Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nghe nói Lăng Đại Tráng và Lăng Sơn bị phạt đến nông trường chăn trâu rồi, chỗ ấy điều kiện gian khổ, không thể so được với trong làng.
Còn Văn Thanh cứ vậy ở lại nhà Lăng Quân.
Mà trong làng liên quan tới chuyện Sơ Tranh ra mặt cho Văn Thanh, lại có người bắt đầu bát quái.
Lần này Sơ Tranh cũng không che che giấu giấu, dù sao cũng đã có người nhìn ra được, cô coi trọng Văn Thanh.
Cho nên trong mắt mọi người, đại khái chính là hai người trúng tà vừa ý nhau.
Sơ Tranh xách đồ vào nhà, mấy người Lăng Quân đang đánh bài, thấy Sơ Tranh tới, vội vàng dọn đồ đi.
“Chị.”
“Hắn đang làm gì?”
“Đang ngủ.”
Sơ Tranh gật đầu, mang đồ đi vào.
Văn Thanh nằm ở trên giường, cũng không ngủ, cô đi vào, hắn lập tức ngồi dậy, thần sắc né tránh không dám đối mặt với cô.
Những ngày này trong đầu Văn Thanh, tất cả đều là hình ảnh ngày đó cô hôn mình…
Luôn biết không thể suy nghĩ nhiều, nhưng hắn luôn không nhịn được mà suy nghĩ.
Sơ Tranh thần sắc tự nhiên bày đồ vật ra trước mặt hắn.
“Mau ăn đi.”
Văn Thanh vì che giấu bối rối của mình, thuận theo cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
“Khụ khụ khụ…”
Vừa ăn miếng đầu tiên Văn Thanh đã bị sặc không nhẹ, cả khuôn mặt đều đỏ lên.
“Sao thế?”
Văn Thanh phun ra một chữ từ trong khóe miệng: “Cay…”
Sơ Tranh: “…”
Sơ Tranh cầm đũa của Văn Thanh gắp một miếng đồ ăn, đúng là hơi cay… nhưng cũng không phải rất cay.
Nhưng mà Văn Thanh cay đến hốc mắt cũng đỏ lên.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, thở ra một hơi, khiến cho mình dời ánh mắt.
Đưa đĩa đồ ăn đó sang bên cạnh, nhét đũa cho hắn: “Ăn những món khác.”
Văn Thanh: “…”
Ánh mắt hắn chậm chạp rơi trên chiếc đũa, một hồi lâu sau cũng không nhúc nhích.
“Phát ngốc cái gì đó, muốn tôi đút?”
Văn Thanh lắc đầu, cúi đầu gắp thức ăn ăn.
Hắn sợ Sơ Tranh nhìn ra cái gì, đầu cũng sắp chôn trong bát luôn rồi.
“Ăn nhiều đồ ăn, bác sĩ nói dinh dưỡng của anh không đầy đủ.”
Ngày nào Sơ Tranh cũng sẽ mang các loại món ăn tới, cũng không biết là ai làm, dù sao hương vị cũng rất ngon.
Bình thường Văn Thanh ăn không hết, còn lại đều thành khẩu phần lương thực của bọn Lăng Quân.
Ở niên đại này, mỗi ngày đều có thịt ăn, là quá mức tốt đẹp rồi.
Người trong thôn mỗi ngày khi đi ngang qua nhà Lăng Quân, đều có thể ngửi được mùi thịt, làm cho một vài người thèm ăn đến không chịu được.
–
Ngày hôm nay Sơ Tranh ở nhà làm cá muối, thành viên của tổ hợp thôn bá bất lương vô cùng lo lắng chạy tới gọi cô.
“Chị, đi mau, xem chuyện lạ.”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Không đi.”
Có chuyện lạ gì mà ta chưa từng xem, cái thôn rách này trừ người ngoài hành tinh thì cái gì cũng không phải hiếm lạ.
“Chị, đi đi mà!!”
“…”
Vị thôn bá bất lương này phát huy tinh thần đeo bám giống như lúc trước muốn làm tiểu đệ của Sơ Tranh, khăng khăng lôi kéo Sơ Tranh đi xem chuyện lạ.
Sơ Tranh bị ép đi theo.
Cô đi theo thôn bá bất lương lên núi, từ rất xa trông thấy mấy người Lăng Quân ngồi xổm trên đường núi.
“Làm gì?”
“Suỵt.” Lăng Quân ra hiệu Sơ Tranh nhỏ giọng một chút.
“…”
Lăng Quân dẫn Sơ Tranh đi lên núi, Sơ Tranh hờ hững đi theo đám bọn họ.
Lúc đầu còn đi con đường, đằng sau thì trực tiếp xuyên qua cỏ hoang tươi tốt, gần như đi thẳng đến một bên núi khác, thôn dân cũng sẽ không đi sang bên này.
“Chị, chị nhìn bên kia kìa.” Lăng Quân hạ giọng, chỉ cho Sơ Tranh nhìn.
Sơ Tranh hờ hững nhìn sang bên kia.
Một lát sau, cô quay đầu: “Chỉ chuyện này mà cũng hiếm lạ?”
Lăng Quân nghẹn họng: “Chuyện này còn không hiếm lạ?”
“Trước đó tôi từng nhìn thấy rồi.”
Lăng Quân: “!!”
Bên kia rõ ràng là Từ Đại Vĩ và Lăng Kiều Kiều.
Cỏ hoang đều bị bọn họ ngủ đến nằm rạp một mảnh.
Chỗ đứng của Sơ Tranh bây giờ tương đối cao, chuyện phát sinh phía dưới, liếc qua là thấy ngay.
Sơ Tranh không có hứng thú đi về: “Các cậu chạy đến chỗ này làm gì?”
Chỗ này hoang vu cũng không phải một chút hay nửa chút.
Trừ loại người như Từ Đại Vĩ và Lăng Kiều Kiều muốn làm chút chuyện gì đó mới đến, có ai lại rảnh rỗi chạy đến chỗ này làm gì.
Lăng Quân thấy Sơ Tranh cũng đi rồi, đành phải mang theo tổ hợp thôn bá bất lương đuổi theo cô: “Bắt thỏ đó.”
Sơ Tranh hỏi: “Bắt được chưa?”
Lăng Quân cười hắc hắc: “Bắt được hai con. Chị, lát nữa chúng ta nướng ăn đi.”
Sơ Tranh không có hứng thú gì, nhưng suy nghĩ một chút, cho người đi gọi Văn Thanh đến.
Văn Thanh không nghĩ tới Sơ Tranh gọi mình lên núi nướng thịt thỏ, nhưng đều là người quen thuộc, Văn Thanh cũng không có biểu hiện ra kháng cự quá lớn.
Đám Lăng Quân còn đi hái được chút quả dại, rửa sạch sẽ đưa cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh chưa từng thấy thứ đồ chơi này: “Không có độc chứ?”
“Chị, làm sao có thể có độc.” Lăng Quân nói: “Trên núi này thứ gì có thể ăn không thể ăn, chúng em đều biết rõ ràng.”
Sơ Tranh chọn lấy mấy quả nhìn không tệ đưa cho Văn Thanh.
Văn Thanh cầm lấy cắn một cái, nước sung mãn, vị ngọt.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm Văn Thanh ăn xong, thấy thật sự không có độc, lại chọn lấy hai cái đưa cho hắn.
“Anh, sao anh ăn giống như con gái vậy?” Bên cạnh có người cười: “Nhìn em này, một ngụm là có thể nuốt hết.”
Văn Thanh nghe thấy lời kia, biểu cảm lại trầm xuống.
Sơ Tranh chỉ cảm thấy bên người lạnh căm căm, cô vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy bộ dáng âm u của Văn Thanh.
Sơ Tranh vội vươn tay cầm cổ tay hắn.
Thật lâu sau Văn Thanh mới quay đầu nhìn cô, Sơ Tranh theo cổ tay hắn, giữ chặt tay hắn, mười ngón xuyên qua ngón tay hắn, nhẹ nhàng chế trụ.
Lệ khí nơi đáy mắt Văn Thanh rút đi, khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn.
Sơ Tranh: “…”
Hù chết người, đang êm đẹp sao lại hắc hóa rồi?!
Sơ Tranh cẩn thận hồi tưởng lại cảnh vừa rồi, cơ thể cô hơi nghiêng xuống: “Anh không thích có người nói anh giống con gái?”
Văn Thanh cúi thấp đầu, cánh môi chạm vào trái cây, răng từ từ cắn.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm sườn mặt hắn, không biết đang suy nghĩ thứ gì, cũng không hỏi lại, chỉ kêu Lăng Quân đến nói hai câu.
Lăng Quân gãi gãi đầu: “Nhưng hắn thật sự…”
Sơ Tranh khẽ nâng mắt: “Cậu thử nói một câu xem.”
Lăng Quân che miệng, cười hắc hắc đi sang bên cạnh truyền đạt mệnh lệnh của Sơ Tranh.
Chờ thịt thỏ nướng chín, Lăng Quân chia đùi thỏ cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh muốn dao, cắt toàn bộ thịt thành lát, đặt trên phiến lá, đưa cho Văn Thanh.
Toàn bộ hành trình Văn Thanh đều không tự mình động thủ một lần nào, được Sơ Tranh cho ăn đến no tròn.
Văn Thanh ôm bụng, hơi no.
Sơ Tranh lột một viên kẹo đường ra đút tới bên miệng hắn, Văn Thanh theo bản năng mở môi ra cắn kẹo đường.
Đầu lưỡi mềm mại ấm áp không cẩn thận đụng phải ngón tay Sơ Tranh, nhẹ nhàng đảo qua, có chút cảm giác ướt át.
Sơ Tranh bình tĩnh dịch chuyển tay đi, chờ Văn Thanh ăn xong viên kẹo đường kia, kéo hắn đứng dậy.
“A?”
Văn Thanh nghi hoặc nhìn Sơ Tranh.
“Đi một chút, tiêu cơm.” Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng.
Văn Thanh quả thật hơi no, hắn thuận theo gật đầu.
Nhưng Văn Thanh rất nhanh liền hối hận rồi, hắn không nên tin tưởng lời cô nói.
Văn Thanh bị Sơ Tranh đè trong rừng không người, lặp đi lặp lại hôn rất lâu, ngay cả cơ hội phản kháng hắn cũng không có.
Nếu không phải đám Lăng Quân ở phía xa hô, Văn Thanh cảm thấy cô sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như vậy.
Văn Thanh trở lại bên kia, mấy người Lăng Quân nhìn hắn cười, ánh mắt có chút mập mờ.
Văn Thanh: “…”
Văn Thanh cúi đầu, nhanh chóng vượt qua bọn họ.
Sơ Tranh giữ chặt hắn: “Chạy cái gì, có quỷ đuổi theo anh?”
Văn Thanh bị ép dừng lại, hắn cúi đầu nhìn đôi tay hai người giao nhau, nhẹ nhàng chớp mắt, thở ra một hơi, nắm chặt tay Sơ Tranh.