Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 927: Tôi đối với cô tốt thế nào



Diệp Mặc không hề nóng vội, vuốt vuốt ngọc bài trong tay chờ thu được chỗ tốt, mặc dù mấy tên tu sĩ Kim Đan viên mãn ở ngoài đang nghiến răng nhìn hắn, nhưng vẫn không dám có bất kỳ cử động nào mạo phạm tới Diệp Mặc. Vạn nhất Truyền Tống Trận này thật sự giống như Diệp Mặc nói, sau khi hắn truyền tống ra ngoài, không có ai biết cách khởi động, vậy thì xong rồi.

Diệp Mặc sở dĩ không nóng nảy bởi vì hắn biết nơi này khẳng định không có đường khác để ra ngoài, nếu như nói nhất định phải có thì chính là đi qua màn sương mù kia. Hắn đồng thời tin tưởng, cho dù biết được con đường ra ngoài là đi qua màn sương mù kia thì cũng không có ai dám làm như vậy.

Trên thực tế, Diệp Mặc nghĩ không sai, mấy tên tu sĩ này đều tìm tòi rất kỹ xung quanh sơn cốc, không có bất kỳ đường ra nào khác.

Cầm Mộ Tâm đi tới phía trước nhà gỗ, nói:

– Diệp sư huynh, tôi nguyện ý đưa ra linh thảo.

Diệp Mặc cho Cầm Mộ Tâm tiến vào, sau đó nhỏ giọng nói:

– Nể tình cô không vạch trần tôi, tôi sẽ cho cô hưởng thụ đặc quyền, cho cô đi qua miễn phí.

Cầm Mộ Tâm nghe vậy mặt nhất thời đỏ lên, trong lòng cô nghĩ Diệp Mặc không phải vì chính mình không vạch trần hắn nên hắn miễn phí cho mình, mà vì có ý muốn bù đắp lại sự việc lần trước hắn cự tuyệt hôn sự trước mặt mình. Thế nhưng cô cũng không tiện nói ra, chỉ có thể nhận ngọc bài của Diệp Mặc, tiến vào Truyền Tống Trận.

Ý nghĩ của Cầm Mộ Tâm đương nhiên không sai, Diệp Mặc đúng là có chút áy náy, dù sao trước mặt người ta trực tiếp cự tuyệt, khiến cho một cô bé không xuống đài được. Nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu, chủ yếu nhất là Diệp Mặc biết phần lớn linh thảo của Tiên Dược Cốc đều nằm trên người Liễu Nguyệt Đường. Hắn chỉ cần bắt được Liễu Nguyệt Đường là có được đồ tốt rồi. Lại có thể nhận được một phần ân tình miễn phí, loại chuyện này Diệp Mặc tuyệt đối không cần người khác phải dạy.

Nhìn thấy Cầm Mộ Tâm cùng Quảng Vi liên tục được truyền tống ra ngoài, Liễu Nguyệt Đường để Kỳ Kỳ tiểu sư muội lên Truyền Tống Trận. Khiến cho mọi người không giải thích được chính là, Diệp Mặc ngay cả lộ phí qua đường của cô bé này cũng không thu.

Cách làm của Diệp Mặc khiến cho người bên ngoài nhìn thấy âm thầm khinh bỉ, người này chỉ cần là mỹ nữ thì hắn liền miễn phí, hiển nhiên là một tên háo sắc từ trong trứng. Bởi vì cách làm của Diệp Mặc, khiến cho hai vị nữ tu sĩ của Nam An Châu cao hứng trở lại. Lại càng quyết định chủ ý. Đợi hai người tiến vào Truyền Tống Trận, liền cho Diệp Mặc một chút tiện nghi, dù sao hắn cũng không thể thật sự làm gì, nếu ra ngoài được mà không cần bỏ ra linh dược, đó mới là lời lớn.

Liễu Nguyệt Đường nhìn vậy trong lòng âm thầm cao hứng, mặc dù Diệp Mặc có thiên phú kinh người. Nhưng hắn vẫn khó qua ải mỹ nhân. Xem ra Tiên Dược cốc lần này gặp may rồi, cho nên khi Quảng Vi, Cầm Mộ Tâm, Kỳ Kỳ ba người được truyền tống ra ngoài, Liễu Nguyệt Đường không chút do dự tiến vào Truyền Tống Trận.

– Diệp sư đệ, xin chào, vừa rồi đa tạ cậu giúp mấy vị sư muội của ta, đây là quả cầu truyền tin của ta, nếu sư đệ ra ngoài có thời gian rảnh có thể tới Tiên Dược Cốc của ta làm khách.

Liễu Nguyệt Đường đầu tiên lấy ra quả cầu truyền tin, không hề đề cập tới chuyện linh dược.

Diệp Mặc nhận lấy quả cầu truyền tin, nhìn cũng không nhìn liền thu lấy, sau đó lãnh đạm nói:

– Vậy thì đa tạ Liễu sư tỷ.

Nhưng lời này vừa nói xong, Diệp Mặc liền thay đổi lời nói:

– Liễu sư tỷ ở trong Dược Viên lấy được mười hai gốc Tố Đan Thảo, tám mươi bốn gốc Yên Vụ Chi Lan, ba mươi mốt gốc Tử Bối Thanh La, mười sáu gốc Ngưng Thúy Đằng…

Diệp Mặc càng nói sắc mặt Liễu Nguyệt Đường càng trầm xuống, cô không nghĩ tới Diệp Mặc chỉ ở trong căn nhà gỗ nhỏ nhưng luôn luôn chú ý tới động tĩnh của mình, thậm chí ngay cả việc phân phối dược liệu của Tiên Dược Cốc cũng rõ ràng, nhưng hắn nói những lời này là có ý gì?

Không đợi Liễu Nguyệt Đường suy nghĩ cẩn thận là có chuyện gì xảy ra, thanh âm của Diệp Mặc lại truyền tới. Ngữ khí của hắn vẫn không nhanh không chậm:

– Tôi không cần nhiều, những dược liệu của Liễu sư tỷ mỗi loại đều đưa một nửa cho tôi là được, dĩ nhiên nếu có số lẻ, Liễu sư tỷ được nhiều hơn một gốc là được

– Cậu điên rồi hả?

Liễu Nguyệt Đường không đợi Diệp Mặc nói hết, lập tức king ngạc nói.

Diệp Mặc lắc đầu nói:

– Tôi không điên. Đợi sau khi sư tỷ rời khỏi đây, sư tỷ sẽ biết được chuyện cô cùng môn phái với Quảng Vi là chuyện may mắn cỡ nào.

Sắc mặt của Liễu Nguyệt Đường trầm xuống, giọng nói chợt trở nên lạnh lẽo, nói:

– Nếu như tôi không đồng ý?

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

– Vậy mời sư tỷ đi ra ngoài, tôi bỏ ra nhiều công sức như vậy, cũng không phải miễn phí để làm người tốt.

Nghe lời nói của Diệp Mặc, chẳng những Liễu Nguyệt Đường không chịu được, ngay cả những người khác bên ngoài trận pháp cũng không chịu được. Liễu Nguyệt Đường nói thế nào cũng có chút quen biết với Diệp Mặc, có một chút quan hệ như vậy, nhưng tu sĩ họ Diệp này quả thực là vô sỉ tới cực điểm, quan hệ như vậy hắn còn muốn một nửa dược liệu. Nếu đổi lại là những người không quen biết như bọn họ, hắn còn muốn bao nhiêu dược liệu?

Liễu Nguyệt Đường hận không thể lập tức động thủ, nhưng cô suy nghĩ một chút liền nhịn được, sau khi mình động thủ người chịu lỗ không phải cô mà là tên tu sĩ họ Diệp này. Cô tin Diệp Mặc cho dù lợi hại nhưng mình cũng có thể bắt hắn trong nháy mắt, nhưng một khi mình làm như vậy, mạng của Diệp Mặc khẳng định không còn. Cho dù cô tha cho Diệp Mặc, người khác sẽ tha cho hắn sao?

Nghĩ tới việc Diệp Mặc đã cứu Quảng Vi sư muội, Liễu Nguyệt Đường cuối cùng thở dài, lấy ra một túi trữ vật đưa một nửa dược liệu cho Diệp Mặc, lạnh giọng nói:

– Cho cậu dược liệu không phải vì lộ phí mà là cảm tạ cậu đã cứu Quảng Vi sư muội.

Diệp Mặc từ chối cho ý kiến nhận lấy túi trữ vật, cẩn thận kiểm tra một chút, phát hiện dược liệu mình cần không thiếu, lúc này mới lấy một ngọc bài đưa cho Liễu Nguyệt Đường, làm như không có gì xảy ra nói:

– May mắn là cô không động thủ, nếu như cô động thủ, tính tình của tôi sẽ không tốt như vậy. Cho dù là nể mặt Quảng Vi không giết cô, thì nhẫn trữ vật của cô nhất định phải giao cho tôi.

– Cậu…

Liễu Nguyệt Đường chán nản, cầm lấy ngọc bài đi lên Truyền Tống Trận, khinh thường nhìn Diệp Mặc một cái, nói:

– Ta sẽ không cùng cậu tranh giành loại chuyện nhàm chán này, cậu rất nhanh sẽ biết ta đối với cậu tốt cỡ nào. Cậu mặc dù không tệ, nhưng cậu rất nhanh sẽ phát hiện khoảng cách của cậu với Kim Đan viên mãn có chênh lệch rất xa đấy.

Liễu Nguyệt Đường trong lòng thầm hận, sớm biết vậy cô đã đưa phần lớn dược liệu cho Quảng Vi hoặc Cầm Mộ Tâm. Không nghĩ tới Diệp Mặc lại lòng dạ hiểm độc như vậy, muốn một nửa của mình. Diệp Mặc đáng chết, nhưng cô không thể động thủ.

Diệp Mặc có được vật mình muốn, lười nói nhảm, trực tiếp kích phát Truyền Tống Trận, trước khi Liễu Nguyệt Đường được truyền tống ra ngoài liền tặng cô ta một câu:

– Cô cũng rất nhanh sẽ biết tôi đối với cô tốt thế nào.

Bốn người của Tiên Dược Cốc đều được truyền tống ra ngoài, hơn nữa cuối cùng Diệp Mặc còn muốn năm phần dược liệu của Liễu Nguyệt Đường, tuy rằng Diệp Mặc miễn phí cho ba người còn lại của Tiên Dược Cốc, nhưng người tinh ý đều biết phần lớn dược liệu đều ở trên người Liễu Nguyệt Đường.

Chiết Thu Thủy là người thứ năm tiến vào Truyền Tống Trận, y không đợi Diệp Mặc mở miệng, trực tiếp lấy ra một nửa dược liệu, nói:

– Diệp sư đệ, đây là dược liệu của ta.

Diệp Mặc đã sớm biết Chiết Thu Thủy được chia bao nhiêu dược liệu, biết y nói thật, sau khi đưa một ngọc bài cho y, liền nói:

– Vốn là tôi có ý định lấy sáu phần của ông, nhưng ông chủ động như vậy, vậy thì năm phần là được.

Chiết Thu Thủy âm thầm cười khổ, y dĩ nhiên biết Diệp Mặc nói lời này không phải chỉ cho mình y nghe, mà là nói cho những người bên ngoài nghe. Ý tứ của Diệp Mặc là muốn đưa dược liệu thì chủ động, nếu để tôi đề cập tới vậy thì đừng trách tôi không khách khí.

Nhìn thấy năm người đã đi, tên tu sĩ Kim Đan tầng tám chiếm cứ Truyền Tống Trận của Diệp Mặc bỗng nhiên chủ động yêu cầu tiến vào nhà gỗ.

Diệp Mặc thấy trong mắt y lóe lên hung quang, lập tức biết người này không có hảo ý. Thế nhưng hắn cũng để cho người này tiến vào Truyền Tống Trận.

Tên tu sĩ Kim Đan tầng tám này vừa tiến vào đã nói:

– Ta là Phan Dị, mày nhớ cho kỹ…

Phan Dị còn chưa nói hết lời, một thanh phi kiếm trong tay y đã phóng ra, đồng thời phi kiếm của y nổi lên kiếm quang cuồn cuộn bao vây lấy Diệp Mặc.

Tu sĩ bên ngoài thấy Phan Dị tiến vào nhà gỗ, lập tức biết được ý đồ của y, y muốn trong thời gian ngắn nhất chế ngự được Diệp Mặc. Nhìn thấy Phan Dị lấy phi kiếm ra chế ngự Diệp Mặc, mấy người kia vội vàng động thủ. Cũng muốn thừa dịp Diệp Mặc chưa rời khỏi Truyền Tống Trận, chế ngự được Diệp Mặc.

Nhưng những tu sĩ ở bên ngoài còn chưa kịp lấy pháp bảo ra, chỉ nghe thấy một tiếng “Bành” lớn, liền thấy Phan Dị vừa lấy ra phi kiếm đã bị bắn ra khỏi căn nhà gỗ tới mấy thước, ngã vào bên cạnh một trận pháp cấm chế bị phá vỡ lúc nãy.

Diệp Mặc cười lạnh nhìn Phan Dị, cũng không nói gì. Nhưng lúc này hắn không nói lời nào, so với bất kỳ lời nói nào càng thêm dao động nhân tâm.

Đến lúc này, không có bất kỳ ai dám hoài nghi khả năng bày trận của Diệp Mặc. Hắn không động thủ, chỉ là phát động trận pháp mà Phan Dị đã bị bắn ra ngoài, nếu như không phải cố kỵ các tu sĩ bên ngoài, nói không chừng hắn có thể vây khốn Phan Dị, tùy thời có thể giết y.

Những người này nghĩ không sai, Diệp Mặc đúng là cố kỵ những tu sĩ bên ngoài, nếu như không phải cố kỵ những tu sĩ kia hợp lực công phá trận pháp phòng ngự của hắn, thì Phan Dị dám diễu võ dương oai trong trận pháp của hắn, hắn đã sớm vây khốn người này, sớm đã giết y. Nhưng hiện tại hắn không thể giết người, bởi vì cho dù hắn muốn giết Phan Dị thì cũng không thể khiến người khác biết.

– Hắn thật sự là một đại sư về trận pháp, Nam An Châu ta thiên tài xuất hiện vô số, cho tới bây giờ chưa từng thấy một đại sư về trận pháp còn trẻ như vậy. Trời ạ, hắn rốt cuộc là làm thế nào được thế chứ?

Tên tu sĩ Kim Đan viên mãn của Nam An Châu nhìn thấy Diệp Mặc đẩy văng Phan Dị trong nháy mắt, liền rung động, lầm bẩm tự nói một câu.

– Người này trong lúc vội vã liền bố trí trận pháp này, nói không chừng hắn đã là đại sư trận pháp cấp bốn, thật là đáng sợ.

Một gã tu sĩ Kim Đan tầng bảy khác của Nam An Châu bất giác bổ sung một câu.

Không một ai phản bác lời của y, Diệp Mặc chỉ trong một thời gian ngắn, có thể tùy ý bố trí được trận pháp hất văng được tu sĩ Kim Đan tầng tám, cho dù không phải là đại sư về trận pháp, thì cũng không kém là bao.

Ở Tu Chân Giới, Trận Pháp Sư chia thành chín cấp, có thể bố trí trận pháp từ cấp một tới cấp ba được xưng là Trận Pháp Sư. Vượt qua cấp ba, tài nghệ bố trí trận pháp đạt tới cấp bốn cho đến cấp sáu, chính là Đại Sư Trận Pháp. Mà nếu có thể bố trí trận pháp từ cấp bảy tới cấp chín, thì chính là Trận Pháp Tông Sư. Trận pháp ngoài cấp chín, thì ở Tu Chân Giới vẫn chưa có người nào có thể bố trí được, bởi vì đó là tiên trận, có thể bố trí trận pháp này được gọi là Tiên Trận Sư.

Tu sĩ bên ngoài sở dĩ sợ hãi cảm thán cùng rung động như vậy là vì cho dù là một Trận Pháp Sư cấp ba thì cũng là nhân tài vô cùng hiếm có ở Tu Chân Giới, huống chi là đại sư trận pháp cấp bốn như Diệp Mặc. Còn nữa, cho dù là những Đại sư Trận pháp kia, không người nào không phải là những lão yêu sống tới mấy trăm năm, nào có tu sĩ trẻ tuổi như Diệp Mặc đây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.