Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 77: Vân Băng do dự



Vân Băng dụi dụi đôi mắt mỏi mệt, có chút đờ đẫn. Từ chuyện xảy ra tám năm về trước, cô đã một mực không chịu về Yến Kinh. Bạn trai cô cũng vì lý do này mà chia tay với cô, mà người làm nhục cô vẫn tự do tự tại ở Yến Kinh, thậm chí đến Đình Đình có bảy tuổi cũng bị nhà họ đoạt đi.

Sỡ dĩ hôm nay không ngủ được cả đêm, là bởi vì bạn trai cô Phùng Vinh từ Mỹ trở về. Tám năm trước, sau khi xảy ra chuyện đó, thì Phùng Vinh đã không còn xuất hiện nữa, sau đó cô mới biết là anh ta đã đi Mỹ. Năm xưa cô đã rất đau lòng, đang lúc cô rất cần anh, thì anh ta đã ra đi không lời từ biệt.

Nhưng hôm nay anh ta lại về, còn cầu xin cô về Yến Kinh. Một lá thư điện tử đã mở ra trên màn hình vi tính, là của Phùng Vinh viết. Anh ta nói với cô, năm xưa anh ta đã không biết được chuyện xảy ra với cô, là bởi vì ngày hôm sau, anh ta đã bị người nhà đột ngột đưa ra nước ngoài. Sau đó thì anh ta không thể liên lạc với cô nữa, bây giờ anh về đây việc đầu tiên là đi tìm cô, địa chỉ mail của cô cũng là do anh về đến Yến Kinh hỏi thăm mà ra.

Anh nói với Vân Băng, cho dù đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không quan tâm, Phùng Vinh anh vẫn yêu Vân Băng.

Lúc Vân Băng nhìn thấy lá thư của Phùng Vinh, phản ứng đầu tiên là xóa lá thư này, nhưng cô thấy chữ của Phùng Vinh trong thư chứa đựng yêu thương, và còn sự thuần khiết về mối tình đầu của cô, Vân Băng có chút do dự. Cô sợ cái người đã làm nhục cô năm đó, nếu như Phùng Vinh vẫn yêu cô, thì có thể đem cô qua Mỹ, có thể cô đã quên được cái ác mộng này.

Lần trước nếu như không phải biết được cô đã hiểu lầm Diệp Mặc, thì không chừng cô đã đến Yến Kinh rồi, bởi vì cô cảm thấy áy náy, Diệp Mặc đã cứu cô, cô vẫn một mực muốn nói câu cảm ơn đối với hắn, nhưng đáng tiếc đã không gặp.

Tuy rằng lần trước Tô Tịnh Văn nói cho cô biết, Diệp Mặc đã đắc tội với một nhân vật lớn, nên không thể ra mặt. Nhưng Vân Băng vẫn muốn có thể gặp hắn một lần tại Ninh Hải, nếu không thì cô rời khỏi Ninh Hải, trong lòng sẽ vẫn không yên. Thật ra vẫn còn một nguyên nhân khiến cô cứ chần chừ không đi, cũng có thể là cô không muốn nghĩ tới, là vì cô có nỗi sợ nhức nhói trong lòng với Yến Kinh.

Bây giờ Phùng Vinh đã về, mình nên về hay không? Tuy lúc đó mình rất hận Phùng Vinh, nhưng anh ta đã nói là mình không biết chuyện, vả lại việc làm đầu tiên khi anh ta về đây là đi tìm cô, khiến cô có cảm giác được nhớ nhung đầu tiên.

Rất nhiều năm qua, thậm chí cô đã trở thành một góc bị lãng quên, tuy cảm giác lạnh lùng của cô làm cô tránh được nhiều rắc rối, nhưng mỗi khi về đến nhà, căn nhà lạnh tanh, luôn khiến cô có cảm giác cô đơn, thậm chí còn khiến cô nhớ về những việc đáng tiếc khi đó.

Nhưng chuyện năm xưa có thật là Phùng Vinh không biết không? Nếu như anh ta không biết, chẳng lẽ người nhà anh ta cũng không nói sao, vả lại trong tám năm qua anh ta không hề liên lạc với mình, là bởi vì sao chứ? Vân Băng đột nhiên không muốn nghĩ đến vấn đề này.

Nghĩ ngợi rất lâu, vân Băng thở dài, cô quyết định sẽ về Yến Kinh xem thế nào, dù gì thì Đình Đình vẫn ở đó, tuy cô rất sợ kẻ đó, nhưng đôi lúc né tránh không phải là cách giải quyết tốt nhất. Cô mở hộp văn kiện, chuẩn bị viết một lá thư để Tô Tịnh Văn đưa cho Diệp Mặc.

Vân Băng vừa mở một file, góc phải màn hình hiện lên một tin mới nhất. Vân Băng thuận tay sắp tắt nó đi, nhưng tấm hình lại khiến cô có cảm giác quen thuộc. Tuy rằng rất mơ hồ, nhưng Vân Băng cảm thấy tấm hình này rất quen thuộc, Vân Băng lập tức mở trang tin tức đó lên.

“Cao thủ Ninh Hải Sư Ảnh, trong nháy mắt đã hạ gục huấn luyện viên võ quán Taekwondo Hàn Phong”cái tiêu đề hiện dưới tấm hình, khiến Vân Băng rất đỗi kinh ngạc, cô cảm thấy người này rất giống Diệp Mặc, chỉ là mặt hắn ta chụp không được rõ.

Vả lại cái tên trên đó không phải là Diệp Mặc, mà là Sư Ảnh.

Tuy Vân Băng không quan tâm lắm đến chuyện trường học, nhưng chuyện quán võ Taekwondo “Hàn Phong”, cô cũng có nghe qua một ít. Cô đã trải qua thời niên thiếu, chỉ là quan tâm một chút rồi thôi, không ngờ Ninh Hải lại xuất hiện một Sư Ảnh, cách nói của giới truyền thông một chiêu là đánh bại

Vốn dĩ cái tin này Vân Băng xem qua rồi thôi, nhưng cái tên Sư Ảnh này lại rất giống Diệp Mặc. Vân Băng lập tức đăng nhập vào mạng bbs của trường đại học khoa học Ninh Hải, lúc này cô mới biết cái gì là náo nhiệt. Nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ sáng rồi, nhưng mạng bbs của trường đại học khoa học Ninh Hải lại người đông như kiến.

Tấm hình trên vị trí đầu tiên đã được nhấp chuột hơn trăm vạn lần, phần trả lời bên dưới cũng có hơn một ngàn rồi.

Tiêu đề của tấm ảnh rất bắt mắt, “Sư Ảnh, sư huynh của chúng ta”, comment bên dưới gần như vừa update là có ngay mấy câtruyenfull.vnment mới nhất.

– Tôi ngồi sô pha rồi, được, tôi thừa nhận tôi sùng bái Sư Ảnh rồi, tôi đảm bảo, tôi không phải tín đồ cơ đốc giáo. — vác cái thùng phân đi vào nhà ăn.

-Tôi dám khẳng định Sư Ảnh đại ca là cao thủ đệ nhất Ninh Hải, có băng ghế cũng không tệ. — ngồi trước mộ hiu quạnh.

Wei, không ngờ tôi lại có chỗ ngồi đấy, nói cho mọi người biết, tôi có chữ ký của Sư Ảnh đai ca đây, đáng ngưỡng mộ không — Vương Thanh Thủy.

-Có chỗ đứng tôi cũng mãn nguyện rồi. Sư Ảnh, tôi đã thật sự yêu anh rồi, những ngày sắp tới tôi phải làm sao đây… – Ai đang sửa dấu ấn bia mộ của tôi.

-Cái clip này ai đã quay thế, Sư Ảnh đại ca của chúng ta được quay thành ra thế này đây, phản đối nghiêm trọng – Mặc quần tam giác đắc ý vươn oai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.