Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 161: Thiết Giang - Lạc Thương bị diệt



– Cậu giết Thiên Long Đầu thì làm sao? Thiên Long Đầu ở trước mặt tôi thì tôi cũng giết như vậy.

Vương Xuyên nhịn xuống nỗi khiếp sợ trong lòng cổ vũ cho mình chút dũng khí. Sau đó đột nhiên nhảy lên tiến về phía Diệp Mặc. Anh ta cố ý không để ý đến Diệp Mặc đã ở đây giết chết Thiên Long Đầu, đó chính là thủ lĩnh của Nam Thanh, lại không phải gặp nhau nơi ngõ hẹp.

Diệp Mặc nhìn khí thế dọa người của Vương Xuyên, còn có nắm tay rung động ào ào. Vương Xuyên kém quá xa so với Lang Cực. Thậm chí chỉ hơi mạnh hơn Phác Đông Hoàng gặp ở Ninh Hải một chút, chính là mạnh mẽ cũng có giới hạn.

Diệp Mặc chưa động đậy, chỉ đợi Vương Xuyên, lúc Vương Xuyên sắp tiếp cận hắn. Tay của hắn mới đánh tới chân của Vương Xuyên vẽ một nét hư không, đây là lần đầu tiên trong chiến đấu Diệp Mặc sử dụng phong đao. Nếu như không phải chỉ có luyện khí tầng ba hắn cũng không cần động thủ vạch ra, thậm chí một động tác tay là được rồi. Dù sao hiện nay Diệp Mặc mới chỉ luyện khí tầng ba, phong đao còn cần động tác tay để tổ hình. Hơn nữa chân nguyên hiện nay của Diệp Mặc, cũng không có cách nào tiếp tục sử dụng phong đao, nhiều nhất chỉ có thể thi triển năm sáu lần mà thôi.

Hứa Mộc nhìn Diệp Mặc không hiểu ra sao cả không nhúc nhích, sau đó chỉ vạch một đường hư không, lập tức liền hơi ngây ngốc. Diệp Mặc đang làm gì? Mắt thấy nắm đấm Vương Xuyên sắp đánh tới Diệp Mặc, Hứa Mộc cũng vui vẻ bất ngờ, y không nghĩ ngợi gì liền rút một con dao ngắn từ eo ra chạy vọt tới.

Tốc độ của Hứa Mộc nhanh hơn rất nhiều so với Vương Xuyên, không ngờ xuất phát sau mà đến trước, con dao ngắn của y đồng thời bổ về bên hông Diệp Mặc.

“Phập phập” hai tiếng, Hứa Mộc cảm giác được con dao ngắn của y đã đâm trúng Diệp Mặc trong lòng vui sướng. Hóa ra hắn cũng chỉ như vậy, nhưng mà ngay lập tức cảm giác thấy không đúng, con dao ngắn của hắn nếu chém trúng Diệp Mặc, hẳn là không phải kiểu âm thanh thuộc da như vậy.

Hứa Mộc đang muốn nhìn kĩ xem chuyện gì xảy ra thì liền nhìn thấy một lòng bàn chân đá gần tới mặt y. Y thậm chí đến phản ứng tránh né cũng không có liền bị đá ra xa mấy mét.

Còn Vương Xuyên bổ nhào trên không trung, bỗng nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh cắt về phía anh ta, cảm giác này rất quái dị, nếu như trong tay đó đồ vậy anh ta thực sự muốn chắn một chút. Cái ý nghĩ này còn chưa tiêu tan thì anh ta liền cảm thấy đôi chân của mình đã bị gió lạnh quét qua.

Anh ta phát hiện chân chợt nhẹ bẫng, dường như có chút đau đớn truyền đến. Ngay sau đó anh ta không có cách nào tiến lên phía trước mà rơi trên mặt đất, hoảng sợ nhìn đôi chân trống rỗng bị chặt đứt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Bạn đang đọc chuyện tại

Hứa Mộc liền lập tức bò lên, còn chưa kịp thấy may mắn y chưa bị trọng thương thì liền cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, liền trực tiếp phun ra một búng máu, lúc này y mới cảm nhận được lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn khó chịu như bị lệch vị trí.

Nhưng Hứa Mộc không có tâm tình kiểm tra xem thương thế của y mà dừng bước ngơ ngác cầm con dao ngắn, tư duy của y nhất thời ngừng trệ. Trong đầu y trước sau chỉ lưu chuyển một câu nói, Vương Xuyên sao lại vô cớ rơi xuống rồi gãy luôn hai chân? Lẽ nào vẽ một nét hư không thì có thể chặt đứt hai chân? Nhìn Vương Xuyên lăn lộn trong vũng máu, Hứa Mộc hoảng sợ phản ứng lại, lùi về phía sau mấy bước theo bản năng.

Ngô Hoằng nhìn cảnh máu tanh trước mắt, sắc mặt tái nhợt, cho dù y trà trộn nhiều năm trên đường đời cũng không có cảnh tượng máu tanh như vậy. Mà Diệp Mặc đối với cảnh máu me như vậy sắc mặt lại bình tĩnh, dường như thứ chảy trên mặt đất không phải máu mà là một chậu nước mới đổ mà thôi.

Tiện tay vẽ một nét liền có thể chém đứt hai chân của Vương Xuyên, đây là cái bản lĩnh gì? Hứa Mộc không ngừng hỏi chính y, cho dù sư phụ đến cũng không có cách nào làm được như vậy. Diệp Mặc căn bản không phải người Hứa Mộc y có thể ngăn cản, chẳng trách hắn có thể trong tình huống y không chút phát hiện ra mà lấy đi đá cảm ứng tinh thần.

Nếu như ban nãy hắn cũng vẽ hư không trên đùi y như vây mà không phải dùng chân đạp mặt của y thì y sẽ như thế nào?

Hứa Mộc cúi đầu nhìn hai chân y theo bản năng, sắc mặt âm u của y trở nên trắng bệch.

“Lách cách” một tiếng, Hứa Mộc cuối cùng không có cách nào chịu đựng được sự sợ hãi trong nội tâm, con dao ngắn trong tay rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy.

Diệp Mặc đi đến bên một chiếc ghế rồi ngồi xuống, lúc này mới nhìn Ngô Hoằng nói:

– Tôi đã nói lần trước không hủy Thiết Giang nơi này là để cho Vũ Học Dân mặt mũi, nhưng mà các người lại chọc giận đến tôi. Hơn nữa tôi còn nhận Vũ Học Dân một ân tình, vì vậy hôm nay tôi liền tận diệt các người. Cậu gọi điện cho người cầm đầu của bọn cậu đến, tôi lười đi tìm rồi.

Nghe xong lời của Diệp Mặc, mặt của Ngô Hoằng lại cắt không còn giọt máu.

Hóa ra hắn nói tận diệt là cái ý tứ này, chẳng trách hắn ban nãy nói còn mới bắt đầu. Cậu ta luôn cho rằng lần trước là Diệp Mặc tìm Vũ Học Dân xin xỏ, bây giờ mới biết hóa ra Diệp Mặc là để cho Vũ Học Dân mặt mũi, từ đầu đến cuối, hắn không hề đặt Thiết Giang vào trong mắt.

Diệp Mặc nói xong không hề để ý tới Ngô Hoằng nữa, mà chuyển hướng về phái Hứa Mộc.

– Lúc nãy tôi không giết cậu thậm chí không để cậu bị thương nặng, bây giờ cậu trả lời tôi mấy câu hỏi, đừng khiến tôi tâm tình không vui. Câu hỏi đầu tiên, cậu phát hiện ra “Cỏ Ngân Tâm” như thế nào?

– “Cỏ Ngân Tâm?”

Nhưng mà Hứa Mộc liền lập tức phản ứng lại cái Diệp Mặc nói có lẽ là Ngân Diệp, Hứa Mộc nhìn Vương Xuyên vẫn hôn mê dưới đất, lau mồ hôi lạnh trên trán theo bản năng, y cảm thấy tay của y hơi run rẩy.

Y thậm chí cảm thấy Diệp Mặc mới thực sự là đen tối hỗn độn, Thiết Giang của bọn y so với hắn nói đơn giản là thiện lương hơn không thể thiện lương được nữa. Ở Thiết Giang đã mười mấy năm, Hứa Mộc cũng đã thấy sư phụ giết người, hơn nữa y cũng đã từng giết người còn không chỉ một người. Nhưng so với Diệp Mặc trước mắt, y cảm thấy y chính là một bà lão tám mươi tuổi.

Lại nhìn ánh mắt bình tĩnh của Diệp Mặc, nghĩ đến cú đá ban nãy đá vào mặt y, Diệp Mặc nói đó vẫn không phải đòn sát thủ.

Hứa Mộc biết Diệp Mặc nói là thật sự, từ cú đá hiểm ban nãy của hắn thì có thể thấy được, hắn thực sự không có ra đòn sát thủ.

Y cũng chịu không nổi cái kiểu hít thở không thông nặng nề này, có chút kinh sợ mở miệng nói:

– Tôi trời sinh đã tương đối mẫn cảm đối với những dược liệu quý và khoáng thạch, thậm chí ngoài mười, hai mươi mét tôi cũng có thể cảm nhận được. Bởi vì tôi phải thường trú ở Lạc Thương vì thế chuẩn bị mua một cái biệt thự. Vừa may biệt thự của Du Nhị Hổ ở có người bán tôi liền đi xem nhà, kết quả phát hiện ra “Ngân diệp”.

– Lúc ấy tôi cũng cảm thấy thứ này không đớn giản, tôi gọi điện thoại cho sư phụ, sư phụ để tôi lập tức nhổ mang về Hongkong.

Diệp Mặc kinh ngạc nhìn Hứa Mộc, mẫn cảm đối với linh vật, điều này chính là thiên căn. Chính là ở Tu Chân giới, thiên linh căn cũng là ngàn năm không át, không ngờ ở nơi Trái Đất thiếu nguyên khí che giấu, lại còn có thể gặp được Thiên Linh căn. Linh căn của Hứa Mộc nếu đặt ở Tu Chân giới thì chính là nhân vật vô số phái cướp đoạt.

Thật lâu sau Diệp Mặc mới bình tĩnh lại, hắn thực sự không ngờ đến ở đây lại có thiên linh căn. Điều này nếu để Hứa Mộc tu chân, cho dù là thiếu nguyên khí, tiến độ cũng chắc chắn nhanh hơn hắn rất nhiều. Tuy Diệp Mặc hiện tại vẫn chưa biết hắn rốt cuộc là linh căn gì, nhưng có thể tu luyện hắn là có linh căn, nhưng tốc đô tu luyện này có thể thấy linh căn của hắn có lẽ sẽ không quá cao.

Ngay khi Hứa Mộc kinh nghi bất định nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc bỗng nhiên lại lần nữa vung tay lên, một bàn tay của Ngô Hoằng đang gọi điện thoại rơi xuống đất.

Ngô Hoằng và Hứa Mộc đều kinh hãi nhìn Diệp Mặc, không biết hắn tại sao vô duyên vô cớ chém một cánh tay của Ngô Hoằng, Diệp Mặc lại thản nhiên nhìn Ngô Hoằng nói:

– Cậu còn có ba cơ hội gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng sau ba lần thì cậu không còn tay chân để ấn số điện thoại nữa rồi.

Ngô Hoằng lập tức run lên, cậu ta ban nãy căn bản không để Diệp Mặc nhìn thấy số điện thoại cậu ta gọi, Diệp Mặc sao biết cậu ta gọi điện thoại báo cảnh sát? Nhưng lời nói sau của Diệp Mặc cậu ta lập tức hiểu ra rồi, nếu như cậu ta lại không nghe lời, tay chân phía dưới dường như cũng bị chém. Diệp Mặc dường như rất thích chém tay chân, người này quá kinh khủng.

Rất nhanh Ngô Hoằng liền ngạc nhiên phát hiện, cánh tay của cậu ta tuy bị chém đứt nhưng máu chảy rất chậm.

– Không cần nhìn nữa, không để cổ tay của cậu chảy máu quá nhiều là để cậu làm việc nhanh một chút, nếu như lầm bà lầm bầm cậu không cần lại gọi điện thoại nữa.

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Mặc truyền tới.

Diệp Mặc nói xong nhìn Hứa Mộc nói:

– Sư phụ cậu không phải người trong Ẩn môn sao? Cách tiến vào Ẩn môn cậu có biết không? Còn mục đích sư phụ cậu muốn đá Không Minh và Cỏ Ngân Tâm là làm cái gì?

Hai tiếng sau, Diệp Mặc đi ra, bên ngoài nghỉ ngơi, tầng hầm của hưu nhàn vực ngoại, lần này hắn không nương tay. Lãnh đạo Thiết Giang ở Lạc Thương dường như bị hắn giết hết toàn bộ, ở giữa ngoại trừ phải giúp đỡ Vũ Học Dân ra Diệp Mặc còn biết, nếu hắn muốn lưu lại ở Lạc Thương, loại thế lực này vẫn giệt trừ là tốt. Trong một đêm này, đây là lần giết người nhiều nhất sau khi hắn trùng sinh. Cho dù là lần trước ở sa mạc, hắn cũng không giết nhiều người như vậy. Quả cầu lửa cuối cùng khiến tất cả chứng cứ đều hóa thành tro tàn.

Đá Không Minh bị sư phụ của Hứa Mộc cho là đá cảm ứng tinh thần, điều này cho thấy trên trái đất chắc chắn còn có đá Không Minh, bằng không Nhàn đạo nhân sẽ không biết loại đá này. Hơn nữa theo lời Hứa Mộc nói, Nhàn đạo nhân còn biết làm thế nào tiến vào Ẩn môn, bởi vì bản thân ông ta chính là đệ tử Ẩn môn.

Điều này khiến cho Diệp Mặc mong đợi, mặc kệ là Nhàn đạo nhân hiểu được giá trị của Ngân Diệp hay là biết làm thế nào tiến vào Ẩn môn, Diệp Mặc đều phải điều tra rõ ràng. Tuy người trong Ẩn môn không xuất thế, ai biết được ngày nào bỗng nhiên có cao thủ Ẩn môn đến vây đánh hắn, những điều này không thể không phòng, ít nhất nếu có thể tiến vào Ẩn môn, hắn cũng phải đi thăm dò thực lực thật sự của Ẩn môn.

Hiện tại tu luyện của Diệp Mặc dường như không thấy tiến triển, điều này không phải dựa vào cố gắng là có thể bù lại được, cho dù là ở Tu Chân giới, tu luyện đến luyện khí tầng mười hai, dùng mấy chục năm cũng rất bình thường. Có người thậm chí cả đời cũng có có cách nào tu luyện đến đỉnh cao luyện khí.

Còn có hai ngày Nhàn đạo nhân sẽ đến Lạc Thương, có lẽ lúc đó, hắn liền có thể từ miệng ông ta nạy ra mấy thứ gì đó hữu dụng. Chí ít cũng biết nhiều hơn so với hòa thượng Ngộ Quang, hoặc nói hắn có thể nói ra, Ngộ Quang không nói Diệp Mặc không thể dùng thủ đoạn sức mạnh, nhưng Nhàn đạo nhân không nói, thì đừng trách hắn không khách khí.

Diệp Mặc cả Thiết Giang của Lạc Thương tận diệt rồi, lại rời đi giống như không có việc gì, nhưng ngày hôm sau Lạc Thương lại trở nên hỗn loạn.

Tất cả người của Thiết Giang mới phát hiện, lãnh đạo của bọn họ đều không thấy nữa, hơn nữa còn biến mất hoàn toàn, sự kinh hoàng bao trùm toàn bộ thế giới ngầm của Lạc Thương, rất nhanh liền có người phản ứng ra. Thiết Giang của Lạc Thương chắc hắn xảy ra vấn đề rồi, phần đông bọn lâu la đều bỏ chạy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.