà cứ để cho cô ta bắt nạt mãi vậy.”
“Đúng đấy, Tuệ Tuệ, cô không thể để như vậy được.”
“Còn nữa, Tuệ Tuệ, người thừa kế của Ôn gia sau này, cô có từng nghĩ tới không?”
“Người thừa kế… Hình như khi bọn họ ly hôn, đã nói xong rồi.” An Tuệ cau mày nói.
Chuyện này cô ta biết một chút, trước đó cô ta từng nhìn thấy phần hiệp nghị ly hôn này ở thư phòng của Ôn Hoằng Nghị.
Phía trên viết sau này tất cả quyền thừa kế công ty đều thuộc về Sơ Tranh.
“Nói như thế nào?”
An Tuệ nói: “Người thừa kế là Ôn Sơ Tranh.”
Hai nữ sinh lập tức vỡ tổ.
“Đây không phải là không có phần của cô sao?”
“Cô cũng là con gái Ôn gia, dựa vào cái gì mà không có phần của cô chứ?”
“Đúng đấy, Tuệ Tuệ, cô cũng đừng ngốc như vậy…”
An Tuệ bị hai nữ sinh nhét đầy trong đầu suy nghĩ “công ty cũng có phần của cô” về đến nhà.
Vừa đi đến cửa, liền thấy dì Chu xách theo một cái túi đi về.
Túi kia giống cái trên tay cô ta như đúc.
Mà trong túi, xuất hiện một đám rau cần xanh um tươi tốt…
An Tuệ cúi đầu nhìn túi của mình, lần nữa xác nhận giống nhau như đúc, không phải hàng fake.
Bà ta xách cái này đi đựng đồ ăn?!
“Tiểu thư An Tuệ.” Dì Chu chào hỏi An Tuệ.
“Cái túi này của dì là ai cho?”
“À, tiểu thư cho…”
Tiểu thư… Còn có thể có tiểu thư nào nữa, chắc chắn là Ôn Sơ Tranh.
Dì Chu còn chưa nói hết lời, An Tuệ khí thế hung hăng tiến vào biệt thự.
Về đến phòng, An Tuệ tức giận tới mức trực tiếp ném cái túi trong tay xuống đất.
Để bảo mẫu dùng túi giống như mình đi mua đồ ăn…
Đây là làm cho ai xem?
“Ôn Sơ Tranh…”
Ầm ——
An Tuệ gạt toàn bộ đồ trên bàn xuống đất, ào ào đập không ít thứ.
Trong đầu An Tuệ lại nghĩ tới lời hai nữ sinh kia nói.
Cô ta cũng là người Ôn gia, dựa vào cái gì mà người thừa kế lại là cô?
Nghĩ như vậy, đáy lòng An Tuệ lập tức cảm thấy không cân bằng
Dựa vào cái gì chứ…
Rõ ràng mẹ cô ta mới là người mà cha yêu.
Nếu như lúc trước không phải Liễu Hàm San thò một chân vào, thì bây giờ cô ta mới là tiểu thư đường đường chính chính của Ôn gia.
Mà không phải con riêng…
Cô ta không cam tâm.
Rất nhanh An Tuệ liền phát hiện mình tức giận hơi sớm, cô ta phát hiện loại túi này giống như thành hàng đại chúng, ngay cả bà chủ của tiệm trái cây ngoài đầu đường khu biệt thự cũng có thể xách một cái.
An Tuệ hậu tri hậu giác nhớ tới, lời nhân viên cửa hàng kia nói.
Tất cả đều bị một người khách hàng bao hết… Vị khách hàng kia không phải là cô chứ?
–
Sơ Tranh cũng không muốn thiểu năng như thế, nhưng không có cách nào, Vương bát đản khăng khăng bắt cô phá sản như thế.
Không phá sẽ gấp đôi kéo ngược lại.
Cô có thể làm sao?
An Tuệ không tới chất vấn cô, chỉ cất cái túi xách kia đi, không hề dùng thêm một lần nào nữa.
An Tuệ đột nhiên an phận xuống, gặp phải cô cũng không châm chọc khiêu khích, chỉ yên lặng đi ra.
Ngược lại làm Sơ Tranh có chút bất an.
Con chó điên này không phải chuẩn bị nghẹn ra đại chiêu gì đó chứ?
Ong ong ong ——
Sơ Tranh cầm điện thoại nhìn một chút, dãy số không có tên.
Lần đầu tiên Sơ Tranh không nhận.
Nhưng số kia kiên nhẫn gọi.
“Không có tiền, không mua nhà, không đầu tư.” Gần đây luôn có một loại số gọi tới hỏi cô có mua nhà không, có đầu tư không.
Ta là loại người cần đầu tư sao?!
Sơ Tranh nói xong cũng cúp điện thoại.
Điện thoại cô còn chưa buông xuống, một tin nhắn gửi đến.
【 Tôi là Cận Hưu. 】
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh trở tay gọi lại.
“Số điện thoại ngài gọi đã nợ phí…”
Sơ Tranh: “???”
Không phải vừa rồi còn có thể gọi được sao?
Sao lại nợ phí rồi!!
–
Khoản tiền cuối cùng của Cận Hưu được dùng để gửi tin nhắn mất rồi.
Cho nên bây giờ hắn nhìn thông báo nợ phí lâm vào trong trầm mặc.
Lúc này Cận Hưu ngồi trên cái ghế bên cạnh bồn hoa, phía trước là quảng trường, bên trong có người đang nhảy múa, tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc.
Điện thoại rung lên, màn hình sáng lên, một tin nhắn nhảy ra trên giao diện.
[ Nhắc nhở đóng tiền] 2019 – 04 – 26, 20:34:28, đã nạp vào số tiền 100000.00 đồng, trước mắt số dư còn lại là 99894.24 đồng.
(100.000 NDT = 330.950.000 VNĐ)
Cận Hưu cẩn thận đếm số, xác định mình không tính sai.
Năm số không, có người nạp cho hắn một trăm ngàn tiền điện thoại?
Khi Cận Hưu bị cái nhận biết này làm cả kinh, số điện thoại vừa rồi hắn gọi kia gọi tới.
Cận Hưu nhìn chằm chằm số kia một hồi lâu, nhận điện thoại.
“Alo…”
“Tìm tôi làm gì?”
Cô gái ở đầu dây bên kia, thanh âm vắng ngắt, vào thẳng chủ đề chính, ngay cả lời dạo đầu cũng không có.
Cận Hưu nhìn người trên quảng trường, trong tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc kia, hỏi người ở đầu dây bên kia: “Tiền điện thoại là cô nạp cho tôi?”
“Ừ.”
“…”
Nạp tiền điện thoại không có vấn đề, nhưng nạp một trăm ngàn là thao tác gì
Một trăm ngàn tiền điện thoại này, hắn gọi tới khi nào chứ?!
“Anh tìm tôi có chuyện gì.”
Cận • tổng tài • Hưu có chút chần chờ nói: “Tôi… Cái kia, có thể tôi không về được, nếu tiện thì cô có thể chuyển cho tôi thêm ít tiền được không?”
“Anh ở đâu?”
“Công viên Tây Lĩnh.”
“Chờ đấy.”
Tút tút tút ——
Điện thoại chỉ còn lại tiếng báo bận, Cận Hưu cầm điện thoại di động, hơn nửa ngày sau cũng không lấy lại tinh thần.