Cái lệnh bài này chính là tín vật thiếp thân của Vương môn chủ, có nó tựu có khả năng tạm thời hiệu lệnh các đệ tử dưới trưởng lão, mà kẻ mập mạp này chính là thân tín bên người của Vương môn chủ, nghe nói hắn là con cô con cậu khá gần, cho nên nếu Vương môn chủ có khẩu tín, mệnh lệnh gì đều là thông qua người này truyền đạt đến.
Trước đó không lâu, người này được Vương môn chủ ban cho lệnh bài này, tới nơi đây thỉnh Lý trưởng lão lên núi nghị sự, nhưng sau khi truyền xong mệnh lệnh, nghĩ đến việc lập tức chạy trở về khi mặt trời lặn xuống sau núi, có điểm quá khổ cực, liền dựa vào sủng tín của mình, khăng khăng đòi ở lại Lý trạch nghỉ ngơi một hồi, sau sẽ trở về trên núi.
Lý trưởng lão dưới tình huống bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn chính là đáp ứng hắn, mà chính mình không dám chậm trễ, mang theo Trương Tụ Nhi cũng vài tên đệ tử khác, vội vã chạy tới Lạc Nhật Phong.
Kết quả không bao lâu, trên núi xảy ra đại biến, tên mập này nhát gan vô cùng, tự nhiên càng không muốn trở về một mình.
Những người trong viện tử, hầu hết đều là thành viên gia đình của bang chúng thì ở tại phụ cận của Thất Huyền môn, bọn họ phần lớn không biết võ công, bởi vậy khi hỗn loạn xảy ra đồng thời, những người này đều trở nên kinh hoảng, thất thố, không biết làm thế nào cho tốt?
May mắn Mã Vinh có chủ ý, hắn vội vàng thỉnh cầu Lệ Phi Vũ lưu lại hơn hai mươi thủ hạ để hỗ trợ, đem những người này tập trung lại với nhau, để ngừa chạy loạn trong đêm tối sẽ gặp cái gì bất trắc.
Bởi vì nơi này tương đối vắng vẻ, chính là ở tại phòng ốc đang được xây dựng trên vùng bằng phẳng ở trong núi, cho nên mặc dù nghe được âm thanh báo động và tiếng “giết, giết”, nhưng đối với chuyện cụ thể phát sinh bên ngoài, những người nơi này lại không biết.
Cho nên sau khi Mã Vinh hoàn thành hết thảy việc này, định phái những người này đi ra ngoài hỏi thăm tin tức. Tại thời điểm đó tên mập không biết chút nào võ công này lại xông ra, hắn chẳng những ngăn trở việc dò xét cử động, tình hình của địch, mà còn ỷ vào lệnh bài tước đoạt luôn quyền chỉ huy đối với ngoại đường đệ tử, sau đó định co rụt ở chỗ này, bịt tai nhắm mắt, chuyện gì cũng không làm.
Mã Vinh biết rõ tầm quan trọng của việc hiểu rõ tình hình địch, hắn mấy lần cùng đối phương tranh chấp, nhưng đều bị tên mập nhát chết đến cực điểm này dùng lệnh bài mà Vương môn chủ cấp cho, đè ép xuống, thậm chí ngay cả Mã Vinh tự mình đi dò xét cũng không cho, xem ra hắn cũng đem Mã Vinh trở thành một công cụ hộ thân bảo vệ tính mạng của mình.
Cứ như vậy, ở trong phòng khách Mã Vinh gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo lửa, di chuyển loạn lên, nhưng lại không có biện pháp nào đối với tên mập cái gì cũng không hiểu này, phải biết rằng tại Thất Huyền môn không nghe thượng lênh, tự tiện hành động, tội danh là rất lớn, nhẹ thì phế đi võ công, đuổi khỏi sơn môn, nặng thì tính mạng khó mà bảo toàn, bị hình phạt đao trảm. Bởi vì hắn biết rõ đại sự kinh thiên động địa xảy ra bên ngoài, rất có thể bổn môn đã đến lúc sinh tử, nhưng chỉ ở đây không thể làm gì.
Trong lúc Mã Vinh hận không thể một chưởng đánh chết tên thượng cấp trước mặt này, thì Hàn Lập cùng Lệ Phi Vũ lại không biết một chút nào hết thảy sự việc phát sinh nơi đây, vẫn còn hướng tới nơi này cấp tốc chạy tới.
Dọc đường đi, bọn họ thấy dấu vết của địch, có khả năng tránh được thì tránh, trốn được thì trốn, tận lực che dấu hành tích của mình, cho đến khi cách chỗ ở của Lý trưởng lão hơn một dặm thì bị một nhóm người áo xanh chặn đầu, không có cách nào ẩn thân thêm nữa, rút cuộc cùng địch nhân lần đầu tiên tiếp xúc chính diện.
Hiện tại có mười tên cầm cương đao, từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây, đem bọn họ vây ở giữa.
Từ trên bộ pháp hành tẩu nhìn ra, trong đó đại bộ phận mấy tên trên ống tay tay áo có một đạo bạch tuyến võ công kém cỏi nhất, mà hai gã trên ống tay áo có hai đạo bạch tuyến thì võ công cao hơn rất nhiều, nhưng cao nhất chính là tên có ba đạo bạch tuyến, trên mặt có vết sẹo, hắn hiển nhiên chính là đầu mục của đám người này.
Tên cầm đầu có vết sẹo này cũng cẩn thận đánh giá mấy người bị vây khốn dưới tay của mình, hắn trong lòng đã cảm thấy có chút kỳ quái.
Điều này cũng khó trách, trong mấy người này, Lệ Phi Vũ bây giờ đầu tóc rối bời, dơ dáy nhếch nhác, thoạt nhìn giống như đầu bếp trên núi, mà Hàn Lập hai mắt vô thần, da tay ngăm đen, không giống kẻ có võ công, duy nhất có thể mang đến áp lực cho bọn hắn chính là kẻ có thân hình cao lớn, đầu đội nón tre, chính là Khúc Hồn trên người vẫn còn vết máu loang lỗ.
Ba người bất luân bất loại (1) đứng chung một chỗ, làm cho tên đầu mục danh tiếng tự nhận là giang hồ lão luyện này cũng có chút buồn bực.
Hắn đem ánh mắt đề phòng hướng tới mấy kẻ dưới tay, sau đó cao giọng hướng về phía đối diện hô: “Bất kể các ngươi là ai, Thất Huyền môn bây giờ đã hết rồi, các ngươi đầu hàng đi, có khả năng tha chết cho các ngươi.”
Hàn Lập cười một cái, xoay mặt nói với Lệ Phi Vũ: “Ai động thủ? Ngươi hay là Khúc Hồn?”
Lệ Phi Vũ vừa nghe, hai tròng mắt hung quang chợt lóe, lớn tiếng nói: “Từ phục sức mấy tên này xem ra, đúng là đệ tử sơ đẳng của Đoạn Thủy môn, ta đã bị bọn Dã Lang bang truy sát một thời gian dài, trước tiên để cho ta phát xuất sự phẫn hận trên người bọn họ đi! Thêm nữa vũ khí của bọn họ, vừa lúc ta dùng hợp.”
Nói xong, người kia như cầu vòng vọt ra ngoài, trong nháy mắt đã tới trước mặt tên áo xanh cách hắn gần nhất.
Tên nọ thất kinh, vừa định vũ động cương đạo, nhưng chợt thấy trong tay nhẹ bẫng, đao đã ở trong tay địch nhân đối diện rồi, hắn hoảng loạn vội vàng lùi lại, song đã muộn, một đạo bạch quang xẹt qua trước mắt, thân thể hắn đã tách rời làm hai.
Chuỗi động tác liên tiếp của Lệ Phi Vũ, khéo léo hoàn hảo, nhanh như thiểm điện, làm cho đám đệ tử Đoạn Thủy môn còn lại chưa kịp phản ứng, đã bị Lệ Phi Vũ đoạt đao, giết người.
Đám người còn lại sắc mặt đại biến, đặc biệt là tên cầm đầu mặt sẹo, bởi vì hắn võ công cao hơn nhiều so với những người khác, nên tâm tư hắn cũng lợi hại nhất. Hắn rất rõ ràng, biết mình đã gặp phải cao thủ, căn bản là bọn hắn không có khả năng chống lại, bởi vậy hắn rất quyết đoán ra lệnh:
“Toàn bộ lui lại, có thể chạy một người thì chạy một người, mau phát tín hiệu, kêu cao thủ tăng viện!”
Những lời này nhắc nhở những tên áo xanh khác, bọn chúng ầm ầm một chút, từ tư thế vây bắt lúc đầu, chuyển qua chạy trốn tứ tán, hướng bốn phương tám hướng đào thoát, có vài người một bên thì chạy, một bên thì đem tay sờ vào lòng ngực, xem chừng phải lấy ra tín hiệu cấp báo.
Tên áo xanh có hai đạo bạch tuyến chạy nhanh nhất, nhô lên hụp xuống vài cái đã trốn ra xa ngoài mấy trượng.
Hắn trong lòng mừng thầm, nghĩ rằng mình có hi vọng chạy thoát, nhưng chợt thấy lạnh sau gáy, một đoạn kiếm bén nhọn dài nửa tấc từ yết hầu đâm ra, sau đó lập tức lại biến mất vô ảnh vô tung, hắn không nhịn được hoảng sợ, muốn lên tiếng kêu to, nhưng cảm giác được toàn thân giống như bị rút hết sức lực, trở nên mềm nhũn, không có chút khí lực nào, tiếp theo trơ mắt nhìn thân thể chính mình từ từ ngã xuống, mặt ngửa xụi lơ trên mặt đất, đã không thể động đậy nữa.
Lúc này hắn mới hiểu được, mình cũng bị người từ sau phía sau thân đâm một kiếm xuyên qua yết hầu.
Tên áo xanh này rất không cam lòng, hắn rõ ràng đã chạy thoát xa rồi, như thế nào lại chết nhanh như vậy?
Hắn cố sức đem đầu quay hướng một bên, rút cuộc thấy được một màn cuối cùng trước khi chết: một cái bóng đen, thoắt ẩn thoắt hiện sau lưng một tên áo xanh thoát ra xa nhất, sau một kiếm phiêu phiêu, bóng đen có chút nhoáng lên rồi biến mất, sau đó lập tức xuất hiện phía sau một gã đồng môn khác, lại cùng một dạng bạch quang hiện lên, lúc này một kiếm lại xuyên qua yết hầu từ phía sau, thân thể hắn giống như mình ngã xuống trên cỏ, từ cuống họng máu tươi phun ra ngoài.
Sau khi nhìn xem hết thảy điều này, tên áo xanh mới mỉm cười nhắm mắt xuôi tay, bởi vì hắn biết tự mình cũng sẽ không cô đơn, rất nhanh sẽ có nhiều người xuống bồi tiếp hắn, bóng đen kia quỷ mị sẽ không tha một người nào trong bọn họ.
(1) bất luân bất loại: không giống như thường, không ra cái loại gì cả.