Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 890: Quanh co



Nhan Tranh vừa dứt lời, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh, sau một lát Phong Tích Dục liền bật cười ha hả

– Không cần nói đến một người tuổi còn trẻ không thể nào là Linh đan sư lục phẩm, cho dù hắn đúng là như vậy, để một tên Linh đan sư lục phẩm đại diện cho ‘Tiên bảo lâu’ chúng ta đi dự thi… Nhan trưởng lão, ông quả nhiên dám nghĩ dám làm nha. Có lẽ ông nghĩ không sai, không cần chờ trận đấu kết thúc thì ‘Tiên bảo lâu’ cũng đã nổi tiếng rồi.

Phong Tích Dục lúc này trong lòng mừng rỡ, ông ta sở dĩ đem chuyện này ra nói, chính là vì nếu người mà Nhan Tranh đề cử không lọt vào Top 10 danh nhân, ông ta có thể dùng việc này để chèn ép Nhan Quận. Nhưng thật không ngờ, sự tình phát triển còn thuận lợi hơn nhiều so với dự đoán của ông ta, người đến tham gia trận đấu không ngờ là một đứa phẩm linh đan sư gà mờ.

Nhan Quận sắc mặt âm trầm, không nói gì. Ông ta đương nhiên hiểu được ý tứ của Phong Tích Dục, trong đám người tham gia trận đấu có một Linh đan sư lục phẩm của ‘Tiên bảo lâu’, người ngoài vừa thấy đã biết ‘Tiên bảo lâu’ không nắm chắc thế thắng, chẳng những sẽ cười nhạo ‘Tiên bảo lâu” thậm chí còn có khả năng ảnh hưởng đến việc kinh doanh về sau của ‘Tiên bảo lâu’. Đây đúng là một đả kích lớn đối với ‘Tiên bảo lâu’.

Nhan Tranh ở thành Hà Châu nhiều năm như vậy, cũng không phải đồ ngốc, ‘Tiên bảo lâu’ vốn rất xem trọng cuộc thi đấu này, nhưng cũng không xem trọng đến mức độ như thế này? Nhưng căn cứ vào tình hình ngày hôm nay, những trưởng lão này, thậm chí đại quản gia cũng tới nơi này, tất cả đều tới vì trận đấu luyện đan danh nhân đường này.

Hơn nữa ‘Tiên bảo lâu’ tham gia tranh tài luyện đan danh nhân đường cũng không phải chỉ có một mình y đề cử một người, tổng cộng là năm người tham gia, không tính người mà y đề cử, cũng có bốn người.

Nghe xong lời Nhan Tranh nói, chẳng những sắc mặt Nhan Quận khó coi. Ngay cả sắc mặt đại quản gia cũng rất khó coi. Ông ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhan Quận một cái rồi nói

– Nhan trưởng lão, về phần công việc liên quan tới ‘Tiên bảo lâu’ dự thi luyện đan danh nhân đường ở thành Toái Diệp, hiện tại ông giao lại cho Phong trưởng lão. Tích Dục, luyện đan danh nhân đường lần này tạm thời tăng giải thưởng cho Top 10 rồi, bất kể ông tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc cũng phải làm cho ‘Tiên bảo lâu’ chúng ta chiếm một vị trí trong top 10 đó.

Nói xong ông ta lại nhìn Nhan Tranh nói:

– Cậu tạm thời rời khỏi vị trí chi nhánh tại thành Hà Châu. Nơi đó đợi lát nữa sẽ do tổng bộ cử người khác tới quản lý.

Nhan Tranh trong lòng trầm xuống, biết rằng chính mình đã liên lụy đến chú y rồi. Không chỉ có y bị đuổi ra khỏi chi nhánh tại Hà Châu, ngay cả chú của y cũng chịu ảnh hưởng. Y vốn thầm nghĩ nếu người y đề cử có thể giành được vị trí trong Top 10. Chú y khẳng định cũng có lợi, không ngờ hiện tại sự tình lại như thế này.

Nhan Quận không phản bác, mà đứng lên nói:

– Vâng. Đại quản gia.

Nhan Tranh cũng đành nói theo:

– Vâng, tôi lập tức đi bàn giao công việc ngay.

Đại quản gia khoát tay chặn lại nói:

– Không cần bàn giao đâu, bên kia sẽ có người sắp xếp quản lý công việc. Cậu lui xuống trước đi.

Diệp Mặc trên người không có linh thạch, hơn nữa rất ngại đối mặt với Đồng Vũ Sinh, một mình hắn ở lại trong khách sạn không khỏi có chút lo lắng. Tuy rằng thành Toái Diệp linh khí sung túc, nhưng Diệp Mặc lại không có lòng dạ nào để tu luyện. Hắn đã là Trúc Cơ tầng bảy, cho dù tu luyện không bị gián đoạn, mấy ngày nay cũng không tiến bộ nhiều.

Đại hội thi đấu luyện đan danh nhân đường ở thành Toái Diệp chỉ còn ba ngày nữa là tới rồi, nhưng hắn bây giờ còn không có được tin tức xác thật từ Nhan Tranh. Hắn cảm giác sự tình dường như có chút biến hóa, chỉ có điều đối với cuộc thi đấu này hắn một chút cũng không biết. Không có Nhan Tranh, hắn căn bản cũng không có biện pháp tham gia.

Đang lúc Diệp Mặc đứng ngồi không yên, Nhan Tranh phát tin tức tới, không bao lâu sau, Nhan Tranh đã đi tới chỗ ở của Diệp Mặc.

Diệp Mặc không đợi Nhan Tranh nói chuyện. Cũng cảm giác được sắc mặt của y rất khó nhìn, hiển nhiên là gặp chuyện gì không vui.

– Anh Diệp, sao anh lại ở chỗ hẻo lánh như thế này?

Nhan Tranh mặc dù biết linh thạch của Diệp Mặc không nhiều lắm, nhưng đối với một tu sĩ bình thường mà nói, hắn tuyệt đối có năng lực ở chỗ tốt hơn một chút.

Diệp Mặc khoát tay không trả lời Nhan Tranh, mà là nói thẳng:

– Anh Nhan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi thấy vẻ mặt anh rất lo lắng, hiện tại dường như chuyện đã nghiêm trọng hơn?

Nhan Tranh biết tâm tình của mình đều viết ở trên sắc mặt, y cũng không muốn giấu diếm Diệp Mặc, thở dài nói:

– Xin lỗi anh Diệp, chuyện dự thi….

Y không giải thích nguyên nhân cho Diệp Mặc biết, bởi vì cho dù y giải thích, cũng không có cách nào thay đổi tình thế, hơn nữa Diệp Mặc cũng không thể giúp được gì cho y.

Diệp Mặc vừa nghe quả nhiên là như vậy, tuy rằng trong lòng rất thất vọng, tuy nhiên lúc trước hắn cũng đoán được một tí. Hắn cũng không hỏi Nhan Tranh vì nguyên nhân gì, mà là vỗ bả vai Nhan Tranh nói:

– Anh Nhan, tôi biết nguyên nhân nhất định không phải do anh, tôi cũng vô cùng cảm kích anh.

Thấy Nhan Tranh bộ dạng vẫn có chút hổ thẹn như cũ, Diệp Mặc ha hả cười nói:

– Anh Nhan, nếu tôi tham gia trận đấu luyện đan danh nhân đường với tư cách cá nhân thì có được không?

Nhan Tranh hiểu được tâm tư của Diệp Mặc, y lắc lắc đầu nói:

– Không phải không thể tham gia với tư cách cá nhân, dựa vào thân phận Linh đan sư lục phẩm của anh Diệp, muốn tham gia luyện đan danh nhân đường đương nhiên là được. Chỉ có điều người tham gia cuộc thi đấu này cần phải đăng ký trước một tháng, mà hiện tại thời gian cách đại hội luyện đan danh nhân đường chỉ còn ba ngày nữa, đã không kịp nữa rồi.

Mãi cho đến khi tiễn Nhan Tranh về một lúc sau, Diệp Mặc còn đang suy nghĩ làm thế nào để tham gia trận đấu luyện đan danh nhân đường. Tuy rằng hắn đã tới thành Toái Diệp, nhưng lại không có đại diện cho ‘Tiên bảo lâu’ dự thi.

Diệp Mặc tâm tình trở nên bực bội, hắn muốn vào được luyện đan danh nhân đường. Bởi vì nếu không thể tham gia đại hội luyện đan danh nhân đường, hắn không thể đi Sa Nguyên dược cốc. Không đi Sa Nguyên dược cốc thì không có cách nào lấy được một số linh thảo quý báu. Cho dù trình độ luyện đan của hắn lợi hại, không có linh thảo cũng là công cốc.

Nghĩ một hồi lâu, Diệp Mặc cảm giác hắn không thể ngồi chờ chết, hắn đi ra khỏi nhà trọ để hỏi địa điểm đăng ký tham gia đại hội của thành Toái Diệp, hắn muốn tới chỗ đăng ký hỏi một chút xem, dù chỉ có một tia hy vọng hắn cũng không muốn bỏ qua. Nếu thật sự không có hi vọng nữa, hắn sẽ nghĩ biện pháp trả lại linh thạch cho Nhan Tranh, lập tức về thành Hà Châu, sau đó mang theo người của mình rời khỏi Hà Châu. Bạn đang đọc truyện tại – www.Truyện FULL

Chỗ ghi danh đại hội luyện đan danh nhân đường ở tòa nhà Đan hội thành Toái Diệp, Diệp Mặc không tốn bao nhiêu thời gian đã tìm được nơi này. Tuy rằng khoảng cách trận đấu chỉ còn ba ngày nữa, nhưng sau khi Diệp Mặc đến đây mới biết được thời hạn đăng ký chỉ còn lại ngày cuối cùng.

Diệp Mặc sờ sờ huân chương Linh đan sư lục phẩm trên người, trong lòng vẫn là rất biết ơn Nhan Tranh. Nếu như không có Nhan Tranh, hắn sẽ không có cái huân chương này, sẽ không có tư cách tham gia.

Chỗ ghi danh là một cô gái rất yêu kiều, khuôn mặt thanh tú, làm cho người ta vừa thấy đã thích. Diệp Mặc chen lấn đi vào, đưa cái huân chương của mình ra và nói:

– Em gái ơi, anh muốn đăng ký tham gia đại hội luyện đan danh nhân đường. Xin hỏi hiện tại vẫn có thể đăng ký chứ?

Cô bé kia dường như cho tới bây giờ đều chưa nghe qua có người gọi cô như vậy, lập tức hơi sửng sốt, trên mặt rất nhanh liền đỏ ửng. Tuy nhiên cô lập tức nói:

– Anh chờ một lát, Thôi sư huynh lập tức sẽ tới, anh hãy hỏi Thôi sư huynh.

Diệp Mặc vừa nghe thấy mình không bị cự tuyệt. Trong lòng nhất thời vui vẻ, nói không chừng vẫn còn cơ hội. Nhưng bây giờ hắn đã biết cô bé này chỉ là một người trợ thủ, cho nên mới không thể quyết định.

– Chào anh bạn, xin hỏi anh muốn đăng ký tham gia đại hội luyện đan danh nhân đường ư?

Thời điểm Diệp Mặc trong lòng còn đang nghĩ hắn còn cơ hội tham gia thì một người đàn ông trung niên đã cắt đứt suy nghĩ của Diệp Mặc.

Diệp Mặc quay đầu lại nghi hoặc nhìn người đàn ông trung niên này, người này dáng người trung bình, trên mặt góc cạnh rõ ràng, cằm có một vết sẹo, có vẻ có chút tang thương. Chỉ có điều tu vi của y dường như cũng không được tốt lắm, chắc là Trúc Cơ tầng chín. Thậm chí cách Trúc Cơ viên mãn còn một đoạn. Ở phía sau người đàn ông trung niên này còn có bốn người, một thiếu nữ chưa đầy hai mươi sắc mặt hơi đen, còn có một người thanh niên dáng người trung bình. Ngoài ra còn có một lão già.

Người khiến Diệp Mặc nhìn hai lần chính là lão già kia, không ngờ là tu vi Kim Đan sơ kỳ. Chỉ có điều khí huyết đã suy yếu, Diệp Mặc không cần sử dụng thần thức để xem xét, cũng biết tuổi thọ của lão già này đã sắp đến rồi.

– Anh đang gọi tôi?

Sau khi Diệp Mặc đánh giá người đàn ông trung niên này và mấy người về sau, phát hiện hắn chưa từng gặp qua một người nào.

Người đàn ông trung niên này ôm quyền nói:

– Tôi tên là Mộc Dịch Thanh, cũng tới tham gia đan hội lần này. Nếu anh không phải đại diện cho tông môn, là một mình đến dự thi. E rằng đã không còn cơ hội đăng ký nữa rồi.

Diệp Mặc chần chờ một chút nói:

– Đúng vậy, tôi đến tham gia trận đấu với tư cách cá nhân đấy, không đại diện cho môn phái nào…

Bởi vì Diệp Mặc kêu mình một tiếng em gái, cho nên cô gái kia sau khi nghe thấy Diệp Mặc nói như vậy, dường như mới giật mình bừng tỉnh. Cô vội vàng ngắt lời nói:

– Rất xin lỗi, Mộc tiền bối nói rất đúng, đăng ký với tư cách cá nhân đã hết hạn rồi.

Nói xong câu đó, mặt của nàng lại đỏ lên, dường như cảm thấy ngượng ngùng vì vừa rồi không hỏi Diệp Mặc những lời này.

Trong mắt Diệp Mặc lóe lên một tia thất vọng, mặc dù biết lời Nhan Tranh nói lúc trước chắc là không lừa hắn, nhưng hắn vẫn rất thất vọng như cũ.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc ôm quyền nói với Mộc Dịch Thanh:

– Đa tạ anh Mộc nhắc nhở, tôi tên là Diệp Mặc, vận khí thật sự là không tốt.

Mộc Dịch Thanh lại cười nói:

– Luyện đan Danh nhân đường mười năm mới có một lần đại hội, anh Diệp cũng không cần buồn, thời gian mười năm đối với tu sĩ chúng ta mà nói sẽ trôi qua trong nháy mắt mà thôi.

Diệp Mặc nhìn vẻ mặt Mộc Dịch Thanh, trong lòng đã có chút hiểu rõ. Hắn lập tức nói:

– Anh Mộc có điều không biết, kỳ thật tôi không phải vì muốn vào danh nhân đường mới đến báo danh đâu, mà vì tôi muốn được đi Sa Nguyên dược cốc nên mới đến đấy.

Trong mắt Mộc Dịch Thanh hiện lên vẻ vui mừng, quả nhiên là như thế. Ông ta lập tức nói:

– Anh Diệp nếu không ngại, chúng ta có thể đổi một chỗ khác nói chuyện.

Một giờ sau, Diệp Mặc đã đến nhà trọ của nhóm người Mộc Dịch Thanh, trong lòng cũng rất hưng phấn.

Hắn thật không ngờ vào thời điểm cuối cùng hắn đã tìm được một tư cách dự thi rồi, Mộc Dịch Thanh là chưởng môn của một môn phái ba sao nho nhỏ tên ‘Đan thảo môn’. ‘Đan thảo môn’ tuy rằng lấy việc luyện đan làm trọng, lại bởi vì không có đan sư nổi tiếng, cũng không có đan dược đặc sắc, nên hiện tại đã xuống dốc rất nhanh.

Tuy rằng “Đan thảo môn” cũng ghi danh tham gia đại hội luyện đan danh nhân đường, nhưng Mộc Dịch Thanh biết, bọn họ là cùng Thái Tử đọc sách mà thôi. Trình độ luyện đan của toàn bộ “Đan thảo môn” cao lắm cũng chỉ đạt tới Linh đan sư Tứ phẩm mà thôi, không cần nói đến giật giải trong Top 10, cho dù muốn tiến vào danh nhân đường cũng là không thể nào.

Lần này Mộc Dịch Thanh sở dĩ tới đây, là muốn mang con gái và đại đệ tử mở mang kiến thức một chút, cho nên “Đan thảo môn” đã ghi danh hai người.

Luyện đan Danh nhân đường báo danh vốn không khó, nhưng ông ta đã gặp Diệp Mặc, người không thể báo danh tham gia, khi ông ta đồng ý xuất ra một danh ngạch, Diệp Mặc không chút lựa chọn đã đồng ý đại diện cho “Đan thảo môn” dự thi, hơn nữa còn chỉ cần lọt vào danh sách đi Sa Nguyên dược cốc, cho nên hai bên mới hợp tác với nhau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.