Dịch giả: Tiểu Hắc
—————————
Thơ đề tự của Tiểu Hắc:
Thạch Đầu tay chặn mã xa
Dư gia thất lễ đứng ra mời chào
Nhạc Nhi lấp lửng theo vào
Không hay ngõ vắng hắc bào âm mưu.
——————————————–
“A!”
Liễu Nhạc Nhi định thi pháp ngăn lại quái mã màu xanh, nhưng vừa mới động tâm thần thì pháp lực trong cơ thể bỗng không sao vận chuyển được. Nàng không khỏi thét lên một tiếng đầy kinh hãi.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, nàng chỉ thấy trước mắt bỗng tối sầm lại, Liễu Thạch bước ra một bước, thân thể cao lớn chắn ở phía trước, đồng thời một tay duỗi ra nhanh như tia chớp, chặn ngang cái cổ to như thùng nước của quái mã. Thân hình hắn hơi nghiêng một chút, đụng thẳng vào quái mã màu xanh.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn!
Quái mã màu xanh ngẩng cao đầu hí lên một tiếng, như là đâm đầu vào một bức tường kín. Thân hình khổng lồ đầy cứng rắn của nó bị chặn đứng, bởi vì thế xông quá mạnh, thậm chí những phiến đá trên đường quanh đó cũng bị gót sắt của nó đạp văng tứ tung.
Xe ngựa màu bạc dưới lực quán tính cũng đâm đầu vào sau đùi quái mã màu xanh, nghiêng ra bên cạnh mấy trượng, rồi ngã kềnh xuống mặt đất.
Chiếc xe này mặc dù không bị lật ngược, nhưng thân xe cũng biến dạng, rất nhiều đồ tạp nham vụn vặt bắn xuống đất.
Người đánh xe cũng không giữ được thăng bằng, thiếu chút nữa ngã lăn từ trên xe xuống.
Thanh niên cao lớn thì lại như một chiếc đinh, đứng im tại chỗ không xê xích gì.
Đám người phụ cận thấy cảnh này, không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Một người nào đó trên trà lâu nhịn không được kêu lên một tiếng “Thần lực” đầy thán phục.
Liễu Nhạc Nhi sợ hãi vỗ vỗ ngực, lại nhìn thân ảnh cao lớn đứng chắn trước mặt, trong nội tâm có chút ấm áp.
Trong những năm này, mỗi khi nàng gặp chuyện nguy hiểm nào đó, “Thạch Đầu ca ca” đều như theo bản năng động thân cứu giúp.
Quan hệ giữa hai người từ lâu đã không phải chỉ là thân nhân bình thường.
Quái mã màu xanh bị Liễu Thạch ngăn lại, càng thêm điên cuồng, miệng cứ hí lên liên tục, cái đầu to lớn cúi xuống hung hăng xông tới trước ngực Liễu Thạch.
“Thạch Đầu ca ca cẩn thận!” Liễu Nhạc Nhi thấy thế cả kinh.
Liễu Thạch mặt không biểu tình, cánh tay chế trụ cổ ngựa, vận lực nhấn xuống một cái.
“Phù phù” một tiếng, bốn chân quái mã hơi cong, thân thể khổng lồ bị áp đảo, té quỵ xuống đất, những phiến đá dưới mặt đất xung quanh đều vỡ vụn.
Toàn thân nó như bị một ngọn núi chặn lại, khung xương cơ hồ đã mệt mỏi rã rời, huyết quang trong hai mắt dần tản đi, toát ra vẻ sợ hãi.
Đối mặt với Liễu Thạch có khí lực vượt xa bản thân, quái mã rốt cuộc cũng ngoan ngoãn ngã nằm trên đất không dám nhúc nhích.
“Khí lực thật lớn! Lực lượng cú huých của con mã thú này chỉ sợ không dưới 4000~5000 cân, người này lại có thể đơn giản ngăn chặn!”
“Rất giỏi!”
“Ta nói không biết xe ngựa nhà quý phủ nào lại dám tùy ý chạy băng băng giữa phố xá sầm uất, nếu không phải bị vị tráng sĩ này ngăn lại, không biết sẽ có bao nhiêu người gặp nạn!”
Phần lớn đám người xung quanh đã kịp phản ứng lại, nhao nhao lên tiếng nghị luận.
Liễu Thạch lúc này mới đờ đẫn buông tay cánh tay ra, đứng nguyên tại chỗ bất động.
Quái mã màu xanh tuy rằng không còn bị trói buộc, nhưng miệng nó vẫn thở dốc, không dám đứng lên.
“Thạch Đầu ca ca, ngươi không sao chứ?” Liễu Nhạc Nhi vội vàng tiến lên xem xét thân thể Liễu Thạch, thấy không có việc gì, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Gương mặt người đánh xe sớm đã sợ hãi không còn chút máu, lúc này liền mắng chửi con quái mã đang bị chế ngự, cả người hắn cũng vô lực ngồi bệt trên càng xe.
Nhưng đúng lúc đó, cửa xe ngựa bị đẩy ra, hai người trẻ tuổi mặt trắng bệch nhảy xuống đất.
Đi đầu một nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi, thân vận nho bào màu xanh nhạt, mặt mũi anh tuấn.
Tên còn lại thoạt nhìn chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, mặt tựa mỹ ngọc, hai mắt sáng loáng, môi hồng răng trắng, mặc một bộ trường bào màu tuyết trắng, eo lưng quấn đai ngọc, đầu đội ngọc quan, phía trên khảm một viên minh châu to như trứng chim câu, phong thái vượt xa thanh niên nho bào đứng bên cạnh.
“Tên cẩu nô tài kia, ngươi đánh xe kiểu gì vậy, thiếu chút nữa ngã chết bổn thiếu gia!” Thanh niên nho bào vẫn còn chưa hết hoảng sợ, giật lấy roi ngựa trong tay người đánh xe, quật liên tiếp lên đầu đối phương.
Người đánh xe bị quất đến chảy máu cũng không dám trốn tránh, chỉ biết quỳ xuống đất cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ.
Thanh niên nho bào thấy vậy, vẻ mặt càng thêm giận dữ, roi ngựa quất xuống lại mạnh tay hơn.
“Nhanh im ngay, là người của Dư phủ!”
“Đây không phải là chuyện chúng ta phải quản, không nói thêm gì nữa.”
…
Vừa nhìn thấy chân diện mục của hai người, tiếng nghị luận xung quanh lập tức im bặt, ánh mắt mọi người nhìn về phía hai người thanh niên đều trở nên khúm na khúm núm, rõ ràng là đều nhận ra hai người này.
“Nhị ca, mà thôi. Việc này cũng chẳng trách hắn, loài Thanh Phong Mã này dù sao cũng coi như là một đầu Yêu thú cấp thấp, vốn dĩ dã tính khó thuần.”
Một cánh tay đột nhiên duỗi tới, chạm vào cổ tay thanh niên nho bào, roi ngựa lập tức không quất xuống nữa. Đó chính là thiếu bạch bào nhỏ tuổi hơn kia, thanh âm của hắn tựa như tiếng suối reo, nghe cực kỳ êm tai.
Thanh niên nho bào liếc nhìn thiếu niên bạch bào, cái miệng khẽ nhếch nhếch rồi hừ một tiếng, ném roi ngựa xuống.
“Đa tạ Thất thiếu gia!” Người đánh xe cuống quít dập đầu với thiếu niên bạch bào.
“Đứng lên đi, chỗ bạc này ngươi cầm lấy, bồi thường những người và cửa hàng bị xe ngựa phá hư. Việc này xử lý tốt, sẽ giảm nhẹ tội cho ngươi.” Thiếu niên bạch bào lấy ra một cái túi, đưa cho người đánh xe.
“Đúng, đúng.” Người đánh xe liên tục gật đầu, nhận lấy bạc, đi về phía những người bị xe ngựa làm bị thương.
“May mắn có vị huynh đài này chế ngự Thanh Phong Mã, hai người huynh đệ ta bị thương là việc nhỏ, nếu lại đả thương những người khác, thì muôn lần chết cũng không chuộc được tội rồi.” Thiếu niên bạch bào quay người nhìn về phía Liễu Thạch, mỉm cười thi lễ.
Thanh niên nho bào thấy vậy, cũng liếc nhìn Liễu Thạch, thấy khuôn mặt bình thường, làn da ngăm đen, một thân áo bào xanh đơn sơ, lộ ra vẻ bần hàn, thần tình lập tức lộ ra vài phần khinh miệt, có phần miễn cưỡng chắp tay.
Ánh mắt Liễu Thạch đờ đẫn, chẳng đáp lại một lời.
Thanh niên nho bào chưa bao giờ bị người bỏ qua như thế, bộ mặt lộ vẻ tức giận muốn phát tác, nhưng lại bị thiếu niên bạch bào giơ tay ngăn lại.
Thiếu niên tỉ mỉ dò xét Liễu Thạch vài lần, chú ý tới ánh mắt khác thường kia, nội tâm khẽ động.
Người chung quanh càng ngày càng nhiều, Liễu Nhạc Nhi trong lòng bỗng có chút bất an, kéo kéo Liễu Thạch, thấp giọng nói: “Thạch Đầu ca ca, chúng ta đi thôi.”
Thiếu niên bạch bào lúc này mới chú ý tới Liễu Nhạc Nhi, thấy khuôn mặt nàng xinh xắn dễ thương tựa như búp bê, ánh mắt hắn lập tức sáng ngời, vội vàng rảo bước, ngăn lại nói:
“Nhị vị xin dừng bước.”
“Có chuyện gì?” Liễu Nhạc Nhi dừng bước, nhíu mày, trừng mắt hỏi.
“Ta tên là Dư Thất, vừa rồi xe ngựa của ta không khống chế được, thiếu chút nữa đụng bị thương nhị vị, tại hạ cảm thấy thật có lỗi.” Thiếu niên bạch bào vẻ mặt tươi cười nói.
“Chúng ta không có việc gì, ngươi tránh ra.” Liễu Nhạc Nhi xị mặt xuống nói.
“Chuyện hôm nay may mà có vị huynh đài này viện thủ, nếu không báo đáp, trong lòng tại hạ thật khó có thể bình an. Nơi này cách Dư phủ cũng không xa, có thể mời nhị vị đến chỗ ta làm khách, để tại hạ tận tình địa chủ hữu nghị?” Dư Thất chậm rãi nói.
“Khỏi cần, việc vừa rồi chỉ là tiện tay mà thôi, huynh muội chúng ta còn có chuyện trong người.” Nhạc Nhi không chút do dự lắc đầu, định kéo Liễu Thạch lách qua người trước mặt.
“Chậm đã, cái gọi là chuyện quan trọng, chẳng lẽ là vì lệnh huynh muốn cầu y sư?” Dư Thất thân hình nhoáng một cái đã chắn trước mặt hai người, liếc nhìn thanh niên cao lớn rồi cất tiếng hỏi.
“Ngươi… Làm sao ngươi lại biết việc này?” Nhạc Nhi lại càng hoảng sợ, bất giác lộ ra vẻ giật mình.
“Ta trời sinh có cái mũi rất linh mẫn, trên người các vị mang có một ít mùi thảo dược, có lẽ mới vừa từ phụ cận Dã Cúc Trai đi ra. Vị huynh đài này tuy rằng thần lực kinh người, nhưng xem ra hẳn là thần tuệ có vấn đề, vì vậy ta mới đoán như thế, xem ra có lẽ không sai.” Dư Thất nhìn về phía Dã Cúc Trai cách đó không xa, nhoẻn miệng cười nói. Hắn mặc dù là nam tử nhưng nụ cười này cũng lộ ra vẻ vũ mị khác người.
Dù cho Nhạc Nhi là một tiểu nữ nhi còn nhỏ tuổi hơn, nhìn thấy cũng phải ngẩn ngơ. Nhưng nàng lập tức theo bản năng quay đầu lại nhìn Liễu Thạch bên cạnh, thấy vẻ mặt “Thạch Đầu ca ca” vẫn không chút biểu tình, trong lòng mới hơi hơi buông lỏng.
Lúc này thiếu niên bạch bào đã thu lại nụ cười đầy “kinh diễm”, tiếp tục nói:
“Tiểu muội muội, Dư gia chúng ta tại Minh Viễn Thành này cũng có chút thế lực, nhận biết không ít danh y, nếu muốn cầu y sư, có lẽ ta có thể giúp đỡ.”
“Không sai, chúng ta đến Minh Viễn Thành chính vì muốn cầu y sư, nhưng bệnh của ca ca thì không phải đại phu bình thường có thể trị được.” Liễu Nhạc Nhi lắc lắc đầu.
“Như thế xem ra, bệnh tình của lệnh huynh cũng không bình thường. Bất quá không quan hệ, Dư gia chúng ta có một vị tiên sư khách khanh, y thuật rất tốt, không phải đại phu thế tục bình thường có thể so sánh, không bằng mời hắn nhìn xem bệnh tình của lệnh huynh, tiểu muội muội thấy có được không?” Dư Thất đầu tiên khẽ nhíu mày, nhưng sau khi liếc nhìn Liễu Thạch và Nhạc Nhi, lại lần nữa vỗ tay cười cười.
“Tiên sư…” Đôi mắt Liễu Nhạc Nhi sáng lên, có vài phần chần chờ.
“Lệnh huynh muội ngàn vạn lần không nên từ chối, để tại hạ góp chút sức mòn mới được. Không phải là ta khoe khoang, toàn bộ Minh Viễn Thành này tuy rằng còn có tiên sư khác, nhưng nếu luận y đạo cao minh, vị tiên sư trong Dư phủ nếu nói thứ hai, thì không ai dám nói thứ nhất.” Hai mắt Dư Thất khẽ chuyển, lại ngạo nghễ nói.
“Được rồi, hai người chúng ta có thể đi với ngươi. Nhưng nếu vị tiên sư này không thể trị hết bệnh cho huynh trưởng của ta thì chúng ta cũng sẽ lập tức rời đi.” Liễu Nhạc Nhi rốt cuộc bị câu nói cuối cùng của thiếu niên bạch bào đả động, miễn cưỡng lên tiếng đáp ứng.
“Điều này là tự nhiên, đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo danh tính nhị vị?” Dư Thất thấy Liễu Nhạc Nhi đồng ý thì rất vui mừng, lập tức đuổi theo hỏi thêm một câu.
Liễu Nhạc Nhi do dự một chút, cuối cùng cũng báo ra danh tính của mình và Liễu Thạch.
“Nguyên lai là Nhạc Nhi muội muội cùng Liễu Thạch huynh.” Dư Thất liên tục gật đầu.
“Thất đệ, hai người này không rõ lai lịch, ngươi sao có thể tùy tiện đưa về nhà, còn muốn mời chân nhân xem bệnh cho hắn?” Thanh niên nho bào kia bị gạt ra hồi lâu, sắc mặt khó coi, lúc này nhịn không được mở miệng chen vào nói.
“Không sao, việc này ta tất có chừng mực, nhị ca không cần phải lo lắng.” Dư Thất khoát tay áo, thản nhiên đáp.
Thanh niên nho bào tựa hồ có chút sợ hãi đối với vị đệ đệ Dư Thất này, bờ môi mấp máy vài cái như còn muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Lúc này, mấy người ăn mặc sáng sủa, hông giắt đao kiếm chính là hộ vệ đường phố vội vã chạy tới.
Những người xung quanh thấy vậy liền tản đi, tựa hồ rất sợ hãi những người này.
Mấy tên hộ vệ cũng không để ý đến mọi người xung quanh, hấp tấp tiến lên khom người thi lễ đối với hai người Dư Thất.
“Thất thiếu gia, Nhị thiếu gia, chúng ta tới trễ, xin hai vị thiếu gia trách tội.”
“Chúng ta không có việc gì, không cần sợ hãi như vậy. Mấy người các ngươi trước mang xe ngựa trở về, chuyện này không được phô trương ra.” Dư Thất thản nhiên nói.
“Vâng!”
Mấy cái hộ vệ khúm núm, lập tức ba chân bốn cẳng dắt theo quái mã màu xanh, vội vã ly khai.
“Nhị vị, xin mời đi theo ta.” Thiếu niên bạch bào xử lý xong những chuyện này, quay người cười nói đối với hai người Liễu Nhạc Nhi, đi phía trước dẫn đường.
Liễu Nhạc Nhi lại liếc nhìn Liễu Thạch, nắm thật chặt cánh tay của hắn, đi theo đằng sau Dư Thất.
Thanh niên nho bào kia thấy mấy người đi xa, sắc mặt càng tỏ ra khó coi, đứng nguyên tại chỗ một hồi, rồi mới dậm chân hừ lạnh một tiếng, cất bước đi theo.
…
“Ha ha, có chút ý tứ! Nàng này chính là người mà vị Tể Tướng Phong Quốc kia nói có được tư chất tu luyện không tệ, chuẩn bị dốc sức đưa vào Lãnh Diễm Tông a.” Cách đó không xa, trong một góc rẽ tầm thường, bỗng nhiên xuất hiện hai người. Phía trước là một gã thanh niên mặc áo đen, hai mắt hẹp dài, nhìn về hướng đám người Dư Thất rời đi, miệng cất giọng nói, vẻ mặt tràn đầy một loại tà khí không diễn tả được.
“Sư đệ cẩn thận một chút, nghe nói Dư phủ cũng có tán tu tọa trấn, hơn nữa cũng không phải chỉ một người đâu, không thể quá mức khinh thường.” Một gã nam tử áo xám gầy như que củi, bên hông gắt mấy cái túi da căng phồng, ngồi phía sau thanh niên áo đen, cũng nhìn về phía bóng lưng đám người Dư phủ, chậm rãi nói.
“Phạm sư huynh, ta biết rõ nên làm thế nào. Nhưng chuyến đi Dư phủ lần này, là nhiệm vụ thí luyện đầu tiên của ta, ngươi chỉ là người được phái tới phụ trợ ta thôi. Không có nguyên nhân đặc thù thì không cần xuất thủ. Ta sẽ xử lý tốt hết thảy mọi việc.” Thanh niên mặc áo đen nghe vậy, lại không cho là đúng, đáp.
Nam tử áo xám thấy vậy, cười khổ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Hắn hiểu rõ bản tính của vị sư đệ này, tuy rằng tu vi không cao, nhưng ở trong tông lại có trưởng lão gia tộc làm chỗ dựa, luôn luôn không đem sư huynh đệ đồng lứa đặt ở trong mắt.
Đang khi nói chuyện, thân hình hai người bỗng trở nên mơ hồ, biến mất ngay tại chỗ.