Ninh Khinh Tuyết đột nhiên xông vào phòng, phía đông sương phòng cửa vẫn đang đóng.
Lúc này Ninh Khinh Tuyết đã bình tĩnh trở lại, cô cảm giác mình hơi điên, Diệp Mặc sao có thể trở về chứ? Lúc trước, khi hạt châu cứu cô một mạng, Ninh Khinh Tuyết đã có cảm giác mình và Diệp Mặc khoảng cách càng ngày càng xa rồi, dường như hắn và mình căn bản không phải người cùng một thế giới.
Ninh Khinh Tuyết cẩn thận mở cửa phòng, bên trong đã hơi bụi bẩn rồi, cô thở dài, bắt đầu quét dọn phòng. Cây cỏ trong sân vẫn là chờ Hứa Vi về hỏi cô ấy đi.
Lúc Ninh Khinh Tuyết đem đồ vật này nọ thu thập xong, Hứa Vi vẫn chưa về. Tâm tình có chút bực bội, Ninh Khinh Tuyết muốn đi ra ngoài đi một chút, cô không ngờ bất giác liền đi tới con đường lần trước Diệp Mặc bán cao da chó.
Đường phố vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ, tuy rằng sắc trời còn chưa tối, nhưng những người buôn bán chung quanh đều đã dần dần tập trung lại đây.
Ninh Khinh Tuyết lại mua một khối bánh ngọt, đứng ở chỗ lần trước Diệp Mặc bày quầy bán hàng, ngồi xuống. Cô giống như cảm thấy tâm tình lúc ngồi chỗ này của Diệp Mặc, hắn nhất định là suy nghĩ, nếu có khách đến thì tốt biết mấy.
– Đến xem một chút, phương thuốc tổ truyền, chữa khỏi trăm bệnh. Đau đầu phát sốt, ngoại thương nội thương, phong thấp cận thị… Chỉ có chuyện bạn không ngờ tới, không có chuyện tôi không trị được…
Thanh âm của Diệp Mặc vẫn ở đây, người hắn đâu?
Ninh Khinh Tuyết cắn một miếng bánh ngọt, vẫn là tiệm ấy, vẫn là gian hàng ấy, vẫn là người ấy làm. Nhưng hôm nay bánh ngọt trong miệng lại có chút đắng chát, bên trong thiếu cái gì sao?
Ninh Khinh Tuyết đứng lên, cô chuẩn bị ngày mai đi tìm Tô Tĩnh Văn, sau đó đi Ninh Đại một chuyến. Lúc này điện thoại di động của cô lại reo lên, không ngờ là điện thoại Tô Tĩnh Văn gọi đến.
– Khinh Tuyết, bây giờ có phải cô đã trở lại Ninh Hải rồi không?
Tô Tĩnh Văn giọng điệu véo von, xem ra gần đây tâm tình không tệ.
– Ừ, là Mộ Mai nói cho cậu sao? Ngày mai tớ còn chuẩn bị tìm chị có một số việc đây.
Ninh Khinh Tuyết theo bản năng nói, hôm nay cô vừa trở lại Ninh Hải, chỉ có Lý Mộ Mai biết, hiện tại Tô Tĩnh Văn biết cô trở lại Ninh Hải, hẳn là Lý Mộ Mai nói.
Tô Tĩnh Văn lập tức trả lời:
– Đúng vậy, bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ tới chỗ cậu, tớ cũng tìm cậu có chút việc.
Ninh Khinh Tuyết đợi ở quán cà phê trên đường dành riêng cho người đi bộ Danh Qua, không bao lâu sau, Tô Tĩnh Văn đã tới.
– Khinh Tuyết, cậu làm sao lại tiều tụy như vậy?
Tô Tĩnh Văn vừa nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết liền nhận ra thần sắc cô có vẻ rất tiều tụy, rõ ràng có chút buồn bực không vui.
Ninh Khinh Tuyết khẽ mỉm cười, vẫn không nói gì, di động Tô Tĩnh Văn liền vang lên. Tô Tĩnh Văn nhận điện thoại, ừ ừ vài tiếng đã nói:
– Ở đường dành riêng cho người đi bộ Danh Độ, quán cà phê Trung Bắc, cùng một người bạn. Ồ, được rồi.
– Là anh họ tớ, mới từ Mĩ trở về. Nghe nói tớ ra ngoài, hắn cũng muốn đến ngồi một chút.
Tô Tĩnh Văn cúp điện thoại, tùy tay gỡ tóc, có vẻ càng kiều diễm hơn. Cho dù là ở trước mặt Ninh Khinh Tuyết, cô cũng không kém cỏi chút nào.
Mà Ninh Khinh Tuyết hiển nhiên không có để ý quần áo của chính mình, cho nên so sánh ở điểm này, Tô Tĩnh Văn có vẻ đẹp đẽ cao quý hơn một chút.
– Đúng rồi, Khinh Tuyết, sao cậu lại có vẻ tiều tụy như thế? Đã xảy ra chuyện gì?
Tô Tĩnh Văn nhớ tới lời vừa rồi muốn hỏi. Hơn nữa, trong ấn tượng của nàng, Ninh Khinh Tuyết đối với bề ngoài của mình rất để ý, nhưng Ninh Khinh Tuyết lúc này tùy ý liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cô đã xảy ra chuyện gì sao?
Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
– Không có gì, chỉ là muốn hỏi cậu một việc. Lúc trước cậu nói cho tớ biết, cậu từng mua một tấm bùa của đại sư, cậu có dùng cái thứ đó chứ?
Tô Tĩnh Văn kinh ngạc nhìn Ninh Khinh Tuyết, tựa hồ đối với người như Ninh Khinh Tuyết cũng thấy hứng thú với bùa thì có chút ngạc nhiên. Tuy nhiên cô vẫn trả lời:
– Có dùng, tớ đã dùng hết mấy cái rồi, nhưng hiện tại tớ biết bán bùa cho tôi là ai rồi
– Là Diệp Mặc sao?
Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên đứng lên.
Tô Tĩnh Văn kinh ngạc nhìn Ninh Khinh Tuyết,
– Là hắn, nhưng Khinh Tuyết, sao cậu biết?
– Hóa ra là sự thật.
Ninh Khinh Tuyết thì thào nói một câu, lại ngồi xuống, ánh mắt của cô có chút xa xôi, không biết nghĩ tới điều gì.
– Đúng rồi, cậu và Diệp Mặc ở cùng nhau, hắn chắc sẽ dạy cô.
Tô Tĩnh Văn có chút u oán nói, tuy nhiên, rất nhanh cô liền thay đổi một loại giọng điệu nhẹ nhàng:
– Diệp Mặc thật sự không ở Lạc Thương sao?
Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu, nhưng không lên tiếng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lúc này một thanh niên dáng người cao gầy đi vào quán cà phê, Tô Tĩnh Văn liền vội vàng đứng lên vẫy tay nói:
– Anh Úy Tranh, bên này.
Thanh niên này đi tới, lập tức đã nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết nhíu mày, y cảm giác đầu óc của mình ‘Oanh’ một cái. Y đột nhiên nghĩ tới Lâm Đại Ngọc, cư nhiên lại có loại nữ nhân này. Cho tới nay, y đều cho rằng em họ Tĩnh Văn là phi thường đẹp rồi, nhưng khi y gặp Ninh Khinh Tuyết mới biết được, còn có người so với Tô Tĩnh Văn càng xinh đẹp hơn.
Cô bé xinh đẹp tuyệt trần trước mắt cau lại, tóc cắt ngang trán mấy sợi tóc tán loạn làm cho nàng càng thêm thanh thuần, trên khuôn mặt trái xoan không ngờ không có một chút dấu vết hoá trang, cô dĩ nhiên là một mỹ nữ hiếm có. Chỉ có điều sắc mặt hơi tiều tụy, quần áo thoạt nhìn cũng có chút tùy tiện, cô bé này là ai?
…
Lúc Diệp Mặc từ từ tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đều đau đớn vô cùng, hắn lập tức muốn giãy dụa để đứng lên.
“Răng rắc” một tiếng, Diệp Mặc trong lòng thầm kêu không tốt, xem ra mình còn chưa rơi xuống đất. Quả nhiên, hắn lại rơi xuống, cũng may lúc hắn bị treo trên nhánh cây vừa gãy kia đã là gần mặt đất rồi.
“Bộp một tiếng, Diệp Mặc đã rơi xuống mặt đất, lớp lá cây trên mặt đất thật dày và bùn đất xốp dường như không cứng lắm, Diệp Mặc cuối cùng cũng không bị thương lần nữa.
Nhưng cả người đau đớn khiến cho Diệp Mặc lập tức tỉnh táo lại, hắn nhận ra vết thương khá nặng. Hắn theo bản năng lấy ra viên thuốc chữa thương từ bên trong chiếc nhẫn của mình, nhưng thần trí của hắn vừa mới động một chút, thì đầu đau muốn nứt, thậm chí lập tức ngất đi. Sợ tới mức Diệp Mặc mau chóng dừng lại động tác của mình, đây là có chuyện gì?
Thần trí của hắn không ngờ không thể sử dụng, bị thương rất nặng sao? Diệp Mặc nhìn nhìn vết thương trên người mình, máu đã ngừng chảy ra, chỉ có điều từng đợt choáng váng cứ truyền đến, hắn muốn uống nước.
Diệp Mặc ngồi xuống, muốn vận chuyển một chút chân khí chữa thương, nhưng đan điền của hắn không ngờ lại giống thần thức, chỉ cần vừa động liền lập tức đau nhức vô cùng.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Diệp Mặc nhìn thân thể của mình một chút, tuy rằng chảy rất nhiều máu, nhưng rất các miệng vết thương đều đã tự động khép lại rồi, xem ra việc này có quan hệ với việc hắn bình thường dùng dược liệu. Lúc này hắn chẳng những không thể dùng thần thức cũng không thể vận khí chữa thương, nếu vẫn tiếp tục như vậy, ở dưới vách núi này, hắn chỉ có một con đường chết.
Miệng vết thương không thể khép lại, ngoại trừ vết đao thật dài trên lưng, chính là một đao bên hông kia. Cũng có thể nói một đao kia đã cứu hắn, tuy rằng hắn vì một đao này mà bị thương nghiêm trọng hơn, nhưng nếu lúc ấy bên sườn núi một đao kia không phóng mạnh vào hắn, có thể hiện tại hắn đã ngã thành thịt nát rồi.
Cũng nhờ một đao kia đưa hắn tới vách đá bên cạnh vách núi, hắn một đường không ngừng nắm bắt lấy thứ gì đó có thể, lúc này mới giữ được một mạng. May mắn nơi này là Thần Nông, nếu như là vách núi khác, trụi lủi một mảnh, hắn sẽ toi mạng.
Diệp Mặc nhìn trường đao cách đó không xa, giơ tay ra cầm, dùng đao chống để đứng lên. Hắn đánh giá đáy vách núi này một phen, chung quanh đều mờ mịt, căn bản không thể thấy giới hạn, có lẽ ở ngay một nơi không xa lắm, cũng có lẽ ở nơi rất xa. Loại mờ mịt một mảnh này, Diệp Mặc không thể thấy rõ, hiện tại hắn lại không có cách nào vận dụng thần thức.
Trầm tư một lát, Diệp Mặc vẫn quyết định tìm chỗ an toàn trước, dưỡng thương tốt rồi nói sau, nếu tu vi của hắn hoàn toàn khôi phục, nơi này hắn vẫn có thể đi lên.
Diệp Mặc không ngờ hắn chỉ vì một ít dược liệu lại rơi đến mức độ này, thiếu chút nữa bị cái sườn núi kia giết chết. Ngoại trừ lấy được một cây đao trên sườn núi này, kiến thức cao thủ Địa cấp chân chính khủng bố này ra, hắn hoàn toàn không đạt được bất cứ điều gì cả. Không chỉ thế, còn được một thân vết thương.
Hoá ra cổ võ tu luyện đến Địa cấp, thật không ngờ lợi hại như vậy. Diệp Mặc có thể khẳng định chính là mình luyện khí tầng bốn, cũng không dám nói ăn chắc sườn núi này.
Nếu nơi này không phải vách núi, hắn không phải mượn dùng các loại cơ hội liên lục tính kế, bám theo sườn núi mà rơi xuống, hiện tại hắn đã chết không thể chết thêm rồi.
Khó trách những người này không muốn đi tục giới, bọn họ không ngờ có thể đem cổ võ tu luyện tới mức độ này. Đây là Địa cấp sơ kỳ, nếu Địa cấp hậu kỳ, thậm chí cao thủ Thiên cấp thì sẽ khủng bố như thế nào?
Diệp Mặc vừa đứng lên, còn chưa bắt đầu động tác, một loại cảm giác nguy hiểm liền truyền tới, sau lưng dường như có tiếng ‘Xuy xuy’, Diệp Mặc không chút nghĩ ngợi, quay đầu lại chính là một đao.
“Phù” một tiếng, một con đại xà to như chai bia bị Diệp Mặc nhanh chóng chặt đứt đầu, máu rắn phun ra rất cao.
Thật là thanh đao sắc bén, Diệp Mặc nhìn trường đao trong tay một chút, không có một vết máu nào dính ở phía trên, đúng là một thanh đao tốt. Tuy nhiên Diệp Mặc xoay người thấy đại xà bị hắn chém đứt, sắc mặt liền trở nên khó coi, con rắn này đã dài khoảng một trượng, con rắn như vậy cho dù là không có độc, lấy trạng thái của hắn bây giờ bị nó cuốn lấy cũng chỉ còn đường chết.
Diệp Mặc cố nén mùi tanh, uống vài ngụm máu rắn, cảm giác khá hơn một chút. Lúc này mới cầm lấy trường đao cẩn thận dò đường, nơi này tất cả đều là lá cây đầm lầy, hiện tại bản thân hắn bị trọng thương, một khi rơi vào, chỉ có một con đường chết.
Diệp Mặc di chuyển vô cùng chậm, hắn biết loại đáy vực này hàng năm đều không có tung tích con người, tuyệt đối không là cái nơi gì tốt. Chỉ cần nhìn sương mù màu trắng vờn quanh đáy vực là biết, nơi này rất nguy hiểm.
Mấy cỗ xương động vật khô rải rác tán loạn xung quanh, Diệp Mặc cẩn thận đi tới. Quả nhiên Diệp Mặc vừa mới đi vòng qua, ở giữa xương khô một đạo bóng dáng màu đen giống như tia chớp hướng Diệp Mặc lao đến, bóng dáng màu đen này còn chưa xông đến trước mặt Diệp Mặc, mùi tanh đã cực kỳ khó ngửi.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, cho dù ông mày hiện tại không thể vận chuyển chân khí, nhưng chỉ bằng thể lực, cũng không phải là các loại súc sinh này có thể ức hiếp. Đao trong tay hắn chợt lóe sáng, bóng đen phát ra một tiếng thét chói tai, bỏ lại một cái đuôi lông xù, và vài giọt máu, nháy mắt lại lần nữa chui vào đầm lầy, biến mất không thấy gì nữa.
Đây là một đoạn giống như đuôi mèo gì đó, Diệp Mặc dùng đao tìm kiếm một chút, lại không nhìn ra vừa rồi rốt cuộc là vật gì đánh lén hắn.