Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 52: Chỗ ở hẻo lánh



Trầm mặc một hồi, Diệp Mặc mới lên tiếng:

– Anh Trác, nếu anh tin tưởng, thì cho tôi cái địa chỉ, chờ tôi xử lý xong chuyện ở đây, tôi sẽ đến khám cho con anh, có lẽ tôi có thể trị liệu được. Còn nữa, tôi muốn nói với anh cái này, việc rễ đen tím này có thể trị bệnh, đúng là không biết lão thầy lang kia nghe được ở đâu, nhưng hoàn toàn không đúng đâu.

– A…

Trác Ái Quốc kinh sợ kêu lên một tiếng, vui vẻ bất ngờ bắt tay Diệp Mặc nói:

– Người anh em Diệp, cậu thật sự có thể giúp trị liệu cho con tôi sao?

Diệp Mặc gật gật đầu nói:

– Chắc chắn không có vấn đề gì.

– Tôi tất nhiên tin tưởng cậu, tất nhiên rồi.

Trác Ái Quốc vội lấy ra tấm danh thiếp tinh xảo, đưa cho Diệp Mặc, nói:

– Đây là địa chỉ nhà tôi, có cả điện thoại liên lạc, có số di động của tôi ở trên, thật phải nhờ vả người anh em Diệp rồi.

Anh ta cũng không cho rằng Diệp Mặc nói láo, không cần nói gì nữa, hôm nay nhìn thấy tài nghệ của Diệp Mặc biểu diễn như thần, nếu chưa thấy, anh ta cũng sẽ cảm giác Diệp Mặc không phải người thích khoác lác. Hơn nữa anh cảm giác Diệp Mặc rất đáng tin, điềm đạm, chín chắn, là người bạn đáng giá.

Diệp Mặc nhìn danh thiếp, gật gật nói:

– Nhưng giờ tôi không thể đi Yến Kinh, rất có thể phải đợi nửa năm, thậm chí là một năm.

Diệp Mặc đương nhiên biết lúc này đi Yến Kinh không khác gì chui đầu vô lưới.

– Không vấn đề gì, chỉ cần người anh em Diệp nhớ là được.

Trác Ái Quốc không có gì không vui, lại còn vô cùng vui vẻ, cho dù là cái rễ đen tím có thể trị bệnh cho con mình thì cũng phải hai, ba năm, hơn nữa Diệp Mặc nói là không trị được. Mà ý của Diệp Mặc là chỉ cần hắn đến là có thể giải quyết. Vì thế so sánh hai việc này anh ta rất rõ ràng.

Về phần Diệp Mặc vì sao ngay bây giờ không đi cùng anh ta, anh ta cũng không nghĩ gì, một là Diệp Mặc là cao nhân, tất có việc riêng của mình, thứ hai là Trác Ái Quốc không phải lần đầu ra ngoài, Diệp Mặc chạy đến nơi biên giới hẻo lảnh này, chắc chắn có gì khó xử, đã làm bạn thì không cần phải hỏi rõ hết mọi việc.

– Ha ha, anh Diệp, tôi lập tức cho người chuẩn bị rượu cho anh và anh Trác tẩy trần.

Phương Nam vui mừng nói, vui không phải vì cuộc làm ăn thành công, mà là vui vì quen biết được người tài ba như Diệp Mặc. Quan trọng là Diệp Mặc còn ở đây một thời gian ngắn.

Đang lúc Tiêu Lôi nóng ruột, Diệp Mặc và Trác Ái Quốc đi ra, sau lưng còn có gã tóc dài.

Một bữa cơm khách rất vui vẻ, nhưng Tiêu Lôi vẫn nhìn ra, bất kể là Trác Ái Quốc hay người tóc dài dũng mãnh kia đều rất tôn kính tên Diệp Mặc áo quần mộc mạc này. Hơn nữa, loại tôn kính đó lại phát ra từ trong nội tâm. Trác Ái Quốc thì không nói, là người phụ trách một xí nghiệp lớn ở Yến Kinh, là người có tiền, nhưng tay tóc dài này nhìn không phải người lương thiện, nhưng gã lại cũng rất tôn kính Diệp Mặc.

Tuy có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng Tiêu Lôi biết cô và Diệp Mặc còn chưa quen thuộc, vừa rồi hỏi lái xe Tiểu Vu mãi mà anh ta cũng không biết gì.

Chỗ ở của mọi người đều do Phương Nam sắp xếp, Diệp Mặc ăn tối xong lại đi ra ngoài, còn đi đâu thì trừ Trác Ái Quốc đoán được chút ít, không có ai biết.

Diệp Mặc đêm đó đi đến sào huyệt của Thập Tam Thái Bảo, khiến Diệp Mặc khó chịu là, bọn chúng làm lâu như vậy mà ở đó không có gì hết. Nguyện vọng có được một số tiền phi nghĩa của Diệp Mặc đã tiêu tan.

Phương Nam sáng sớm đã đi đến chỗ đám Diệp Mặc ở, hiện giờ “hội Phác Đao” của Phương Nam là một trong 3 bang hội lớn ở Lưu Xà, kém nhất là bang Thập Tam Thái Bảo, nhưng hiện tại bang này đã không còn, còn có mấy người đã bị Diệp Mặc tiêu diệt hết. Cho nên hội Phác Đao đã là một trong hai bang lớn rồi.

Nhờ có Phương Nam chăm sóc, đám người Trác Ái Quốc ở Lưu Xà rất yên ổn, không ai dám quấy rầy. Hôm sau Trác Ái Quốc từ biệt Diệp Mặc, rời khỏi Lưu Xà.

– Tôi phái vài anh em đưa anh đến đường quốc lộ.

Thấy đám Trác Ái Quốc phải đi, Phương Nam chủ động yêu cầu tiễn.

Diệp Mặc không ngăn cản, Thập Tam Thái Bảo chuyên chặn đường đã bị hắn tiêu diệt, nếu không có người đưa đám người kia cũng không có gì nguy hiểm, nhưng Phương Nam đã chủ động yêu cầu, Diệp Mặc cũng không có ý kiến.

Tiêu Lôi đi đến trước mặt Diệp Mặc, có chút ngập ngừng nói:

– À, Diệp Mặc, anh cũng không thể cho tôi cái số điện thoại à? Tôi muốn sau này về Yến Kinh tôi còn có thể tạ ơn cứu mạng của anh.

Tuy ban đầu nói chuyện có chút ngập ngừng, nhưng nói đến phần sau thì vô cùng lưu loát, dù sao cô cũng là phóng viên giỏi.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

– Không cần cảm ơn, tôi thật sự cũng không có điện thoại, cho nên không có số điện thoại cho cô, việc nhỏ ấy cô không cần để trong lòng.

Tiêu Lôi hơi sửng sốt, theo cô nghĩ, một mỹ nữ như cô hỏi điện thoại của Diệp Mặc, hắn nhất định sẽ không cự tuyệt. Không có người đàn ông nào lại từ chối lời mời của một cô gái đẹp, nhưng Diệp Mặc lại khác. Nói Diệp Mặc không có điện thoại, cô không tin. Thời buổi này, ai lại không có điện thoại di động chứ?

Nhìn ra Tiêu Lôi xấu hổ, tuy Trác Ái Quốc biết Diệp Mặc thật sự không có điện thoại, nhưng vẫn nói:

– Chúng ta đi mau, không thì không kịp máy bay đi Hàm Sơn

Tiêu Lôi bất đắc dĩ, lòng đầy oan ức cùng Trác Ái Quốc rời khỏi. Đối với việc sắp xếp chỗ tu luyện, đã có Phương Nam, không cần Trác Ái Quốc hỗ trợ.

Chỗ Phương Nam sắp xếp cho Diệp Mặc là một ngôi miếu cách Lưu Xà gần hai mươi dặm, nơi này vốn là nơi ở của một hòa thượng tha phương, có quen biết với Phương Nam. Chùa miếu này là Phương Nam xây giúp. Ba năm trước hòa thượng này đột nhiên mất tích, để lại ngôi miếu.

Nếu không phải Diệp Mặc nhất định muốn ở nơi vắng vẻ, Phương Nam còn muốn chuẩn bị một nơi xa hoa ở Lưu Xà cho Diệp Mặc. Phương Nam đã cho người đến quét dọn ngôi miếu sạch sẽ, Diệp Mặc cũng dọn vào đó ở, hắn chủ yếu là vì muốn gieo trồng cỏ Ngân tâm, còn một việc nữa là tra tìm ‘Tử Tâm Đằng’

Theo Phương Nam nói, bảy năm trước, ở một sơn cốc vùng biên giới, phát hiện thi thể một Lạt Ma Tây Tạng, ở trên thi thể có chiếc hộp gỗ, cảm giác thứ này không tầm thường nên giữ lại, sau mới biết là rễ đen tím.

Vì lấy được rễ đen tím, Phương Nam đem chôn vị Lạt Ma ở gần đó.

Diệp Mặc hỏi mượn Phương Nam bản đồ, và chỗ cụ thể gã mai táng Lạt Ma, hắn muốn đến xem. Vị Lạt Ma này trên người đã có ‘Tử Tâm Đằng’, không chừng còn có thể có vật gì khác, đi xem biết đâu lại có gì.

Khu miếu Diệp Mặc ở không nhỏ, tầm 50, 60 mét vuông, quanh miếu, Diệp Mặc đã chia vùng, chuẩn bị gieo trồng cỏ ngân tâm.

Diệp Mặc không dám gieo một lúc ba mươi chín cái mầm, bởi hắn không biết nơi này có thích hợp gieo trồng gì không, nếu chẳng may không thích hợp, thì đống mầm sẽ hỏng hết, hắn lúc đó cũng không còn chỗ khóc

Tuy không dám khẳng định mầm cỏ Ngân tâm trong tay hắn có phải duy nhất không, nhưng Diệp Mặc biết cho dù nơi khác có hắn cũng không dễ gì tìm được.

Phân ra mười chín hạt mầm gieo xuống và sửa sang lại một chút, làm ít việc phòng hộ, Diệp Mặc chuẩn bị đi vào rừng núi một chuyến, dù sao mầm gieo xong cũng cần một tháng mới lên, mà hắn đang không tiến triển gì trong việc tu luyện, hắn muốn đi xem chỗ mai táng vị Lạt Ma kia.

Sau khi chào Phương Nam, Diệp Mặc rời Lưu Xà, đi tới phía nam nơi năm đó chạy trốn. Đối với hắn hiện tại mà nói, nâng cao thực lực bản thân mới là quan trọng nhất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.