Diệp Mặc biết sự lợi hại của Bạo Âm châu, nhưng hắn không ngờ Kế Trí Nguyên lại có thứ này. Hắn nghĩ đến thứ tương tự như “Xích Hồng lôi”, nếu là loại vật này thì còn có thể ngăn cản một chút, nhưng Bạo Âm châu nếu muốn xé rách trận pháp của hắn thì đúng như Kế Trí Nguyên nói, một lần hô hấp cũng không quá khoa trương.
Mặc dù không đến mức một lần hô hấp thì trận pháp phòng ngự đã bị xé rách, nhưng Diệp Mặc biết, nếu cứ tùy ý cho Bạo Âm châu oanh tạc lên thì trận pháp của hắn chắc chắn không kiên trì được quá ba lần hô hấp. Trên lý luận, sau ba lần hô hấp thì thậm chí hắn còn chưa được truyền tống ra, rất có khả năng sẽ rơi vào tay kẻ khác.
Nếu từ đầu Kế Trí Nguyên đã lấy ra Bạo Âm châu, mặc dù Diệp Mặc còn không đến nỗi rơi vào tay kẻ khác, nhưng hắn cũng biết mình tuyệt đối không thể tiếp tục thu thập dược liệu. Hắn nhất định phải truyền tống đi luôn, nếu không chỉ còn một con đường chết.
Nhưng Kế Trí Nguyên lại tham lam, muốn linh dược trong tay Diệp Mặc, ở lại đến tận cuối cùng, cho nên mặc dù y có Bạo Âm châu thì Diệp Mặc cũng chẳng sợ. Hắn không thể ngồi chờ nhìn Bạo Âm châu phá vỡ trận pháp của mình.
Kế Trí Nguyên vừa ném Bạo Âm châu ra thì Diệp Mặc cũng đem trận kỳ đã sớm chuẩn bị trước ném hết ra ngoài, đồng thời cười lạnh một tiếng nói:
– Nếu từ đầu mày ném Bạo Âm châu ra, thì tao cũng chỉ có nước đào tẩu, cho nên hai chữ tao tặng mày cũng chẳng sai đâu.
Những trận kỳ này sắp xếp có quy tắc trên không trung, gần như chỉ trong nháy mắt mà Diệp Mặc tung ra thì chúng đã bao bọc lấy Bạo Âm châu.
Những tiếng nổ ầm ầm vang phía trước căn nhà nhỏ, bởi vì bị những vách đá trong sơn cốc vọng lại, làm cho tiếng nổ ngày càng vang dội hơn.
Sau khi bị Diệp Mặc ném ra, những chiếc trận kỳ kia rất nhanh đã tự động tạo thành một trận pháp phòng ngự đơn giản. Nhưng trận pháp phòng ngự này ngay lập tức đã bị uy lực của Bạo Âm châu làm cho nổ tung. Gần như chỉ trong chớp mắt, trận kỳ mà Diệp Mặc ném ra đã bị Bạo Âm châu làm nổ hết.
Nhưng Diệp Mặc cũng không đợi cho uy lực của Bạo Âm châu ảnh hưởng đến trận pháp phòng ngự mà hắn bố trí ở căn nhà nhỏ. Một lần nữa ném ra vài chục chiếc trận kỳ, chúng rất nhanh đã bao bọc lấy Bạo Âm châu giống vừa rồi.
Cứ thế lặp lại, Diệp Mặc không ngừng ném trận kỳ ra, giống như trận kỳ trên người hắn là vô hạn vậy.
Theo mấy tiếng nổ cuối cùng vang lên, uy lực của Bạo Âm châu đã bị vô số trận kỳ của Diệp Mặc tiêu hao hầu như không còn, mà trận pháp bên ngoài căn nhà của Diệp Mặc chỉ hơi hư hao một chút mà thôi. Diệp Mặc lại tiện tay ném vài trận kỳ ra, chỗ hư hao lập tức đã được sửa chữa
Kế Trí Nguyên ngơ ngác nhìn, Bạo Âm châu của y cư nhiên bị Diệp Mặc lấy ra vô số trận kỳ tiêu hao sạch, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì. Y từng nói chỉ cần một lần hô hấp là có thể phá vỡ trận pháp của Diệp Mặc, nhưng sự thật trước mắt lại chẳng phải một lần hô hấp, mà là đến tận vài chục lần có thừa. Mà sau tất cả, Bạo Âm châu của y biến mất, nhưng trận pháp của Diệp Mặc thì vẫn còn đây.
Lúc này cuối cùng y cũng hiểu ý nghĩa của những điều Diệp Mặc vừa nói. Chính là vừa bắt đầu y lấy Bạo Âm châu ra, mấy người khác đồng loạt công kích trận pháp phòng ngự của Diệp Mặc thì tất nhiên hắn sẽ không có sức mà đối phó với Bạo Âm châu nữa.
Một khi Diệp Mặc không thể đối phó Bạo Âm châu thì chỉ còn nước ném trận kỳ ra tạm thời ngăn cản để chạy trốn. Nhưng bất kể thế nào, Kế Trí Nguyên cũng có thể thấy được, tên tu sĩ Kim Đan tầng một này vô cùng xảo trá, dường như đối phương đã sớm có chuẩn bị, luyện chế sẵn vô số trận kỳ.
Hơn nữa trận kỳ của hắn có thể tạo thành một trận pháp phòng ngự tạm thời trên không trung, hiển nhiên hắn đã sớm bố trí một số trận cơ dưới mặt đất. Từ trước tới giờ, Kế Trí Nguyên vẫn cảm thấy mình làm việc đã đủ cẩn thận, nhưng y lại phát hiện tên tu sĩ Kim Đan tầng một này còn ghê gớm hơn thế, cẩn thận đến mức một giọt nước cũng không lọt.
Sau lưng Diệp Mặc cũng thấm ướt mồ hôi lạnh, quả nhiên là cẩn tắc vô áy náy. Bởi vì Xích Hồng lôi làm cho hắn nhớ đến loại pháp bảo dùng một lần, cho nên mới cẩn thận bố trí thêm vài trận cơ phòng ngự trên không trung. Những trận cơ này lại thông qua trận kỳ phòng ngự trên không trung kích phát, mục đích chính là phòng ngừa những thứ như vậy, để cho hắn có thời gian truyền tống chạy trốn.
Mà hắn không nghĩ tới, thứ mà mình vô tình nghĩ đến lại thực sự thành công, cứu hắn một mạng. Nếu không, hắn có thể chạy trốn được hay không cũng là cả một vấn đề. Tên Kế Trí Nguyên này quả là một kẻ tâm cơ thâm trầm.
Diệp Mặc cũng không nghĩ tới, ở trong mắt người khác hắn cũng là loại người xảo trá thâm trầm như thế
Phan Dị và Khâu Huyền Vũ ngơ ngác nhìn trận kỳ của Diệp Mặc đại chiến với Bạo Âm châu, một hồi lâu sau vẫn không nói ra lời. Khóe miệng Phan Dị lại càng phát đắng, y biết kết cục của mình chắc chắn sẽ không quá tốt. Tên tu sĩ Kim Đan tầng một này quả thực quá nghịch thiên, ngay cả Kim Đan đại viên mãn như Kế Trí Nguyên cũng bị hắn đùa trong lòng bàn tay, huống chi một tên tu sĩ Kim Đan tầng tám như y?
Diệp Mặc nhìn Kế Trí Nguyên vẫn đang không tin nổi, lại lấy ra một chiếc trận kỳ nói:
– Họ Kế, không phải trong tay mày còn một viên Bạo Âm đan sao, ném nốt ra đi chứ?
Nếu không phải là mình bây giờ không dám truyền tống ra ngoài, rồi ở đây còn một chút việc thì Diệp Mặc đã sớm ra ngoài rồi. Ba người này chết sống ra sao mắc mớ gì tới hắn cơ chứ.
Theo cái nhìn của Diệp Mặc, sau khi trận pháp dược viên trong sơn cốc này bị phá vỡ, linh khí ở đây nồng nặc như vậy nhất định là có cổ quái, cho nên hắn phải để tất cả mọi người đi ra rồi ở lại xem xét một phen.
Thật ra, điều mà Diệp Mặc không biết lại là, chẳng phải mình hắn nghĩ tới vấn đề này. Có bảy, tám người đều đã để ý đến, chỉ là bọn họ suy nghĩ sâu hơn Diệp Mặc, là bởi vì họ biết vì sao linh khí nơi này lại nồng đậm đến vậy, hơn nữa cho dù họ không đi thì cũng sẽ chẳng chiếm được chỗ tốt nào.
Khóe môi Kế Trí Nguyên có chút đắng chát nhìn Diệp Mặc nói:
– Diệp đạo hữu, mới vừa rồi là ta không đúng, ta nguyện giao thêm một phần linh thảo. Hi vọng Diệp đạo hữu có thể nể tình việc chúng ta cùng là tu sĩ Bắc Vọng châu mà bỏ qua lần này.
Diệp Mặc không mặn không nhạt nói:
– Tôi rất dễ thương lượng, mà cũng rất rộng rãi. Ông chỉ cần đưa một nửa dược liệu là được rồi, nhưng phải thêm một trăm ngàn linh thạch nữa. Còn nữa, viên Bạo Âm châu của ông làm tôi kinh sợ, cho nên nó cũng phải để lại xem như bồi thường cho tôi.
Nghe Diệp Mặc nói, Kế Trí Nguyên rất đau lòng. Y không nghĩ cuối cùng lại chẳng được gì mà còn mất thêm một trăm ngàn linh thạch và một viên Bạo Âm châu.
Nhưng vì vừa rồi còn gây sự với Diệp Mặc, cho nên mấy thứ này vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận của y. Mặc dù Bạo Âm châu quý trọng, nhưng đâu thể quan trọng hơn cái mạng nhỏ này được. Ai biết kẹt lại đây vài chục năm có nguy hiểm đến tính mạng hay không?
Từ một mức độ nào đấy mà nói, y cảm thấy Diệp Mặc đúng là rất dễ nói chuyện. So sánh với những dược liệu kia, một trăm ngàn thượng phẩm linh thạch quả thực chẳng là bào. Thứ quý trọng duy nhất đúng là viên Bạo Âm châu này mà thôi.
Không phải Diệp Mặc không muốn bắt Kế Trí Nguyên để nhẫn trữ vật lại, nhưng làm như vậy đúng là ép đối phương vào đường cùng. Có thể khẳng định là dù Kế Trí Nguyên không ra ngoài được thì y cũng sẽ không giao nhẫn trữ vật ra. Mà cho dù Diệp Mặc có trận pháp, nhưng vẫn không dám khẳng định có thể bắt lấy tên Kế Trí Nguyên có chút quái dị này, cho nên hắn vẫn để cho đối phương một con đường.
Huống chi Kế Trí Nguyên còn là người của Quỷ Tiên phái, hắn có thể giết Kế Trí Nguyên nhưng lại tuyệt đối không thể để cho Quỷ Tiên phái biết. Người có thể tiến vào Sa Nguyên dược cốc thì chắc chắn là tinh anh trong môn phái, cướp linh dược còn chưa đến mức quá đắc tội môn phái, nhưng để cho họ biết mình giết đệ tử tinh anh của họ thì dù sau này có trốn cũng sẽ kinh hồn bạt vía.
Kế Trí Nguyên đi vào căn nhà lần thứ hai, lại lấy ra một túi trữ vật chứa một trăm ngàn linh thạch đưa cho Diệp Mặc. Diệp Mặc nhận linh thạch, nhìn một chút rồi lại quẳng lại cho Kế Trí Nguyên, lạnh giọng nói:
– Tại sao tôi không thấy một nửa dược liệu?
Nghe Diệp Mặc nói, Kế Trí Nguyên nhất thời ngây dại. Y đã hiểu một nửa dược liệu mà Diệp Mặc nói căn bản không phải là một nửa y đã giao cho Diệp Mặc, mà là một nửa số dược liệu còn lại của mình. Cứ như vậy, chẳng khác nào y đã phải lấy ra bảy phần rưỡi dược liệu sao?
Lúc này Kế Trí Nguyên sẽ không cho rằng Diệp Mặc dễ nói chuyện nữa, y cảm thấy trong miệng mình như đang đầy vị Hoàng Liên. Nhưng y biết, hiện giờ từ bất cứ góc độ nào đi chăng nữa, y đã không còn quyền lợi đàm phán.
Kế Trí Nguyên cũng không kì kèo nhiều với Diệp Mặc, y lấy ra một nửa dược liệu nữa đưa cho hắn. Trong lòng lại quyết định, chỉ cần Diệp Mặc ra ngoài, bất kể chân trời góc biển nào, y cũng phải bắt được Diệp Mặc mà nuốt sống.
Thấy Kế Trí Nguyên rời đi, Khâu Huyền Vũ căn bản không cò kè mặc cả gì, trực tiếp lấy một nửa dược liệu, thông qua Truyền Tống trận đi ra. Y thề, sau này thà gặp cao nhân Nguyên Anh cũng không đụng muốn đụng phải Diệp Mặc.
Cao nhân Nguyên Anh có thể tự phụ thân phận của mình mà không so đo với y, nhưng gặp Diệp Mặc quả thật còn khó chịu hơn cả bị hắn giết.
Khi trong sơn cốc chỉ còn lại một mình Phan Dị, Diệp Mặc không còn chút lo lắng nào. Mặc dù hắn không nhất định là đối thủ của Phan Dị, nhưng dựa vào trận pháp này thì căn bản chẳng cần e sợ đối phương.
Phan Dị thấy Diệp Mặc nhìn về phía mình liền trực tiếp hỏi:
– Mày muốn bao nhiêu dược liệu?
Y biết, ngay cả Kế Trí Nguyên mà Diệp Mặc cũng cướp đi bảy phần rưỡi dược liệu, đối với y chắc chắn sẽ không ít. Y thậm chí đã tính qua, có thể lấy hết dược liệu trên người ra, sau đó rời khỏi đây rồi chờ Diệp Mặc ở bên ngoài.
– Giao ra tám phần dược liệu, còn cả viên Linh Tinh kia nữa, mày có thể đi rồi.
Diệp Mặc lạnh giọng nói. Nguồn truyện:
Phan Dị cũng không nghĩ tới Diệp Mặc chỉ lấy tám phần dược liệu, về phần Linh Tinh thì y đã sớm biết sẽ không giữ được.
Diệp Mặc cũng có ý nghĩ của mình, nếu như lấy hết dược liệu của Phan Dị thì cũng coi như chặt đứt hi vọng của y, còn không bằng trực tiếp giết chết, cướp nhẫn trữ vật. Một người ở trong cơn tuyệt vọng mà phát điên thì tuyệt đối sẽ không để ý tới hậu quả.
Hiện giờ Diệp Mặc cũng không định giết y, lấy tám phần dược liệu cũng vừa lúc thích hợp.
Diệp Mặc chỉ lấy tám phần dược liệu, Phan Dị không có bất cứ ý kiến nào. Y biết, ở đây mà đối nghịch với Diệp Mặc thì chính là muốn chết. Y không chút do dự lấy tám phần dược liệu và viên Linh Tinh ra
Nhìn Phan Dị bị truyền tống đi, Diệp Mặc thầm thở phào một hơi. Hắn không cần nghĩ cũng biết bây giờ mình đã thành kẻ địch chung của mọi người, những người được truyền tống ra chắc chắn cũng đang trực chờ bên ngoài. Nhưng hiện giờ hắn không hề có ý rời khỏi nơi này.