Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thái Phó căn bản không nói cho nguyên chủ biết, nàng có hôn ước với người khác.
Lúc trước thánh chỉ của Tiên Hoàng đưa đến phủ Thái Phó trong đêm.
Nếu nguyên chủ không tiến cung, thì có thể có cách nào khác nữa đâu?
Kháng chỉ chính là tội chết.
Nói không chừng sẽ liên lụy đến toàn bộ phủ Thái Phó.
Dung Thí trầm mặc một hồi lâu: “Ngươi thật sự không biết?”
Sơ Tranh không vui: “Lừa ngươi có chỗ tốt gì.”
Khi Dung Thí nhận được tin tức, hắn vẫn đang ở biên cảnh.
Lúc ấy vừa vặn lâm vào khốn cục.
Tin tức này truyền đến, hắn cũng chỉ nghe đại khái, chỉ biết thiên kim phủ Thái Phó vào cung làm hậu.
Kỳ thật Dung Thí cũng chỉ từng gặp thiên kim phủ Thái Phó vài lần mà thôi, lúc ấy nàng vẫn là một tiểu nữ hài.
Ấn tượng đối với nàng trong đáy lòng đã sớm mơ hồ.
Trở về nửa tháng, hắn cũng không chú ý đến nàng.
Là ngày đó lúc nàng giáo huấn Nhiếp Chính Vương.
Cô nương mơ hồ này, dần dần trở nên sống động.
“Nhưng mà, Thái Phó nói với ta, ngươi tự nguyện tiến cung.”
“Bằng không thì sao?” Sơ Tranh nhíu mày nhìn hắn: “Kháng chỉ, liên luỵ cửu tộc?”
Đừng nói nguyên chủ không biết nàng có hôn ước.
Cho dù biết, dưới tình huống như vậy, vì bảo toàn phủ Thái Phó, nàng cũng chỉ có thể tiến cung.
“…”
Dung Thí suy nghĩ kỹ một chút, Thái Phó chỉ nói nàng tự nguyện tiến cung, lại không nói những chuyện khác.
“Dung tướng quân, có phải ngươi hận ta không?”
Nguyên chủ đột nhiên tiến cung, nhảy lên thành là hoàng hậu.
Chuyện này nhìn thế nào, cũng giống như vứt bỏ vị hôn phu chẳng biết lúc nào sẽ trở về, thậm chí không biết sống chết là hắn.
Nếu như lúc ấy Dung Thí đã ở biên giới của hắc hóa.
Thì mặc kệ quan hệ chân thực của bọn họ là như thế nào, có lẽ nó cũng sẽ trở thành một dây dẫn nổ, hoặc là hắc ám đọng lại trong lòng hắn.
Dung Thí thu liễm hết tất cả cảm xúc, cúi thấp đầu, kính cẩn trả lời: “Thái Hậu nghĩ nhiều rồi, thần không dám.”
Lại khôi phục thành một Dung tướng quân biết tiến lui như bình thường.
“Nhìn ta.”
“Thần không dám.”
“Dung Thí.”
Giọng nói lạnh lùng của cô gái rơi vào bên tai hắn, xưa nay hắn không hề biết có một người gọi tên hắn, có thể để cho hắn cảm thấy cái tên này dễ nghe như vậy.
Đáy lòng Dung Thí run rẩy, chậm chạp ngẩng đầu.
Ánh mắt không chút phòng bị xâm nhập vào đáy mắt Sơ Tranh, hắn thấy rõ ràng cái bóng của mình trong đó.
“Có phải ngươi hận ta không?”
Dung Thí bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu.
Khóe miệng hắn đột nhiên khẽ giương, trong nháy mắt kia, tùy ý cho tà khí chảy xuống.
“Đúng thì sao?”
Hôn ước này hắn cũng không thèm để ý.
Lúc trước khi định ra, hắn không phản đối, là bởi vì đó là thầy giáo mà hắn tôn kính.
Về sau…
Nàng bội ước vào cung làm hậu, trở thành hoàng hậu tôn quý.
Lại nhảy lên trở thành Thái Hậu.
Vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị, ở trong thời gian thật ngắn, đều có được.
“Không sao cả.”
Sơ Tranh đứng dậy, đi mấy bước tới gần Dung Thí.
Dung Thí vô thức lui về phía sau một bước.
Người trong mắt Dung Thí không ngừng phóng đại, mãi đến khi mặt đối mặt với hắn.
Cánh môi đột nhiên mát lạnh, tiếp theo là mềm mại lạ lẫm.
Con ngươi Dung Thí hơi trừng lớn.
Chỉ là một cái chạm vào như chuồn chuồn lướt nước.
Chờ Dung Thí lấy lại tinh thần, Sơ Tranh đã giẫm lên bệ cửa sổ leo ra: “Dung tướng quân, hãy nhớ kỹ ta.”
Dung Thí nhìn Sơ Tranh biến mất trong màn đêm.
Chuyện này giống như một cuộc chiến tranh sắp bắt đầu, đột nhiên truyền đến tin tức tướng quân đối phương tự sát nhận thua vậy.
Vội vàng không kịp chuẩn bị.
Khiếp sợ lại ngoài ý muốn.
–
Dung Thí một đêm không ngủ, ngày hôm sau trời vừa sáng, liền xuống lầu.
Chờ Sơ Tranh dẫn theo Tiểu Hoàng Đế xuống, Dung Thí đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Hắn buông thõng mặt mày, nhìn qua không có gì khác biệt so với bình thường.
Sơ Tranh thì càng không cần phải nói, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không có chút dị thường nào.
Sai sử hắn cũng phi thường thuận buồm xuôi gió.
“Dung tướng quân, ngươi không ăn sao?”
Tiểu Hoàng Đế quan tâm tướng quân của mình.
Dung Thí đứng xa xa: “Vi thần không đói bụng.”
Tiểu Hoàng Đế ồ một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
“Mẫu hậu, hôm nay chúng ta đi đâu chơi?” Tiểu Hoàng Đế quơ chân, hưng phấn chờ mong hỏi Sơ Tranh.
“Trở về.” Còn muốn chơi, trở về Dương Đức công công không đánh gãy chân ngươi mới lạ!
Dương Đức công công ở sơn trang nghỉ mát xa xa: “…” Ông không dám.
“A…”
Tiểu Hoàng Đế lập tức kéo dài âm thanh.
Tiểu Hoàng Đế vẻ mặt đau khổ năn nỉ Sơ Tranh: “Không quay về có được không?”
Bên ngoài nhiều chuyện thú vị.
Trở về làm gì.
Sơn trang nghỉ mát chỉ lớn có từng ấy, nhìn cái gì cũng thế, tuyệt không thú vị.
“Vậy chính ngươi chơi đi, ta trở về.” Sơ Tranh lạnh lùng vô tình cho cậu một đề nghị.
Tiểu Hoàng Đế: “…”
Tiểu Hoàng Đế cân nhắc lại, vẫn nên quên đi.
Cậu không có tiền.
Ăn sáng xong, Tố Tuyết chỉnh đốn lại đồ đạc, đặt trên xe ngựa ở bên ngoài.
Tiểu Hoàng Đế đạp đạp chân bò lên xe ngựa.
Sơ Tranh và Dung Thí rơi ở phía sau.
Khi cô đi ngang qua Dung Thí, kín đáo đưa một túi giấy dầu cho hắn.
Dung Thí hơi sững sờ, chờ hắn ngước mắt nhìn lại, thì chỉ nhìn thấy làn váy thoáng qua của Sơ Tranh.
Dung Thí mở ra nhìn, là mấy thứ điểm tâm trong tiệm đóng gói, vẫn còn ấm áp.
Dung Thí: “…”
Cô muốn làm gì?
Dung Thí cảm thấy chuyện có chút gì đó không đúng.
–
Xe ngựa của mấy người Sơ Tranh còn chưa đi được bao xa, thì đã bị một đám người ngăn lại.
Tiểu Hoàng Đế rất không đoan trang ổn trọng vén rèm lên nhìn một chút, hào hứng mở miệng: “Mẫu hậu, là người ngày hôm qua.”
Sơ Tranh ngồi ở phía sau nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe vậy, xốc mí mắt lên, vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài một chút.
Bên kia, Đinh Vũ dẫn theo một đám người mặc trang phục của quan binh phong tỏa con đường lại.
Loại phô trương này…
Trâu nha!
Không hổ là quan nhị đại.
Sơ Tranh cảm thấy nên cho gã một tràng pháo tay.
Đứng bên cạnh Đinh Vũ là một nam nhân, nhìn từ tướng mạo, giống Đinh Vũ bảy tám phần, hẳn là cha gã.
Cha Đinh rất béo, quan uy mười phần.
Ông ta tiến lên hai bước, cũng không phải vừa đi lên đã bắt người, mà là rất lễ phép: “Nghe nói hôm qua mấy vị xảy ra xung đột với con ta?”
Dung Thí dắt ngựa, bất động như núi đứng ở phía trước.
“Xung đột thì không tính.” Hắn nhạt giọng nói.
Cha Đinh bất động thanh sắc dò xét Dung Thí.
Người trẻ tuổi này, dung mạo tuấn mỹ, khí độ bất phàm.
Xe ngựa sau lưng nhìn qua ngược lại có vẻ hơi bình thường…
Một lát sau cha Đinh cười ha hả nói: “Vậy chắc chắn là hiểu lầm rồi, mấy vị nhìn lạ mặt, lần đầu tiên tới chỗ này của chúng ta phải không? Khuyển tử không hiểu chuyện, Đinh mỗ cần phải đền bù cho sự thất lễ này, không biết mấy vị có tiện cùng Đinh mỗ ăn bữa cơm rau dưa không?”
Cha Đinh này không giống như đến gây chuyện.
Trình độ nhiệt tình này cũng giống như đến bấu víu quan hệ vậy.
Lông mày Dung Thí khẽ nhíu lại, nhỏ bé đến không thể nhận ra, nhạt giọng từ chối: “Không cần.”
Bỗng nhiên khác thường tất có vấn đề.
“Cần cần.” Cha Đinh nói: Thằng nghiệt tử này của ta, bình thường không lo học cho tốt, bây giờ va chạm đến mấy vị, cơm này nhất định phải ăn, bằng không thì Đinh mỗ ta thật sự rất áy náy…”
Giọng điệu cha Đinh thành khẩn đến mức làm cho người ta không tìm ra được vấn đề gì.
Giống như thật sự vì Đinh Vũ, nên tới đây xin lỗi bọn họ.
Đinh Vũ đứng ở phía sau, cúi thấp đầu, cũng không bày tỏ bất cứ thái độ gì.
Nhưng khóe môi gã khẽ nhếch lên tạo thành một ý cười âm trầm.
Dung Thí: “Không cần, Đinh đại nhân, xin tránh ra.”
Sơ Tranh đẩy rèm ra: “Đinh đại nhân đã có thịnh tình mời, đi.”
Dung Thí quay đầu, tầm mắt của hai người giao nhau trên không trung.
Chỉ qua một lát, Dung Thí lập tức dời mắt ra khỏi tầm mắt cô: “Thái… Tiểu thư, chúng ta phải đi về.”
“Không ngại kéo dài thêm một hồi này.”
Đánh người mà thôi, có thể sử dụng thời gian bao lâu.