Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tố Tuyết chết lặng hầu hạ Sơ Tranh tắm rửa, mặc quần áo tử tế.
Sau đó mở tất cả cửa sổ thông gió ra.
Mùi hương kia rất nhạt, mặc dù có thể ép hương vị, nhưng nếu bị lão nhân trong cung ngửi thấy, thì sợ sẽ nghe ra được một chút manh mối.
Tố Tuyết đốt những huân hương khác lên.
“Thái Hậu, ngài làm như thế, quá nguy hiểm.”
“Sợ cái gì.” Sơ Tranh không để ý chút nào: “Cùng lắm thì không làm Thái Hậu nữa.”
“…”
Tố Tuyết muốn nói, làm sao có thể dễ dàng như vậy.
Nhưng mà nghĩ đến những chuyện gần đây Sơ Tranh làm.
Trắng trợn thảo luận với Bệ hạ, làm sao vu oan giá họa cho Nhiếp Chính Vương…
Ban đêm Tố Tuyết lén lút như ăn trộm bưng một chén canh tới.
“Đây là gì?”
Sơ Tranh ghét bỏ tránh xa ra một chút.
“Canh tránh thai.” Tố Tuyết nói: “Ngài không thể mang thai.”
Sơ Tranh: “…”
Ngươi nghĩ thật nhiều.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Ta sẽ không mang thai.”
Nếu ta có thể mang thai, thì bây giờ con đã đứng đầy cả sân bóng rồi.
“Thái Hậu, loại chuyện này làm sao có thể nói chuẩn xác được, nếu ngài mang thai thì xong luôn đấy…” Tố Tuyết nói: “Ngài vẫn nên uống đi.”
Sơ Tranh: “…”
Muốn cho Nhiếp Chính Vương uống.
Tố Tuyết hạ quyết tâm, cô không uống liền không đi.
Sơ Tranh kìm nén bực bội uống xong thứ đồ chơi kia, xoay chuyển bát, để Tố Tuyết thấy rõ ràng, sau đó nhét cho nàng.
Uống rồi!
Có thể đi được chưa!
Tố Tuyết giấu bát trong tay áo rời đi.
Sơ Tranh thở dài.
Xem ra chức Thái Hậu này thật sự không thể làm nữa.
Cô ngủ với thẻ người tốt của mình, sao phải lén lút như ăn trộm thế này!!
–
Tố Tuyết lo lắng hãi hùng, cũng may khi Dung Thí đến, đều tránh người, cũng không có ai phát hiện.
Kỳ thật Dung Thí cũng không thường xuyên tới…
Tiểu Hoàng Đế ngược lại thường xuyên chạy tới nơi này.
Không có Nhiếp Chính Vương nắm giữ triều chính, tất cả chính sự đều rơi trên người cậu.
Mỗi lần gặp chuyện, lập tức ôm sổ con chạy đến chỗ Sơ Tranh.
Gần đây thế lực của đảng phái Dung Thí ngày một lớn dần.
Vừa cho một Nhiếp Chính Vương rơi đài, giờ lại tới một Dung tướng quân.
Triều thần cũng rất mệt tâm.
Nhưng lại không thể không tính toán đường ra cho mình.
Tiểu Hoàng Đế à!
Rốt cuộc lúc nào ngài mới có thể trưởng thành.
Một chút triều thần hận không thể đốt cháy giai đoạn.
“Mẫu hậu, Dung tướng quân nói muốn lật lại một vụ án…” Lúc này Tiểu Hoàng Đế đang mặt mày ủ rũ ngồi trong An Ninh cung: “Nhưng Dương Đức nói, vụ án kia không thể lật.”
“Vụ án gì.”
Tiểu Hoàng Đế đưa hồ sơ cho Sơ Tranh xem.
Nội dung hồ sơ không nhiều, Sơ Tranh rất nhanh liền xem hết.
Là liên quan tới gia tộc của mẫu thân Dung Thí…
Sơ Tranh xem đến phần sau, càng xem càng cảm thấy quen mắt.
Sự kiện Nhiếp Chính Vương hãm hại mẫu thân nguyên chủ mà gã nói với cô, đây chính là hồ sơ ghi chép lại chuyện này.
Lúc trước Nhiếp Chính Vương thiết lập ván cục, muốn hãm hại mẫu thân và phụ thân nguyên chủ.
Trong chuyện này còn có dính dáng đến mẫu tộc của Dung Thí là Trình gia.
Trình gia là mấu chốt, nếu như không có Trình gia, thì ván cục thiết lập lần này sẽ không thành công.
Bây giờ Dung Thí đưa ra chứng cứ mới.
Chứng minh năm đó Trình gia bị hãm hại.
Mà năm đó Trình gia gặp rủi ro, Dung gia vì tự vệ, không có một ai đưa tay ra giúp.
Dung Thí ở Dung gia không được sủng ái, nhưng ở Trình gia lại là bảo bối quý giá.
Khi chuyện này phát sinh, nguyên chủ vừa ra đời, Dung Thí cũng chỉ mới mấy tuổi, hắn không có năng lực đi cứu Trình gia.
Bây giờ muốn lật lại bản án của Trình gia, cũng hoàn toàn có thể lý giải được.
Sơ Tranh khép hồ sơ lại: “Nếu đã có chứng cứ mới, vì sao không thể lật?”
Tiểu Hoàng Đế lắc đầu: “Dương Đức công công nói như vậy.”
“Lật.” Sơ Tranh nói.
–
Tiểu Hoàng Đế rời đi không bao lâu, thì Dương Đức công công đến.
Một mình ông.
“Thái Hậu, là ngài bảo Bệ Hạ đồng ý lật lại bản án sao?”
“Nếu có thể là án sai, vì sao không thể lật?” Thẻ người tốt muốn lật lại bản án, ta đương nhiên phải giúp hắn.
“Vụ án này… Không thể lật.” Dương Đức công công thở dài: “Thái Hậu, xin ngài khuyên nhủ Bệ Hạ.”
“Vì sao không thể lật?”
Rõ ràng Dương Đức công công biết nội tình, nhưng ông không có ý định nói ra.
Dương Đức công công trực tiếp quỳ xuống: “Thái Hậu, xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
“Lý do.”
Dương Đức công công: “…”
Dương Đức công công không cho ra một lý do, Sơ Tranh hạ quyết tâm muốn đứng về phía thẻ người tốt của cô.
Đương nhiên…
Cho dù Dương Đức công công cho ra lý do, Sơ Tranh đại khái cũng chọn đứng về phía thẻ người tốt.
Hết thảy lợi ích đều lấy thẻ người tốt làm tiêu chuẩn.
Thẻ người tốt vui là tốt rồi.
“Thái Hậu, chuyện này…”
Dường như Dương Đức công công không biết nên làm sao để mở miệng.
Sơ Tranh rất kiên nhẫn chờ.
“Thái Hậu, chuyện này liên lụy đến ngài.”
Dương Đức công công thở dài.
“Cho nên?”
Dương Đức công công kinh ngạc: “Thái Hậu, ngài biết rồi?”
Sơ Tranh không lên tiếng, ngầm thừa nhận.
Dương Đức công công lại thở dài.
Sự kiện năm đó, Tiên Hoàng cũng không biết là do Nhiếp Chính Vương làm, nhưng Tiên Hoàng… Đáy lòng rất rõ ràng chân tướng là thế nào.
Nhưng ông ta cấm người khác giúp đỡ, thậm chí còn đang thêm dầu vào.
Chỉ là cuối cùng Tiên Hoàng hối hận.
Lúc này mới định thả cho cha mẹ nguyên chủ một con đường sống.
Chỉ tiếc…
Cha mẹ nguyên chủ vẫn phải chết.
Gánh vác tội danh mà chết.
“Tiên Hoàng đón ngài vào cung… Cũng là vì muốn tốt cho ngài.” Dương Đức công công nói: “Tiên Hoàng biết dã tâm của Nhiếp Chính Vương, nhưng thời gian của Tiên Hoàng đã không còn nhiều.”
Cho tới bây giờ Tiên Hoàng cũng chưa từng nhìn thấu Nhiếp Chính Vương.
Tận đến khi ông ta sắp chết…
Mới phát hiện dã tâm của người này.
Phát hiện gã chú ý đến động tĩnh của nguyên chủ, cho người nhìn chằm chằm phủ Thái Phó.
Tiên Hoàng giật mình, một khi ông ta đi rồi, nguyên chủ tất sẽ rơi vào trong tay Nhiếp Chính Vương.
Cho nên, Tiên Hoàng chỉ có thể nghĩ ra một cách như vậy.
Hạ chỉ ngay trong đêm, đón nguyên chủ tiến cung.
Thân phận Thái Hậu này, ở trước mắt bao người.
Trong thời gian ngắn, Nhiếp Chính Vương sẽ không tạo ra chuyện gì nữa…
Thánh chỉ đồng thời phát ra ngoài, còn có một đạo triệu hồi Dung Thí đang ở biên cảnh về.
Chỉ là lúc ấy chiến cuộc ở biên cảnh lâm vào khốn cảnh, Dung Thí nhận được triệu lệnh, cũng không cách nào lên đường trở về.
“Ngài biết, ngài đã từng có hôn ước với Dung tướng quân không?”
“Biết.”
Dương Đức công công thâm thúy nhìn Sơ Tranh một chút: “Hôn ước của ngài và Dung tướng quân, cũng là Bệ Hạ hạ chỉ. Thái Phó không đồng ý…”
“Bởi vì Trình gia?”
Dương Đức công công gật đầu.
Trình gia là gia tộc của mẫu thân Dung Thí.
Bọn họ có thể nói là bị cha mẹ nguyên chủ làm liên luỵ.
Thái Phó rõ ràng tất cả mọi chuyện, ông không đồng ý chuyện này, cho nên chưa từng đề cập đến với nguyên chủ.
Vì sao Tiên Hoàng lại muốn tứ hôn cho hai người có loại ràng buộc này, thì bây giờ đã không cách nào biết rõ nguyên do nữa.
Nhưng cuối cùng Tiên Hoàng là muốn cho Dung Thí bảo vệ nguyên chủ.
Dương Đức công công lấy ra một đạo thánh chỉ: “Tiên Hoàng lưu lại hai đạo chiếu thư, một đạo lệnh cho phi tần hậu cung tuẫn táng, một đạo chính là cái này.”
“Thánh chỉ của Nhiếp Chính Vương kia là giả?”
Dương Đức công công gật đầu.
Tình huống như vậy, cho dù ông đứng ra nói là giả, thì cũng không làm nên chuyện gì.
Ngược lại sẽ làm cho tình cảnh của Tiểu Hoàng Đế trở nên nguy hiểm hơn.
Ông chỉ có thể giữ yên lặng.
“Đạo di chiếu này Tiên Hoàng đã viết xong từ trước, giao cho nô tài bảo quản.”
Dương Đức công công trình di chiếu lên cho Sơ Tranh.
Nội dung di chiếu… Là lệnh cho nguyên chủ giả chết, rời khỏi hoàng cung.
“Tiên Hoàng hối hận vì chuyện năm đó, nhưng ngài ấy cũng biết hối hận vô dụng…” Dương Đức công công nói: “Ngài ấy chỉ muốn bảo vệ ngài.”
Sơ Tranh: “…”
Nhưng mà Tiên Hoàng có biết, Dung Thí người này đã hắc hóa không?
Hơn nữa….
Tính toán ra, nguyên chủ là con gái của kẻ đầu sỏ làm hại Trình gia toàn treo… Tiên Hoàng phải tâm lớn cỡ nào, mới dám tứ hôn cho hai người này chứ?