Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 956: Chạy thoát



Sau khi Diệp Mặc nói ra những lời này, cái thanh âm kia lập tức trở nên lạnh như băng

– Nói như vậy, cậu đang lừa tôi? Cậu có phải đã lừa lấy được đồ của tôi rồi cho nên không có ý định mở di tích ra đúng không?

Chỉ có một câu mà thôi, Diệp Mặc thậm chí đều cảm giác được chính hắn vừa rùng mình một cái, một khí thế thật mạnh. Nhưng Diệp Mặc rất nhanh liền khôi phục điềm tĩnh

– Lừa ông? Đừng nói như thể mình là cô gái phải chịu nhiều ủy khuất, tôi thấy ghê tởm. Ông cứ mở miệng là nói với tôi đây là một di tích, cho tới bây giờ cũng không nói ra nó là phong ấn. Từ đầu tới đuôi đều là ông muốn lừa tôi dùng ‘Cửu xoa đao’ để mở phong ấn, về phần mấy thứ kia, tôi đều là nhặt được ở trong này đấy, tôi hỏi xin ông khi nào? Tôi ngay cả hỏi xin ông đều không có, nói gì tới lừa?

Thanh âm kia bị lời nói của Diệp Mặc làm cho nghẹn họng, hình như từ đầu tới đuôi hắn đều không có hỏi xin qua, chỉ nói cái gì là tốt nhất. Là tại mình muốn đi ra ngoài, mà cơ hội này lại ở trên tay hắn, không ngờ không nghe ra được.

Thanh âm kia cũng không có lời giải thích nào về vấn đề này với Diệp Mặc, chỉ ha hả cười lạnh một tiếng nói:

– Cậu mở ra phong ấn của tôi, tôi thề không làm hại cậu, cho cậu đi ra ngoài. Hơn nữa tôi ở đây còn nhiều thứ tốt, quả thật cũng có nhiều bảo vật, tôi cũng có thể không cần, toàn bộ đều cho cậu.

– Nếu cậu không muốn mở ra, mấy năm sau, phong ấn của tôi cũng có thể tự giải, đến lúc đó người thứ nhất tôi muốn giết chính là cậu. Huống chi, cậu cho rằng cậu không mở ra phong ấn, cậu cũng có thể thoát ra khỏi chỗ này sao? Đây là một cái ‘Bát môn tỏa linh trận” trận môn tám cửa, trừ phi cậu giống như người kia, cũng có một tấm độn không phù cấp tám. Nếu không, cậu và tôi đều giống nhau. Cũng bị vây ở chỗ này.

Diệp Mặc vốn còn muốn hỏi cái người bị phong ấn là ai, vì sao ‘Cửu xoa đao’ lại xuất hiện ở bên ngoài. Nhưng sau khi nghe thấy tên này nói câu cuối cùng, lập tức không còn hứng thú, việc quan trọng nhất bây giờ không phải là hỏi thăm sự tình, mà là tìm đường thoát ra. Hắn không có độn không phù cấp tám, nhưng hắn cũng biết đại sảnh này là tám mặt, mà không phải sáu mặt.

Nhưng Diệp Mặc không tin câu nói cuối cùng kia. Hắn nhiều nhất chỉ bị nhốt ở bên ngoài phong ấn mà thôi, không giống với tình cảnh của ông ta. Nếu nơi này là bên trong phong ấn, hắn tin tưởng cho dù là người phụ nữ kia. Cũng không có cách nào dùng Độn không phù để trốn thoát.

Chỉ cần không ở trong phong ấn, hắn có thể tìm được cách đi ra ngoài, hắn cũng không tin mười mấy năm sau người này ra khỏi đây còn có thể tìm tới mình.

Thấy Diệp Mặc không thèm nhìn mình, cái thanh âm kia lại lải nhải nói một hồi lâu, nhưng Diệp Mặc hoàn toàn coi như gió bên tai. Cảm thấy đối phương không thèm để ý tới mình, cái thanh âm kia cuối cùng cũng chỉ có thể im lặng. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, vì sao không cảm nhận được ‘Cửu xoa đao’.

Hai ngày sau, Diệp Mặc vẫn đi tới đi lui trong đại sảnh, không có chút tiến triển nào, lúc này hắn đã có chút lo lắng rồi. Cuối cùng hắn ngồi xuống, hắn biết, nếu như mình còn đi tới đi lui như vậy, cuối cùng cũng sẽ không có cách gì.

Diệp Mặc chăm chú nhìn chằm chằm cái lỗ khảm hình ‘Cửu xoa đao’ kia. Hắn tin tưởng lúc trước lỗ khảm này sở dĩ thay đổi phương hướng, không phải là bởi vì bản thân lỗ khảm này đổi một mặt tường, mà là vì đại sảnh xoay tròn. Lúc trước khi hắn đi vào, cửa vào vừa vặn đối mặt với một vách tường, vậy hắn hiện tại phải tìm được vách tường đối diện lỗ khảm, sẽ biết lối vào lúc đầu của hắn. Tuy rằng không nhìn thấy cửa vào. Nhưng khẳng định có quy luật.

Sau khi tìm được vách tường đối diện lỗ khảm ‘Cửu xoa đao’ kia, Diệp Mặc ngồi xuống, bắt đầu nghiên cứu cửa chính vách tường vì sao đột nhiên biến mất.

Diệp Mặc vốn nghĩ có thể là một trận pháp ẩn nấp đã che đi cửa đá chỗ này rồi, nhưng Diệp Mặc dùng cả sức người và thế võ, đều phát hiện mặt vách tường này không có bất kỳ một trận pháp ẩn nấp nào.

Trận môn không gian? Vào thời điểm Diệp Mặc bó tay không tìm ra được biện pháp gì, đột nhiên trong đầu của hắn hiện ra mấy chữ này. Lúc trước khi hắn đi vào là thông qua ‘Trận môn không gian’. Có thể cửa vào đại sảnh cũng là một ‘Trận môn không gian’ hay không? Bởi vì chỉ có ‘Trận môn không gian’ mới làm cho mình cảm giác được giống như ở trên vách đá mà thôi.

Nghĩ đến vấn đề này, Diệp Mặc trong lòng trầm xuống.’Trận môn không gian’ có rất nhiều loại, tuy rằng Diệp Mặc đều không bố trí ra được một loại nào, nhưng cũng biết nó có điều kiện cố định. Nếu quả thật chính là ‘Trận môn không gian”, vậy hắn sẽ không ra được.

Trừ phi có một ngày hắn đạt tới trình độ có thể bố trí ‘Trận môn không gian’, bằng không hắn tuyệt đối không có cách nào giải được ‘Trận môn không gian’ của đại sảnh bát giác này.

Lại liên tục mấy ngày trôi qua, Diệp Mặc không có cách giải thoát nào, tuy rằng trong lòng của hắn đang lo lắng vì bị nhốt trong đại sảnh này. Cái thanh âm kia dường như biết Diệp Mặc không muốn nói chuyện với y, mấy ngày qua cho tới bây giờ cũng không có nói một câu, y dường như đang đợi Diệp Mặc sau khi thất bại, sẽ lại tìm tới y.

Ngày thứ chín, Diệp Mặc trong lòng đang rất lo lắng, đành phải lấy ra nửa con mắt trên đỉnh đầu của con ếch tím ba mắt kia bắt đầu luyện công.

Nửa ngày sau, con mắt của con ếch tím trong tay Diệp Mặc đã biến thành hư vô, mà trong đầu của hắn lại xuất hiện một số thần thức đơn giản và phương pháp công kích cơ bản nhất.

Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ, không ngờ đã quên việc muốn đi ra ngoài, một lòng nghiên cứu thần thức công kích vừa nảy sinh.

– A, thần hồn công kích?

Sau khi Diệp Mặc hoàn toàn đắm chìm xuống, cái âm thanh kia vẫn không nói gì không ngờ ồ lên một tiếng.

Sau khi Diệp Mặc tu luyện ‘Tam sinh quyết’, bất luận là công pháp gì, chỉ cần có một chút gợi ý, hắn cũng có thể thông qua ‘Tam sinh quyết’ của mình lĩnh ngộ lại một lần nữa, sau đó dần dần hình thành công pháp mới thuộc về mình.

Thần hồn công kích cũng không ngoại lệ, khi Diệp Mặc tỉnh lại, hắn cảm giác được thần trí của mình mặc dù không trở nên hùng mạnh hơn, nhưng lại cô đọng rất nhiều, hơn nữa hắn còn có thể phát ra thần thức công kích đơn giản nhất, làm cho đối phương choáng váng trong thời gian ngắn ngủi.

Khi Diệp Mặc dùng thần thức thử triển khai thần hồn công kích đối với một mặt vách tường, vách tường không ngờ xuất hiện một cửa chính.

Diệp Mặc bất ngờ vui sướng, đồng thời cũng ngẩn ngơ, lòng còn đang nghĩ không phải chứ? Thần thức công kích của mình lợi hại như vậy ư? Nhưng rõ ràng mới vừa nhập môn mà.

Nhưng Diệp Mặc rất nhanh liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, không phải thần thức công kích của hắn lợi hại, mà là có người khác lại tới nơi này.

Đại sảnh tám mặt này chỉ nhằm vào người ở bên trong mà thôi, một khi có người từ bên ngoài tiến vào, cái cửa chính của ‘Trận môn không gian’ hư hư thực thực kia dường như lại xuất hiện.

Người ở phía ngoài còn chưa tiến vào, nhưng cái loại khí thế hùng mạnh này đã khiến Diệp Mặc hiểu, người tới ít nhất cũng có ba gã tu sĩ Nguyên Anh. Diệp Mặc biết rằng, bất kể cái người trong đại sảnh nhìn không thấy kia, hay người bên ngoài đang tới cũng không phải người hắn có thể chống lại được.

Cửa chính tiến vào đại sảnh lục giác đã mở ra, người ở phía ngoài còn chưa tiến vào đại sảnh, lúc này Diệp Mặc gần như không có bất kỳ suy nghĩ gì, dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn ra ngoài từ cửa chính, sau đó liền đứng ẩn nấp cạnh cửa, không dám động đậy.

Cho dù liều chết, hắn cũng muốn thử một lần, bởi vì ở chỗ này cũng khá kín đáo rồi, hơn nữa cho dù hắn không đi ra, cuối cùng cũng bị người tiến vào giết chết.

Diệp Mặc vừa mới thoát ra khỏi đại sảnh, giống như nghe được thanh âm trong đại sảnh kia tức giận gầm thét một câu, nhưng sau khi hắn đi ra liền hoàn toàn ngăn cách với thanh âm kia. Hắn đương nhiên biết cái thanh âm kia vì sao gào hét, bởi vì hắn mang đi ‘Cửu xoa đao”, mà đại sảnh ‘Bát môn tỏa linh trận’ này tuyệt đối không thể dựa vào sức mạnh để đánh vỡ.

Tuy rằng Diệp Mặc rất tự tin đối với công pháp ẩn nấp của hắn, nhưng đối mặt với vài tên tu sĩ Nguyên Anh, hắn cũng có chút lo sợ bất an. Hắn lúc này giống như đang đứng bên cạnh thềm đá, đã không có hơi thở nữa, Diệp Mặc đã phát huy công pháp ẩn nấp tới mức cao nhất rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Diệp Mặc biết rằng, nếu tu sĩ Nguyên Anh muốn dùng thần thức không ngừng quét hắn, cho dù hắn ẩn nấp giỏi tới mấy cũng bị phát hiện. Cho nên hắn chỉ dám tránh ở nơi cách không xa cửa chính đại sảnh lục giác là mấy, mục đích là vì để cho tu sĩ Nguyên Anh sau khi nhìn thấy cửa chính của đại sảnh lục giác sẽ không để ý đến hắn.

Lúc này hắn cũng không dám trốn vào thế giới trang vàng, hiện tại hắn vẫn không thể thay đổi màu sắc bên ngoài của thế giới trang vàng, nếu một luồng ánh sáng màu vàng xuất hiện trên không trung, cho dù ánh sáng đó nhỏ tới mấy cũng sẽ bị phát hiện.

– Nơi này có một cửa chính, xem ra Tứ Giang đi vào từ nơi này.

Một gã thanh âm trầm thấp vang lên cách chỗ Diệp Mặc không xa, Diệp Mặc lại vẫn duy trì tinh thần của mình, không dám có một chút dao động.

Nhưng trong lòng hắn đã hiểu được, bọn họ là tìm Phí Tứ Giang. Xem ra có môn phái che chở cũng không tệ, mất tích, còn có người môn phái đi tìm.

Có bốn người tới, trong đó ba người đã tiến vào cái cửa lớn sau đại sảnh lục giác, người cuối cùng một chân cũng bước vào rồi, nhưng Diệp Mặc lại rõ ràng cảm giác được y đang chần chừ một chút, dường như muốn đi ra, nhưng cuối cùng vẫn không đi ra.

Diệp Mặc lúc này bất chấp mồ hôi lạnh trên người, lập tức giống như một luồng gió xoáy xông lên thềm đá, phóng ra bên ngoài.

– Chuyện gì vậy?

Ba gã tu sĩ tiến vào trong đại sảnh có một người đã chú ý tới sự bất thường sau khi người tu sĩ cuối cùng tiến vào, lên tiếng hỏi.

Tên kia tu sĩ cuối cùng nhíu nhíu mày nói:

– Nơi này hơi cổ quái, chúng ta đi ra ngoài trước. Vừa rồi trước khi tôi vào, dường như cảm giác được cạnh cửa có một người ẩn núp, khi tôi muốn xem xét lại, thì không tự chủ được mà bước vào.

– Người có thể ẩn núp khiến bốn người chúng ta đều không chú ý tới? Chẳng lẽ cũng là tu sĩ Nguyên Anh, thậm chí tu vi cao hơn so với chúng ta ư?

Tu sĩ Nguyên Anh vừa mới nói chuyện với người kia khẽ nhíu mày nói.

Tên tu sĩ cuối cùng kia lắc lắc đầu nói:

– Tu vi không nhất định cao hơn chúng ta, nhưng chắc chắn là tu sĩ Nguyên Anh, nếu không sẽ không có khả năng ẩn nấp cạnh cửa, thiếu chút nữa đã lừa chúng ta. Tôi đi ra trước xem một chút, a…

Một tiếng “a” thốt lên, ba người vào trước đều cùng nhau nhìn về phía cái cửa chính kia, cái cửa chính kia vừa mới rồi còn mở ra, giờ đã biến mất trong hư không rồi.

– Không ổn, chỗ này rất không ổn

Tên kia tu sĩ cuối cùng phát hiện Diệp Mặc đã hiểu được bọn họ có thể đã đi vào một chỗ không tốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.