Sau khi cô gái kia dùng độn không phù cấp tám chạy trốn, La Do Bình lập tức phun ra một ngụm máu tươi, Trương Thừa Phong cũng chạy ra khỏi ‘Tứ Tượng phá vị trận”, chỉ có điều y đã không còn sức mà đấu với La Do Bình nữa rồi. Mà Phí Tứ Giang đã tê liệt trên mặt đất, ngay cả lực phản kháng cũng không có.
La Do Bình nhìn cái lỗ khảm hình đao kia còn chưa được mở ra, trong mắt lộ ra một tia ảo não.
Lão ta lấy ra một thanh trường kiếm lớn, nhìn Trương Thừa Phong mà đánh thẳng tới.
Trương Thừa Phong thấy La Do Bình đi tới, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, y run giọng nói:
– Anh La, đừng động thủ, tôi đồng ý lui ra ngoài, những thứ bên trong nhẫn của tôi, anh La cứ việc lấy đi.
La Do Bình lắc đầu nói:
– Mày là đồ con lợn, nếu không phải ngay từ đầu mày giữ lại thực lực, không muốn toàn lực rót chân nguyên vào thì đại sảnh này tao vốn đã sớm mở ra. Loại người rác rưởi như mày giữ lại chỉ là tai họa, chết đi cho xong.
– Đừng, Chu Ngữ Sương đã đi rồi, nếu anh giết tôi, Trương gia tôi khẳng định sẽ biết chuyện….
Trương Thừa Phong lúc này đã bất chấp mọi thứ, chỉ mong được tha mạng.
– Là ai?
La Do Bình không để ý lời Trương Thừa Phong nói, trực tiếp nhìn về phía Diệp Mặc đang đi ra.
Khi lão ta nhìn thấy Diệp Mặc chỉ là Kim Đan tầng hai, lập tức vẻ mặt lộ ra sự sợ hãi, không tự chủ được nói:
– Mày chỉ là một tu sĩ Kim Đan tầng hai, làm sao có thể tránh được thần thức của tao?
La Do Bình thấy tu sĩ đi ra chỉ là Kim Đan tầng hai, nhưng trên mặt của đối phương không có chút khẩn trương nào, nên không dám động thủ trước. Lão ta không phải là người không có kiến thức, Diệp Mặc có thể tránh được thần thức của bốn người này, cùng đến nơi đây, chứng tỏ hắn tuyệt đối không phải một người tu sĩ bình thường. Huống chi, chân nguyên của lão cũng bị tiêu hao rất lớn.
Diệp Mặc vẫn không nói gì, Trương Thừa Phong lại vui vẻ bất ngờ kêu lên
– Anh Diệp, thật không ngờ anh cũng tới đây, không ngờ anh đã thăng cấp Kim Đan rồi, anh Diệp, tôi là Trương Thừa Phong, nhờ anh ra tay giúp đỡ…
Diệp Mặc nhìn Trương Thừa Phong liếc mắt một cái, thản nhiên nói:
– Hóa ra là Trương thành chủ, thật sự là vinh hạnh.
– Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đều ở thành Hà Châu, nên mong anh Diệp cứu tôi một mạng.
Trương Thừa Phong lộ ra nụ cười lấy lòng, vội vàng nói. Hiện tại máu của y bị mất quá nhiều, thực lực thậm chí không bằng một gã tu sĩ luyện khí viên mãn.
La Do Bình bỗng nhiên đảo mắt nói:
– Hóa ra là Diệp đạo hữu, nếu Diệp đạo hữu là bạn của anh Trương, tôi cũng có thể không động thủ.
– Đúng đúng đúng, tôi là bạn của Diệp Mặc, là bạn rất thân, lúc trước anh Diệp ở Hà Châu mở tiệm bán thuốc, tôi đã đi qua đấy xem…
Trương Thừa Phong khẩn cấp kêu lên.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
– Anh đúng là có làn da thật đẹp nha, chỉ có điều da mặt hơi dầy một chút. Lúc trước cửa hàng của tôi vừa mới mở, anh đã vô duyên vô cớ lấy đi ‘Trú Nhan Đan” của tôi, ha ha, không cần nói đến trả ơn, chỉ cần không động thủ với tôi là tôi đã rất biết ơn anh rồi. Sau đó, chị Ngu kết Anh, mượn anh một ít linh thạch, anh cũng không cho mượn. Cuối cùng, có người muốn tiêu diệt ‘ngành dược Hoa Hạ” của tôi, tại sao tôi không thấy anh tới giúp đỡ? Trương thành chủ, tôi rất muốn giúp anh, nhưng tôi thật sự không tìm thấy lý do gì để mà giúp anh.
Trương Thừa Phong nghe xong Diệp Mặc nói, sắc mặt tái nhợt, bỗng nhiên y lớn tiếng mắng:
– Họ Diệp, cho dù tao chết đi, Trương gia tao ở Hà Châu cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Nhất định sẽ giết mày, nhất định phải tiêu diệt cả nhà mày…
Diệp Mặc lắc đầu không nói gì, Trương Thừa Phong này không đi uy hiếp người muốn giết y là La Do Bình, lại đi ghi thù tạc hận trên đầu của hắn, hắn thật sự không nghĩ ra đây là lý luận gì nữa. Hơn nữa, hắn sẽ sợ Trương gia ở Hà Châu sao?
“Xoẹt xoẹt.” Thanh kiếm trong tay La Do Bình vung lên, đầu Trương Thừa Phong đã bị gọt sạch.
Diệp Mặc lại giơ tay ra cướp lấy chiếc nhẫn trữ vật, La Do Bình thấy người là do mình giết, nhưng cái tên tu sĩ Kim Đan tầng hai kia lại dám cướp đoạt chiến lợi phẩm, sắc mặt lão ta lập tức liền khó coi.
Nhưng lão cũng không dám động thủ với Diệp Mặc, thậm chí hỏi cũng không hỏi, lại nhìn về phía Phí Tứ Giang lần nữa.
Phí Tứ Giang thấy Trương Thừa Phong bị kiếm của La Do Bình chém chết, trong lòng nhất thời lạnh ngắt. Cho dù y hối hận đã mang La Do Bình đến thì lúc này cũng không phải lúc y có thể làm chủ.
Y không ngừng nhìn về phía Diệp Mặc nói:
– Anh Diệp, tôi là Phí Tứ Giang ở Ẩn Kiếm môn, xin anh Diệp cứu tôi một mạng, tôi nhất định sẽ báo đáp.
Diệp Mặc mang theo nụ cười lạnh nhìn Phí Tứ Giang nói:
– Người quen ở chỗ này cũng thật nhiều nha, nói thật tôi vốn định sau này tới tìm anh, không ngờ bây giờ anh lại ở trước mặt của tôi rồi. Lúc trước tôi đến hội đấu giá tại phường thị Nam Sơn nhìn trúng một ụ đá, kết quả đã bị người nhiều tiền lớn thế như Phí Đại công tử đây mua đi mất. Ha ha, còn uy hiếp tôi nữa chứ, bằng không tôi làm sao có thể biết anh là Phí Tứ Giang? Phí công tử, anh thử nói xem?
– Mày… Là mày…
Phí Tứ Giang tay chỉ vào Diệp Mặc bắt đầu run lên, sau một lúc lâu, bỗng nhiên nói:
– Cái cây đao chìa khóa kia ở trên người của mày…
Diệp Mặc bỗng nhiên giơ tay lấy ra một đại đao, sau bảng đao đầy vết loang lổ nói:
– Anh nói đúng, đáng tiếc tôi không có giải thưởng.
– Đúng rồi, tôi mượn chiếc nhẫn của anh dùng một chút.
Nói xong tay Diệp Mặc vẽ một cái, một chiếc nhẫn đeo tay rớt xuống từ trên tay Phí Tứ Giang, sau đó Diệp Mặc từ trong không trung lấy được một chiếc nhẫn. Tuy nhiên Diệp Mặc nhìn cũng không nhìn, đã đem nhẫn của Phí Tứ Giang và nhẫn của Trương Thừa Phong bỏ vào trong thế giới trang vàng của mình.
La Do Bình ngơ ngác nhìn cảnh tượng đầy kịch tính trước mắt, chằm chằm nhìn Diệp Mặc, sau một lúc lâu mới giật mình vui mừng nói:
– Hoá ra cậu chính là người lấy được cái chìa khóa đó, nói như vậy, chúng ta hiện tại có thể tiến vào di tích cổ rồi hả?
Sau khi nói xong, La Do Bình cố nén nội tâm vui sướng, cự kiếm trong tay chỉ hơi chút run lên một chút, cự kiếm bay ra ngoài mang theo đầu Phí Tứ Giang, mà lão giống như đã làm một chuyện nhỏ không đáng kể.
Lão già họ La này quả nhiên đã quen làm loại chuyện này, giết đồng lõa của mình căn bản cũng không lo sợ gì.
Tuy nhiên Diệp Mặc lại nhìn La Do Bình bình tĩnh nói:
– Ông nói sai rồi, là tôi có thể tiến vào di tích cổ, chứ không phải là chúng ta.
Nghe xong Diệp Mặc nói, La Do Bình lập tức liền kịp phản ứng, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn Diệp Mặc nói:
– Cậu muốn đánh một hiệp với tôi? Cậu chỉ là Kim Đan tầng hai, cho dù tôi đã tiêu hao một chút chân nguyên, nhưng muốn giết một Kim Đan tầng hai như cậu vẫn không tốn mấy sức lực đâu.
Nói xong, La Do Bình không ngờ lấy ra một trận kỳ, bắt đầu vứt ra bên ngoài. Lão trời sinh tính cẩn thận, cho dù thắng Diệp Mặc, cũng muốn không có sai sót nhầm lẫn. Lão chuẩn bị vừa đánh nhau với Diệp Mặc, vừa bố trí một khốn trận.
Nhưng vượt ra ngoài dự tính của lão chính là, Diệp Mặc không ngờ đứng ở một bên nhìn lão bố trí trận pháp, dường như căn bản cũng không biết lão đang làm cái gì. Lão không thể tưởng được Diệp Mặc trong lòng đang cười lạnh, đây là thủ đoạn hắn thường dùng, lại bị họ La này lấy ra dùng.
La Do Bình tâm lý mừng rỡ, một bên không ngừng ném trận kỳ ra, một bên nói với Diệp Mặc:
– Anh Diệp, kỳ thật đối với di tích cổ này, nếu hai người chúng ta cùng hợp lực, khẳng định sẽ tốt hơn rất nhiều so với một người. Hơn nữa chỉ cần anh Diệp đồng ý, tôi sẽ để anh Diệp lựa chọn ba món đồ tốt trước.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, La Do Bình con người này lòng dạ hiểm độc, nếu không phải vừa rồi lão ta đã bị tiêu hao một nửa chân nguyên, thì lão đã sớm động thủ với mình rồi.
Tuy rằng Diệp Mặc nắm chắc có thể giết chết La Do Bình, nhưng cũng không dám cam đoan mình không bị thương, lúc trước bị kiếm của Kế Trí Nguyên đâm bị thương, qua rất lâu hắn mới bình phục, ai biết lão La Do Bình nham hiểm này có sát chiêu giống như vậy hay không? Hiện tại nếu lão đã bắt đầu bố trí trận pháp, vậy thì cứ để lão làm đi.
Chỉ hơn mười phút sau, trên mặt La Do Bình liền lộ ra vẻ vui sướng, lão ta lấy trận kỳ khống chế cuối cùng ném ra ngoài, sau đó nói:
– Nhãi ranh, muốn đấu cùng tao à, nhóc còn quá non đấy, cảm ơn nhóc đã đưa cây đao tới…
Chỉ có điều miếng trận kỳ kia của lão còn chưa dừng ở phía trên trận pháp, đã bị một bàn tay Diệp Mặc bắt được. Đang lúc lão còn đang nghĩ đối phương tại sao lại tùy tiện đi vào trong trận pháp mà lão bố trí, thì đã thấy Diệp Mặc cũng lấy ra mấy miếng trận kỳ, ném vào giữa trận pháp mà lão vừa mới bố trí.
Chỉ trong nháy mắt, khốn trận mà lão bố trí liền thay đổi, biến thành một trận pháp phản vây.
La Do Bình lúc này đã hoàn toàn hiểu được, trình độ trận pháp của tên tu sĩ Kim Đan tầng hai trước mắt này giỏi hơn lão nhiều, nhưng điều này sao có thể? Nội tâm của lão đang quát điên cuồng, đối phương thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể có loại tu vi trận pháp này? Cho dù là vừa ra đời đã tu luyện trận pháp cũng không có loại tu vi này nha.
La Do Bình đã nghiên cứu trận pháp hơn hai trăm năm rồi, mới chỉ là Trận Pháp Sư cấp ba mà thôi. Nhưng đối phương này đơn giản chỉ vứt ra vài cái trận kỳ đã đem khốn trận của lão đổi thành một khốn trận mà lão không biết, bao vây lấy lão, hiển nhiên là đại sư trận pháp cấp ba trở lên, rất có thể là đại sư trận pháp cấp bốn thậm chí cấp năm.
La Do Bình rất nhanh liền thanh tỉnh lại, lão ta bây giờ mới hiểu được vì sao đối phương căn bản cũng không động thủ khi thấy lão bố trí trận pháp, hoá ra đối phương căn bản là không sợ hãi.
Lão không ngờ mình ở trước mặt một đại sư trận pháp lại bố trí trận pháp vây khốn đối phương, La Do Bình sắc mặt tái xanh, lão biết hôm nay lão rất khó mà thoát khỏi đây rồi.
– Thả tôi đi, tôi đồng ý giao ra tất cả đồ vật cho cậu.
La Do Bình mặc dù giết người khác không chớp mắt, nhưng đến lượt lão, lại muốn Diệp Mặc tha cho lão một mạng.
Tuy rằng nói như thế, nhưng trên tay của lão lại không chút chậm chạp, chẳng những đã lấy ra cự kiếm, hơn nữa còn lấy ra một pháp bảo hình ô màu vàng đậm.
Diệp Mặc căn bản cũng không để ý tới lời cầu xin tha mạng của La Do Bình, tùy tay lấy trận kỳ ném ra bên ngoài, lập tức đã phát động trận pháp. Một luồng ánh sáng màu vàng chớp động, trực tiếp ngăn cản lại pháp bảo hình ô của La Do Bình.
La Do Bình dường như biết mình cầu xin tha mạng cũng là phí sức, lại không hề trả lời, cự kiếm trong tay bị đẩy ra, cuồn cuộn nổi lên một bức tường kiếm cao vài trượng trực tiếp bổ vào phía trên trận pháp của Diệp Mặc.
Chỉ một kiếm này đã khiến cho ánh sáng màu vàng trong trận pháp của Diệp Mặc bị tiêu tan.
Diệp Mặc trong lòng thất kinh, La Do Bình này quả nhiên rất tinh thông trận pháp, chân nguyên của lão ta có thể nói đã tiêu hao hết một nửa, nhưng uy lực công kích của một kiếm này không ngờ còn lợi hại hơn so với lúc trước hắn ở ‘Sa Nguyên dược cốc” vây khốn tên tu sĩ Kim Đan viên mãn kia.
Hiển nhiên nếu để cho lão tiếp tục công kích trận pháp này vài cái, nó khẳng định sẽ bị phá.
Tuy rằng trận pháp này vốn là do La Do Bình bố trí, Diệp Mặc chỉ lấy ra lợi dụng mà thôi, nhưng La Do Bình đối với việc lý giải trận pháp lại rất tốt.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không do dự lấy ra “Tử Đao”, ra chiêu “Huyễn vân phân liệt đao”, đao quang với màu tím đầy trời hướng về phía La Do Bình.