Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bây giờ Sơ Tranh và Dung Thí đang ở trong một thị trấn non xanh nước biếc.
Dân phong trên trấn mộc mạc, đêm không cần đóng cửa.
“Dậy thôi.”
Dung Thí đứng ở bên cạnh giường gọi Sơ Tranh.
Sơ Tranh xoay người đưa lưng về phía hắn.
Có bệnh.
Trời còn chưa sáng đã dậy cái gì mà dậy?!
“Dậy thôi.”
Sơ Tranh nắm lấy chăn mền đắp lên trên đầu.
Dung Thí kéo chăn mền và cả Sơ Tranh dậy, Sơ Tranh bực bội nhìn hắn: “Chàng làm gì?”
“Hôm qua nàng đồng ý với ta chuyện gì rồi?”
“Cái gì?” Ta làm gì đồng ý với chàng chuyện gì?
“Nàng nói sẽ cùng ta đi xem mặt trời mọc.” Dung Thí lấy chăn ra: “Nàng quên rồi?”
“Ta nói lúc nào?”
Sơ Tranh muốn ngã về, Dung Thí tay mắt lanh lẹ đỡ cô, Sơ Tranh lập tức ngã vào trong ngực hắn.
Dung Thí ôm cô vào lòng, hạ giọng nói bên tai cô hai câu.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Ta nói?”
Dung Thí gật đầu: “Nàng nói.”
Vì sao vào thời điểm đang làm loại chuyện đó, cô lại đi thảo luận với Dung Thí loại vấn đề này chứ?
Sơ Tranh không nhớ nổi, đêm qua chơi đùa quá lợi hại… Chắc chắn là Dung Thí thừa dịp cô không chú ý nói, cô thuận miệng đáp ứng.
Lời này cô có thể nhận sao?
Ngây thơ!
“…”
“???”
“Thái Hậu, sao nàng lại nói lời mà không giữ lời vậy chứ?” Dung Thí cắn răng, ngay cả xưng hô lâu rồi không dùng cũng bật ra.
Sơ Tranh bày biện tư thế tra nam không nhận nợ: “Lời nói ở trên mà giường chàng cũng tin.”
“…”
Dung Thí ôm Sơ Tranh dậy ngồi bên cạnh, lấy quần áo ra, tự mình thay cho cô.
Sau đó trực tiếp ôm người ra cửa.
Sắc trời còn chưa sáng, đường đi xung quanh đều vắng ngắt không nhìn thấy một bóng người.
Sơ Tranh lười động, ôm lấy cổ Dung Thí, không quá kiên nhẫn nói: “Dung Thí, chàng phiền quá đi.”
“Vậy nàng thích ta không?”
“Thích chàng…” Sơ Tranh hơi dừng lại, ghé vào lỗ tai hắn hạ giọng nói chuyện.
Khóe miệng Dung Thí hơi co giật, rốt cuộc là vì sao mà cô có thể dùng loại giọng điệu chững chạc đàng hoàng như đang thổ lộ, nói với hắn loại lời này chứ?
Dung Thí buông Sơ Tranh ra: “Thái Hậu, vi thần cho là người đang đùa nghịch lưu manh.”
Sơ Tranh không lắc lư chút nào: “Chàng muốn thế nào?”
Dung Thí lắc đầu, ngồi xổm trước mặt cô: “Ta có thể làm gì nàng? Đi lên.”
“Dung tướng quân, kỳ thật ta có thể…”
Dung Thí kéo tay Sơ Tranh, trực tiếp cõng cô lên.
Sơ Tranh bị ép ôm cổ hắn, gương mặt dán lên cổ hắn, cô cọ xát hai lần, Dung Thí cảm giác được hô hấp của cô rơi xuống, phất qua làn da trần trụi của hắn.
“Dung Thí.”
Giọng nói của cô vang lên ngay bên tai.
“Ừ.”
“Sao chàng lại muốn dùng cái tên này?”
“Dung Thí, Thí* thiên hạ.”
(*Thí có nghĩa là giết)
Tên trước kia của Dung Thí không phải tên này, là về sau chính hắn đổi lại.
“Chàng có hối hận không?”
Dung Thí quay đầu, ánh mắt tiếp xúc với mắt Sơ Tranh, lẳng lặng đối mặt vài giây, hắn lấy tư thế với độ khó cao này, hôn Sơ Tranh một lát.
Hắn nhẹ giọng nói: “Ta không hối hận.”
Sơ Tranh không nói tiếp.
Dung Thí cõng Sơ Tranh lên núi, khi đến đỉnh núi, vừa vặn trông thấy chân trời lộ ra hào quang.
Thân ảnh hai người ôm nhau trên đỉnh núi, dần dần bị hào quang kéo dài, không phân rõ ai là ai.
Hắn cho rằng quyền lực là thứ hắn muốn nhất, về sau hắn mới biết được, thứ mình muốn nhất, duy chỉ có một người.
Đỉnh cao của quyền lực là nàng, vậy ta nguyện ý vì nàng mà vứt bỏ mũ giáp.
Ánh nắng nóng bỏng, Dung Thí cúi đầu nhìn người trong ngực: “Chúng ta về…”
Dung Thí có chút muốn đẩy cô xuống núi.
Cô lại ngủ thiếp đi!!
Dung Thí động, Sơ Tranh lập tức tỉnh, cô quay đầu nhìn xung quanh.
“Xem xong rồi?”
“Ừ. Thái hậu cảm thấy có đẹp không?”
Sơ Tranh thuận miệng nói: “Thật đẹp, chàng đẹp.”
Dung Thí cười nói: “Sáng mai ta còn muốn xem nữa.”
Sơ Tranh: “…”
Có thể đẩy hắn xuống để kéo ngược lại.
Sau đó là có thể xem lại một lần!
–
Dung Thí cùng Sơ Tranh xuống núi, trở lại trong trấn, lúc này trên đường phố đã náo nhiệt lên.
“Chào buổi sáng Dung công tử, cùng phu nhân ra ngoài à?”
Có người chào hỏi Dung Thí.
Dung Thí lễ phép nói: “Mang nàng đi dạo một chút.”
Dung Thí và Sơ Tranh đi trên đường, không ít người quăng ánh nhìn tới.
Sơ Tranh muốn ngáp, nhưng mà nhiều người nhìn như vậy, cô cũng chỉ có thể nghẹn trở về.
“Ôi, tình cảm của bọn họ thật tốt.”
“Không phải sao, với dung mạo kia của Dung công tử, muốn cưới bao nhiêu thị thiếp mà không được. Kết quả hắn chỉ có một mình phu nhân hắn, quả thật là một nam nhân tốt.”
“Gả đi làm thiếp ta cũng nguyện ý.”
“Dung công tử người ta để ý đến ngươi sao?”
“Dung mạo của Dung phu nhân kia, các ngươi cũng kém xa.”
Cô nương xinh đẹp trong trấn cũng không ít, nơi này sơn thủy nuôi người, các cô nương trổ mã đến duyên dáng yêu kiều.
Dung Thí đến ngày đầu tiên, những người này đã truyền ầm lên.
Nhưng mà biết được người ta đã có phu nhân, những cô nương này đau thấu tim.
Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của các nàng.
Có nam nhân nào mà không phải tam thê tứ thiếp.
Đáng tiếc mấy ngày kế tiếp, các cô nương dùng hết các loại biện pháp để tình cờ gặp gỡ, vị Dung công tử này ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn về phía bọn họ.
Tận đến khi bọn họ nhìn thấy Dung Thí dẫn theo phu nhân hắn ra ngoài, những cô nương này mới yên tĩnh xuống.
Người như vậy, bọn họ nhìn cũng muốn cong.
“Thổ phỉ… Thổ phỉ đến rồi!!”
Bầu không khí yên bình trên đường phố bị một tiếng này đánh vỡ.
Một người chạy từ bên ngoài trấn vào, hoảng sợ chỉ vào bên ngoài trấn: “Có thổ phỉ, đến chỗ chúng ta rồi!!”
Cơ hồ là đồng thời, tiếng vó ngựa vang lên.
Thổ phỉ cưỡi ngựa, chạy từ ngoài trấn đến.
“A!”
“Chạy mau!”
Sơ Tranh kéo Dung Thí muốn đi, Dung Thí không nhúc nhích: “Nơi này cũng không tệ lắm, nàng muốn đổi chỗ sao?”
Sơ Tranh ngẫm lại cũng đúng, đổi chỗ có chút đáng ghét.
Hơn nữa còn có thể làm người tốt!
Sơ Tranh kích động: “Chúng ta so tài xem ai bắt được nhiều người hơn đi.”
“…”
Dung Thí không kịp gọi Sơ Tranh lại, cô đã xông ra ngoài.
Vì sao phu nhân của hắn lại muốn so chuyện này với hắn chứ?!
–
Bọn thổ phỉ quỳ gối trong đầy đất bừa bộn cầu xin tha thứ: “Cô nãi nãi chúng ta biết sai rồi, bỏ qua cho chúng ta đi.”
Bọn họ cũng không nghĩ tới, cướp bóc sẽ gặp phải người lợi hại như vậy.
Nếu như sớm biết, bọn họ chắc chắn sẽ đi vòng qua.
Sơ Tranh ngồi trên cái ghế không biết thuận lợi mò từ đâu đến: “Quét sạch sẽ chỗ này.”
Thổ phỉ không dám không nghe theo, vội vàng đứng lên quét sạch đường phố về như hình dáng ban đầu.
“Đồ phá hư có phải nên bồi thường không?”
“Vâng vâng vâng.” Bọn thổ phỉ lập tức móc tiền bạc trên người ra, ngay cả đáy giày cũng không buông tha, lấy ra hết toàn bộ.
“Cô nãi nãi, chúng ta có thể đi được chưa?”
“Đi đi.”
Bọn thổ phỉ vội vàng chạy đi, còn chưa chạy được mấy bước, liền thấy nha dịch chắn ở bên kia.
Thổ phỉ: “…”
Đằng sau có âm thanh chậm rãi vang lên: “Đi cùng bọn họ.”
Sơ Tranh và Dung Thí giải quyết những thổ phỉ này, thu hoạch được một chút thẻ cảm ơn, tâm tình Sơ Tranh cũng coi như không tệ.
Dung Thí nói gì cô cũng đồng ý.
Nhưng mà…
Ban đêm Dung Thí phát hiện Sơ Tranh khóa trái cửa, ngay cả cửa sổ cũng chắn chết rồi, dùng thực lực cự tuyệt cuộc vận động đi xem mặt trời mọc ngày hôm sau.
Dung Thí: “…”
Đây không phải lời nàng nói trên giường mà!!
Hai người ở trong trấn một đoạn thời gian rất dài, tiện sát không ít người.
Về sau người trong chấn phát hiện hai người này đột nhiên rời đi.
Đi đâu thì không ai biết.
*
VỊ DIỆN THỨ 37 HOÀN TẤT!
***
Tiểu Hoàng Đế aka con trai tiện nghi aka nghịch tử nhà Tranh gia quá đáng thương, cuối vị diện mà đến cái tên cũng không có ╥﹏╥
Quá đáng thương!!!