Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 102: Hoàng tử bệnh kiều (27)



Buổi tối ngày đầu tiên, Tô Yên còn tưởng rằng mình phải ngủ dưới đất, nàng đã chuẩn bị không ít đệm chăn để trải xuống.

Sau khi Hiên Viên Vĩnh Hạo biết được ý tưởng của nàng, lại ôm nàng cười một lúc lâu.

Cuối cùng bị hắn kéo lên trên giường.

Bắt đầu từ hôm nay, đồ của Tô Yên bị Nam Đường đưa từng thứ từng thứ một vào trong tẩm điện.

Chưa đến một tuần, đồ vật trong phòng Tô Yên đều chạy tới tẩm điện.

Mà Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng càng thêm không kiêng nể gì dán nàng.

Ngày nọ, Tô Yên tới phòng bếp nhỏ lấy điểm tâm, tạm thời rời khỏi tẩm điện.

Nam Đường đi vào, cung cung kính kính bẩm báo, “Thừa tướng đại nhân cho rằng kế hoạch của điện hạ quá mạo hiểm, muốn thuộc hạ khuyên ngài suy nghĩ lại.”

Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi trên ghế, ngón tay thon dài cầm một quyển sách.

Rũ mắt lật xem, lông mi run rẩy, gương mặt trở nên trắng bệch, nhìn qua cực kỳ ốm yếu.

Khóe môi hắn cong lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo, giọng nói nhẹ nhàng, “Đâu phải thừa tướng cảm thấy nguy hiểm, mà là cảm thấy giết quá nhiều người, khuyên bổn cung suy nghĩ cẩn thận.”

Nói xong, trong phòng lại chìm vào im lặng.

Thật lâu sau, Hiên Viên Vĩnh Hạo mởi chậm rãi nói: “Ngươi nói với thừa tướng, nếu cảm thấy không ổn, bổn cung không ngại làm Lâm tướng quân giám sát thi hành.”

“Dạ.”

Sau khi trả lời, Nam Đường còn chậm chạp chưa rời đi.

Nam Đường ngẩng đầu hơi do dự.

Hiên Viên Vĩnh Hạo khẽ nâng mắt, “Nói.”

Nam Đường ôm quyền, “Thuộc hạ có một chuyện không rõ.”

“Nói nghe xem nào.”

“Tô Yên là gian tế mà Đại hoàng tử phái tới, hình như điện hạ, đối xử hơi khác biệt với Tô Yên.”

Nam Đường dùng từ một cách cẩn thận.

Trong mắt Nam Đường, điện hạ đâu chỉ đối xử khác biệt với Tô Yên, mà là không hề phòng bị, hoàn toàn không thèm để ý thân phận gian tế của nàng.

Ngay từ đầu, Nam Đường cho rằng điện hạ chỉ cảm thấy thú vị, chơi chơi thôi.

Cũng không để ý.

Nhưng mà sau đêm đó, hình như hoàn toàn khác đi.

Ánh mắt điện hạ nhìn Tô Yên, mỗi tiếng nói cử động mang theo sự quan tâm và dục vọng độc chiếm không phải giả vờ.

Tất cả những điều này làm nội tâm Nam Đường vừa không hiểu vừa bất an.

Cho nên cuối cùng không nhịn được mà dò hỏi.

Trước khi dò hỏi, không quên nhắc nhở điện hạ, nàng là gian tế!!

Bàn tay đang lật sách của Hiên Viên Vĩnh Hạo hơi dừng lại, nâng mắt, con ngươi đen nhánh trở nên sâu thẳm, nhìn Nam Đường, “Nàng là của ta.”

Nam Đường run lên, lập tức quỳ xuống đất, “Dạ.”

Cái gì gian tế, hắn căn bản không thèm để ý.

Tô Yên là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.

Vì sao phải nói cho Nam Đường…, cũng là vì cảnh cáo Nam Đường không được động tới nàng.

Dò hỏi xong, Nam Đường đi ra ngoài cửa.

Tẩm điện lại trở nên im lặng như lúc ban đầu.

Lại nói tới Tô Yên đi vào phòng bếp nhỏ lấy điểm tâm.

Vừa mới đi vào phòng bếp nhỏ, một người mặc quần áo của cung nữ tam đẳng bước vào, không cẩn thận đụng phải nàng.

Sau đó, một tờ giấy yên tĩnh không tiếng động nhét vào tay Tô Yên.

Tô Yên nắm chặt tờ giấy trong tay, chớp chớp mắt.

À, đúng rồi, nàng là gian tế Đại hoàng tử phái tới.

Im lặng lâu như vậy, đã làm nàng suýt quên mất việc này.

Sau đó, người kia chăm chú nhìn Tô Yên một lần, sau đó xoay người rời đi.

Tô Yên nắm chặt tờ giấy trong tay, nhìn nhìn bên ngoài, không có ai.

Nàng mở tờ giấy đó ra.

Bên trên viết ba dòng chữ nhỏ,

“Tìm một quyển sách màu đen.

Bên trong ghi lại chứng cứ tham ô của hơn mười vị đại thần.

Ba ngày sau lúc mặt trời xuống núi, gặp ở núi giả phía sau Ngự Hoa Viên.”

Thân tặng @LanHoDiep1998


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.