Thi đấu luyện đan danh nhân đường ít hơn một trận đấu so với trước kia, nhưng Diệp Mặc thu hoạch phong phú, thậm chí hắn còn nhận định cuộc thi lần này sở dĩ thiếu một vòng là bởi vì Khổng Diệp muốn hắn đạt được đệ nhất. Mặc dù không hiểu sao đối phương phải làm vậy, Diệp Mặc vẫn cảm thấy cảm giác suy đoán của mình không sai
Đạt được đệ nhất, Diệp Mặc ngoại trừ nhận được huy chương đệ nhất luyện đan danh nhân đường cùng với ba ngọc bài tiến vào Sa nguyên dược cốc, đồng thời đạt được một ngọc bài có thể mời Khổng Diệp tiền bối xuất thủ luyện đan. Điều này cũng không tính, Khổng Diệp thậm chí phát lời mời với hắn, điều này khiến cho những người còn lại vô cùng hâm mộ.
Cho nên sau khi lễ trao giải kết thúc, lập tức có rất nhiều người vây quanh Diệp Mặc.
– Anh Diệp, ta là Thu Đồng của Thiên khí các, tôi muốn mời anh…
– Diêp đan sư, tôi là Lý Ngọc Phác thuộc thương hội Bắc Vọng, không biết liệu có thể may mắn mời được…
– Diệp tiền bối…
Những người vây quanh Diệp Mặc đều không có chút ngoại lệ, tất cả đều muốn mời hoặc tạo quan hệ với Diệp Mặc.
Trong lòng Diệp Mặc hiểu rõ sở dĩ hắn được hoan nghênh như vậy ngoài lý do hắn trở thành đệ nhất luyện đan danh nhân đường ra thì còn một nguyên nhân quan trọng hơn chính là hắn có thể luyện chế được Chức Thần đan.
– Các vị, do liên tục thi đấu nên hiện giờ tôi có phần mệt mỏi, hiện tại muốn đi nghỉ ngơi, xin lỗi…
Diệp Mặc vội vàng ôm quyền nói với những tu sĩ nhiệt tình đang vây xung quanh.
– Ha ha, anh Diệp, tôi biết anh không phải nhân vật tầm thường, há phải đám nhân vật tầm thường kia có thể sánh được.
Trang Man đi tới, nhiệt tình vỗ vai Diệp Mặc, sau khi nói xong, ánh mắt không mang ý tốt nhìn Vạn Quả Bình.
Vạn Quả Bình hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, hiển nhiên trong lòng đã khó chịu cực độ.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, Trang Man nhìn bề ngoài thô lỗ, hơn nữa còn vì hắn ra mặt, thậm chí không phải một lần, nhìn về ngoài rất thẳng tính. Nhưng Diệp Mặc lòng như gương sáng, người này này chính là lợi dụng hắn để đả kích Vạn Quả Bình.
Hiển nhiên mục đích của y đã đạt được, chẳng những đả kích được Vạn Quả Bình, đồng thời còn khiến Vạn Quả Bình có thêm một kẻ địch, đó chính là mình. Nếu nói lần đầu tiên đả kích Vạn Quả Bình, Trang Man vẫn không tính lôi mình vào, thậm chí không đặt mình vào mắt. Nhưng lần này y đã tính toán tới sức ảnh hưởng của mình.
Có lẽ trong lòng Trang Man đang nghĩ mình sẽ cảm tạ vì y đã ra mặt. Y nghĩ kế này đúng thực không tệ, một mũi tên trúng mấy đích, lợi dụng được mình, còn muốn mình cảm kích y!
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, nói:
– Anh Trang cũng khá lắm, thứ năm luyện đan danh nhân đường, nếu như không phải tôi có phần may mắn, thứ hạng nhất định sẽ không bằng anh Trang
Trang Man lợi dùng hắn để đả kích Vạn Quả Bình, Diệp Mặc không có ý kiến. Khi trước Vạn Quả Bình đã chọc hắn, vậy giờ chớ trách hắn không khách khí. Nhưng nếu Trang Man muốn hắn cảm kích, vậy thì nằm mơ đi!
Vạn Quả Bình vừa mới xoay người đã trông thấy Thành Dạ Quân, ánh mắt chuyển động, lập tức ôm quyền nói:
– Anh Thành, ai… vận khí của anh đúng thật không tốt. Nếu không phải Khổng Diệp tiền bối hủy vòng tranh tài thứ ba, tôi nghĩ lần này đệ nhất khẳng định là anh
– Theo lệ cũ, vòng thứ ba ai có thể luyện chế ra đan dược đẳng cấp cao nhất là chiến thắng, tôi chưa từng nghe nói có người sử dụng chân hỏa mà có thể luyện chế ra Đan dược thiên cấp, nhưng anh Thành là Đan vương có thể luyện chế ra đan dược Thiêp cấp.
Đáp lời Vạn Quả Bình không phải Thành Dạ Quân mà là một tên tu sĩ khác.
Diệp Mặc chú ý một chút lập tức nhận ra tu sĩ này, người này gọi là Hi Ngật, đan sư Thần Kiếm Tông, sau hai đợt tranh tài tổng điểm được 17.4 điểm, xếp thứ thứ ba luyện đan danh nhân đường. Trong lòng Diệp Mặc nghi ngờ, hình như bản thân mình không hề có mâu thuẫn với đối phương, tại sao phải phụ họa Vạn Quả Bình châm chọc mình.
– Hà hà, anh chưa từng thấy qua liền cho là không thể sao? Tôi chỉ có thể nói ánh mắt anh thiểm cận, chân hỏa luyện chế đan dược Thiên cấp tôi đã được thấy.
Hi Ngật giọng điệu cứng rắn vừa dứt, lập tức có người phản kích, hiển nhiên là trợ giúp Diệp Mặc.
Diệp Mặc quay đầy nhìn, phát hiện đối phương chính là Văn Nhân Phủ của Quỷ Tiên pháp, xếp hạng thứ sáu luyện đan Danh Nhân đường, trong lòng hắn lập tức hiểu ra, top 10 danh nhân đường e là đều có mâu thuẫn, chỉ là bọn họ lợi dụng người khác để chĩa mũi mâu vào đối phương mà thôi. Suy nghĩ cẩn thận những lời này, Diệp Mặc âm thầm cười lạnh, không trả lời.
Thành Dạ Quân đi tới trước mặt Diệp Mặc, ôm quyền nhiệt tình nói:
– Diệp đan sư có thể luyện chế ra Chức Thần đan, chỉ riêng điểm này muốn chiếm vị trí đệ nhất cũng không có ai nghi ngờ rồi. Tôi tâm phục khẩu phục việc Diệp đan sư đứng nhất danh nhân đường, tôi tên Thành Dạ Quân, nếu như buổi tối Diệp đan sư có rảnh rỗi, tôi muốn tới thăm hỏi một chút…
Diệp Mặc có ấn tượng không tệ với Thành Dạ Quân, người này tuổi cũng không nhỏ, thoạt nhìn giống như một lão đầu. Chỉ có điều y nói chuyện chân thành, ánh mắt không chút khinh thị, hiển nhiên đó là suy nghĩ từ tận đáy lòng.
Diệp Mặc lập tức ôm quyền nói:
– Đươc, nếu như vậy Diệp mỗ xin chờ anh Thành tới, các vị, sau này gặp lại.
Nói xong, Diệp Mặc nhìn Vạn Quả Bình nói:
– Thật ngại quá, hiện tại ta đã bước cả hai chân vào danh nhân đường, thật xin lỗi!
Sau đó không chú ý tới Vạn Quả Bình nữa, lập tức xoay người rời đi, hắn không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu của những thế lực này, cho nên hắn không muốn ở lại đây nói thêm điều gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đông đảo đại biểu cho các thế lực muốn mời Diệp Mặc, nhưng chỉ có một mình Thành Dạ Quân thành công, yêu cầu tới thăm được Diệp Mặc đáp lại.
Rất nhiều người nghĩ tới Thành Dạ Quân là một Đan vương, hơn nữa là đệ nhị luyện đan danh nhân đường, ba lần đoạt được đệ nhất, vội vàng chen nhau vây quanh người Thành Dạ Quân.
Thành Dạ Quân bất đắc dĩ cười khổ, chỉ có thể thuận miệng nói vài câu, rời khỏi đám đông.
…
Sau khi đi ra Diệp Mặc liền phát hiện đám người Mộc Dịch Thanh không có ở đây, đoán chừng họ đã trở về khách sạn trước, vì vậy không chút trì hoãn, trở về khách sạn.
Mộc Dịch Thanh ở khách sạn Tứ Phương, có thể coi là một nhà khách nhỏ bậc trung, chỉ có điều nếu so với nơi hẻo lánh kia của Diệp Mặc thì tốt hơn rất nhiều.
– Diệp sư đệ, cậu đã trở lại.
Mộc Dịch Thanh thấy Diệp Mặc trở về khách sạn, lập tức ra đón, vẻ mặt rạng rỡ.
Mộc Hà và Lô Minh càng sùng bái nhìn Diệp Mặc, ánh mắt sáng rực. Bọn họ đều tới từ những môn phái nhỏ bé, cuộc thi luyện đan như này cũng rất ít khi nhìn thấy, đừng nói là một đệ nhất luyện đan danh nhân đường. Hơn nữa chẳng những bọn họ thấy, người đạt đệ nhất còn đại biểu cho môn phái bọn họ để tranh tài.
– Chúng ta vào rồi nói.
Diệp Mặc nhận được ba chỗ tiến vào Sa nguyên dược cốc, bản thân hắn chỉ cần một là đủ, hai vị trí còn lại hắn chuẩn bị đưa cho Mộc Dịch Thanh. Về phần ngọc bài mời KHổng Diệp luyện đan, Diệp Mặc biết với tu vi của Mộc Dịch Thanh thì cũng không dùng được gì, đan dược y cần còn không bằng nhờ mình luyện chế giúp. Ngọc Bài đó hắn định đưa cho Nhan Tranh, coi như hồi báo vì Nhan Tranh đã giúp hắn từ trước tới nay.
Mộc Dịch Thanh cười khổ nói:
– Anh Diệp, hiện giờ không được, bởi có mấy người tới tìm, hiện giờ đang trong phòng khách chờ anh.
Diệp Mặc sửng sốt một chút, hắn hiện giờ mới về nhưng những người này lại tới trước một bước. Nhưng hắn liền hiểu tình cảnh của Mộc Dịch Thanh, bất kỳ ai trong những người tới tìm hắn này đều không phải là người Mộc Dịch Thanh có thể đắc tội, cho nên Mộc Dịch Thanh lo lắng cũng là chuyện bình thường.
Hắn vỗ vỗ bả vai Mộc Dịch Thanh:
– Anh Mộc, anh đi nghỉ ngơi trước, tôi tới phòng khách tiếp những người này, sau đó lại tới nói chuyện với anh
Không cần Diệp Mặc tự mình đi tới phòng tiếp khách, chủ khách sạn đã tự mình tới đón. tên chủ này vì cười quá lố, ngũ quan cũng bị che lấp, hiển nhiên đông đảo đại nhân vật tới khách sạn nhỏ của y khiến thanh danh khách sạn đại chấn. Y thấy Diệp Mặc, vội vàng khom người nói:
– Diệp đan sư tiền bối, tiểu nhân dẫn ngài tới phòng khách.
Diệp Mặc đi theo tên chủ đi tới phòng khách, phát hiện bên trong đã ngồi bốn người. Trong đó hắn biết Nhan Tranh, trừ Nhan Tranh, hai nam một nữ còn lại hắn không biết.
Bốn người thấy Diệp Mặc đi vào liền đứng lên, Nhan Tranh đi tới trước mặt Diệp Mặc giới thiệu:
– Anh Diệp, tôi giới thiệu cho anh một chút.
Nói xong, anh ta chỉ vào gã đầu trọc, mặt mày hồng hào nói:
– Vị này là Vu quản sự của đan hội, Vu Vô Tài.
Thấy Diệp Mặc ôm quyền chào hỏi, gã kia cũng ôm quyền nói:
– Diệp đan sư tuổi trẻ tài cao, đúng là rồng phượng trong loài người!
Nhan Tranh chỉ vào thiếu phụ xinh đẹp mặc áo xanh, cùng với gã trung niên cạnh đó:
– Vị này là phó đường chủ của Ma đan đường, Khúc Mỹ Yến tiền bối, vị còn lại là Hồng Điệt trưởng lão của Vạn Đan các.
Hai người này lập tức ôm quyền, bắt chuyện với Diệp Mặc.
Diệp Mặc nghe được ba chữ Vạn Đan các, kinh ngạc nhìn Nhan Tranh một chút, nghĩ trong lòng. Bản thân hắn có mâu thuẫn rất lớn với phân các Vạn Đan các ở Hà châu, chẳng lẽ Nhan Tranh không biết việc này?
Nhan Tranh thấy Diệp Mặc nhìn anh ta, lập tức hiểu ý, liền nói:
– Hồng Điệt quản sự chỉ phụ trách tổng bộ Vạn đan các ở thành Toái Diệp, những chuyện khác ông sẽ không hỏi tới.
Thấy Hồng Điệt kinh ngạc nhìn Nhan Tranh, Diệp Mặc lập tức hiểu ý, đó chính là việc hắn có mâu thuẫn với Vạn Đan các Hà Châu, Hồng Điệt căn bản không biết, hoặc là không để trong lòng. Nhưng Diệp Mặc cho rằng khả năng không biết là lớn nhất.
– Cảm ơn các vị đã tới đây, mời ngồi.
Diệp Mặc là đệ nhất luyện đan danh nhân đường, mặc dù tu vi hơi thấp, nhưng cũng không cần thiết gọi những người này là tiền bối.
Đợi tất cả mọi người ngồi xuống, Diệp Mặc đuổi tiểu nhị dâng trà đi, lúc này mới cười hỏi:
– Tôi nghĩ các vị đều là người bận rộn, nhưng vẫn có thể tới thăm Diệp mỗ, tôi quả thực vô cùng cao hứng, hơn nữa cũng cảm thấy rất vinh hạnh.