Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 4 - Chương 230: Bữa BBQ trong cơn say



Trong lòng là một mùi hương mềm mại. Khi hai người tạo nên một không gian và khoảng cách nhỏ như vậy, mùi hương ấy như loài hoa anh túc, ngay lập tức có thể kích thích những hoóc môn trong cơ thể thức tỉnh. Niên Bách Ngạn từ xưa đến nay cũng không phải là người đi theo chủ nghĩa “ăn chay”. Một người đã lâu không được nếm mùi thịt như anh, trong lòng lại ôm một viên ngọc ấm áp nhường này, điều quan trọng hơn cả, đây còn là viên ngọc anh ngày đêm mong nhớ, đương nhiên sẽ sản sinh một phản ứng sinh lý mãnh liệt nhất. Bụng anh tê dại, co thắt từng cơn.

Bàn tay anh dùng sức kéo người cô sát vào. Những lời nói rơi xuống tai cô mơ hồ và trầm thấp, hơi thở cũng dần trở nên nóng bỏng. Bờ môi anh men theo vành tai cô từ từ lướt xuống, hôn lên xương quai xanh gợi cảm của người con gái. Cuối cùng anh vùi đầu vào đỉnh núi mà mình quen thuộc, không kìm được lòng mình, thưởng thức hương vị ngọt ngào.

Tố Diệp chỉ cảm thấy ngực mình bỏng rát, hơi thở cũng gấp gáp hơn. “Bách Ngạn…” Từng đợt sóng lòng trào dâng, như có một con quái thú đang gấp gáp muốn sổ lồng. Cô giơ tay nâng khuôn mặt anh lên, ngắm những đường nét khí khái của anh, gò má ửng hồng: “Trên người anh còn có vết thương, lại vừa từ Nam Phi tới Hồng Kông sao không nghỉ ngơi đi đã, đừng làm loạn nữa!”

Bờ môi Niên Bách Ngạn nhân cơ hội đó chạm vào cổ tay cô. Hơi thở nóng rực khiến cô vô thức rụt tay lại. Anh lại tiếp tục cúi xuống, leo dần lên hai ngọn núi cao ngất ấy. Cô chỉ cảm thấy vô cùng kích thích, tại những sợi râu mới mọc của anh, hành hạ cô, khiến cô vừa ngứa ngáy vừa đau rát.

“Tiểu yêu tinh! Anh chỉ muốn nuốt chửng em!” Giọng nói của anh đầy mê hoặc.

Tố Diệp bạo dạn ôm lấy anh, thủ thỉ bên tai: “Anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Đợi anh khỏi hẳn, em chủ động bù đắp cho anh không được sao?”

“Bây giờ chủ động cũng được mà.” Anh vừa nói, vừa dồn lực mạnh hơn xuống bàn tay.

Cô thở dốc, bấu chặt lấy cổ anh: “Anh làm em đau rồi!”

Niên Bách Ngạn cười, bờ môi áp sát về phía cô.

Tố Diệp đang đùa nghịch, né tránh, chiếc điện thoại bên cạnh bỗng kêu lên, coi như đã cắt đứt một khung cảnh đang kịch tính, nồng nàn. Niên Bách Ngạn dừng lại, nhíu mày. Cô chợt bật cười, khẽ chạm vào vòm ngực như nham thạch của anh. Đương nhiên cô biết rõ anh một khi kích động sẽ mãnh liệt đến mức nào.

Anh nhanh chóng nhận điện thoại, là tiếng của người quản gia.

“Anh Niên! Giám đốc Lương đã liệt kê đầy đủ hóa đơn rồi. Anh có muốn gặp ông ấy không ạ?”

Tố Diệp do dự. Cái gì giám đốc Lương? Thanh toán cái gì?

Hứng thú bị ngắt quãng, tuy không cam tâm tình nguyện nhưng Niên Bách Ngạn cũng không thể hiện quá nhiều, anh hít sâu, hờ hững đáp: “Bảo ông ấy lên đây đi!”

Sau khi cúp điện thoại, anh mới véo khẽ vào cái mông nhỏ xinh của cô: “Hoặc là mặc quần áo chỉnh tề, hoặc là ở yên trong phòng ngủ, không được ra ngoài!” Cô nhóc này chà xát bừa bãi lên người anh. Có trời biết anh rất muốn ấn cô xuống giường. Nhưng dù sao vẫn thương người cô đang thâm tím, lại thêm tối qua say khướt, anh sợ mình mạnh tay một chút, không cẩn thận làm cô mệt chết.

Tố Diệp cười hì hì: “Em mặc quần áo!”

Dứt lời cô rời khỏi người anh, kéo áo ngủ tới, đắp lên người. Niên Bách Ngạn cũng đứng dậy, sửa sang lại quần áo xộc xệch trên người. Chẳng mấy chốc anh nhìn thấy Tố Diệp chỉ vào mình, cười ngặt nghẽo. Anh nhìn xuống theo tay cô chỉ, rồi ngẩng đầu lườm cô, không biết làm sao.

Người đàn ông vừa nổi hứng ít nhiều trông sẽ có chút nhếch nhác. Giống như Niên Bách Ngạn, anh cố gắng đè thằng nhóc ấy xuống nhưng không phải nói là có thể hồi phục lại như ban đầu. Anh đứng đó, từ góc của Tố Diệp vừa hay có thể nhìn thấy một dị vật trong chiếc quần Âu, những đường nét quá khổ ngang bướng nằm dưới lớp vải, khiến người ta nhìn cũng có thể phác họa được kích cỡ của anh.

“Tổng giám đốc Niên! “Của anh” hoành tráng quá đi!” Cô cười đến nỗi bụng quặn thắt lại.

“Còn cười nữa có tin anh xử em trước không, hử?” Niên Bách Ngạn thấy cô có ý trêu chọc, dứt khoát đưa lời uy hiếp.

Tố Diệp vội vàng trật tự.

Chuông cửa vang lên, người tên là “giám đốc Lương” đó tốc độ cũng nhanh ra phết.

Tố Diệp rất thính tai. Cô mặc áo ngủ, bật dậy khỏi giường, chỉ vào anh hỏi: “Làm sao đây? Hay là em đi gặp người ta thay anh nhé?”

“Vớ vẩn!” Niên Bách Ngạn chỉ thờ ơ trả lời một câu, rồi quay người đi vào phòng tắm, khoác một chiếc áo tắm lên người.

Tố Diệp vì không được xem trò vui mà chỉ bĩu môi.

Cô hoàn toàn không ngờ tới, giám đốc Lương mà người quản gia nhắc tới chính là vị giám đốc gấu trúc.

Tố Diệp mặc áo ngủ gọn gàng, ôm một cái gối to, ngồi trên sofa, nhìn vị giám đốc gấu trúc trước mặt kính cẩn lịch sự đưa hóa đơn cho Niên Bách Ngạn: “Tổng số tiền bồi thường đã thống kê đầy đủ trên này rồi ạ.”

Niên Bách Ngạn liếc nhìn rồi gật đầu: “Anh đợi một chút!” Nói rồi, anh quay người đi ra khỏi phòng khách.

Tố Diệp chẳng hiểu mô tê gì. Sau khi Niên Bách Ngạn rời khỏi đó, cô liền tò mò hỏi: “Bồi thường gì vậy?” Cô mơ hồ nhớ là lúc bế cô về phòng, Niên Bách Ngạn cũng nói về chuyện bồi thường gì đó.

Ai ngờ, vị giám đốc gấu trúc thấy cô đột ngột lên tiếng thì giật thót tim, nhìn cô với ánh mắt sợ hãi như gặp phải ma. Tố Diệp nhận ra điều đó càng cảm thấy kỳ lạ. Cô đặt chiếc gối ôm sang một bên, đứng dậy đi về phía ông ta: “Này! Tôi đáng sợ thế sao?”

Ông ta càng hoảng hốt hơn, lùi sau hai bước, liên tục xua tay: “Dạ không… Không…”

Tố Diệp dừng bước, chau mày. Rõ ràng là cô nhìn thấy trán ông ta đổ mồ hôi hột.

“Chuyện đó… Thưa phu nhân! Cho dù có chuyện gì, chồng cô cũng sẽ giúp cô giải quyết ổn thỏa.” Vị giám đốc gấu trúc giơ tay lên lau mồ hôi, nhỏ nhẹ nói.

Ông ta cứ cảm thấy giờ phút này lên đây hình như là không đúng lúc lắm. Vừa vào cửa đã nhìn thấy người đàn ông mặc áo ngủ. Nhìn sang người phụ nữ, mặc dù mặc chiếc áo ngủ trắng muốt nhưng sắc mặt lại hơi đỏ hồng. Ông ta chẳng còn ở cái tuổi trẻ trung trong sáng gì nữa, đương nhiên quá hiểu đạo lý “tiểu biệt thắng tân hôn”, lập tức cảm thấy xấu hổ. Lẽ dĩ nhiên, điều khiến ông ta hoảng sợ thực chất là người phụ nữ đứng trước mặt mình.

Sau khi cầm được tờ hóa đơn trong tay ông ta mới biết cô gái này kỳ quái đến mức nào. Nhớ lại lúc trước giám đốc Lưu nhận được điện thoại của anh Niên đây, yêu cầu đổi vợ mình sang phòng tổng thống, bèn cảm thấy hai người này đúng là được cả đôi. Vì anh Niên yêu cầu đổi phòng cho cô ấy với điều kiện không được làm cô ấy hoảng. Tổng giám đốc điều hành ra lệnh xuống khiến giám đốc Lưu vô cùng khó xử. Vừa bắt buộc phải đổi phòng, lại không được để cô ấy phát giác. Trong lúc bối rối, giám đốc Lưu đành đích thân gọi điện thoại cho anh Niên. Ai ngờ anh ấy chỉ nói một câu vô cùng khó hiểu: Anh chỉ cần cắt nước nóng đi, cô ấy chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đổi phòng.

Sự thật chứng minh, người phụ nữ này đúng là không phải tay vừa.

Tố Diệp khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày nhìn chằm chằm vị giám đốc gấu trúc, thấy ông ta hết nhăn mặt lại khịt mũi cô cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Cộng thêm lời nói không đầu không cuối vừa rồi của ông ta, búng tay trước mặt ông ta: “Này! Nhìn tôi!” Mặc dù tiếng “phu nhân” ông ta gọi khiến cô như mở cờ trong bụng nhưng như thế không có nghĩa đã giải quyết được khúc mắc trong lòng.

Vị giám đốc gấu trúc lập tức phản ứng lại, nhìn về phía Tố Diệp, cố ép ra một nụ cười.

“Bồi thường gì?” Cô dằn mạnh từng chữ?

Ông ta đang định cất lời thì đúng lúc Niên Bách Ngạn đi vào. Nhìn thấy cảnh ấy anh cũng đoán là xảy ra chuyện gì, điềm nhiên giao tờ chi phiếu trong tay: “Đưa cho giám đốc Lưu!”

“Vâng, vâng, vâng! Tôi sẽ chuyển lại.” Ông ta như gặp được cứu tinh, đón lấy tờ chi phiếu rồi lập tức chuồn nhanh.

Tố Diệp trợn tròn hai mắt, một lúc sau cô nhìn sang Niên Bách Ngạn: “Em đã làm việc gì khiến ông ta sởn gai ốc sao?”

“Em nghĩ sao?” Anh hỏi ngược lại.

Tố Diệp nghe anh nói vậy càng cảm thấy có gì đã xảy ra. Mắt cô đảo đảo, nhưng không tài nào nhớ ra rốt cuộc mình đã đắc tội vị giám đốc gấu trúc đó chỗ nào. Cô ngập ngừng nói: “Em đâu có… làm gì ông ta?”

“Đúng là em không làm gì ông ấy cả mà là suýt nữa hành hạ anh đến chết.” Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười.

“Hả?” Cô giật thót, lập tức nói: “À, chắc anh định nói sau khi em say rượu phải không? Không khủng khiếp đến vậy chứ. Em uống say yên tĩnh lắm mà, ngoài ngủ ra có làm gì nữa đâu?”

Niên Bách Ngạn thở dài, đưa tay kéo cô vào lòng rồi dẫn cô tới trước một căn phòng khác, đẩy cửa ra.

“Ôi chao! Ở đây vẫn còn một căn phòng à, to quá đi!” Trước mắt Tố Diệp như mở ra cả một thế giới.

Nhìn kết cấu thì đây là một căn phòng độc lập, xung quanh là cửa sổ sát sàn, đủ để thu hết phong cảnh Hồng Kông vào tầm mắt. Điều khiến cô kinh ngạc nhất là, trên bức tường chịu lực được treo một bức tranh trang trí, cao và rộng ngang với tường. Nói là tranh, nhưng nếu nhìn kỹ thì nó là một sản phẩm thêu thùa giống tranh. Trên đó phác họa một thắng cảnh với non nước tươi đẹp. Đứng trước nó như được thong dong đắm mình giữa non xanh nước biếc.

Cô không hiểu mấy đồ trang trí liên quan tới thêu thùa, gấm vóc, nhưng không khó tưởng tượng ra, có thể thêu được một bức tranh thế này trên tường, phải tốn bao nhiêu tiền thuê nghệ nhân? Tố Diệp bước tới trước ngắm kỹ, rồi lại đưa mắt bao quát một vòng. Thật không ngờ bố cục của căn phòng tổng thống lại rộng lớn đến vậy. Cũng chẳng trách cô không biết, vừa chuyển sang đây là cô ngủ li bì. Tối qua lại say bí tỉ, làm gì còn thời gian thưởng thức một căn phòng tuyệt diệu đến thế này?

Nhưng mà…

Bức tranh thêu này trông có vẻ kỳ lạ?

Cô giơ tay lên sờ thử, lúc đó mới phát hiện ra con chim trên bức tranh đã không còn mình, bị xé đi một nửa, hoàn toàn hủy hoại tổng thể hoàn hảo của cả bức tranh.

“Một khách sạn đẹp thế này mà lại treo bức tranh rách ư?” Cô lắc đầu cảm thán.

Niên Bách Ngạn đứng đằng sau chỉ im lặng, không phát biểu.

Nhưng ngón tay Tố Diệp lúc này cũng khẽ run lên. Dường như chợt nghĩ ra điều gì đó, cô quay phắt lại nhìn anh, thấy đôi mắt anh thâm sâu khó dò, tim cô bỗng dâng lên một dự cảm không lành. Rất lâu sau cô mới run rẩy hỏi: “… Không phải có liên quan tới em đấy chứ?”

Niên Bách Ngạn nhìn cô với ánh mắt xót xa.

Cô nghe thấy một tiếng nổ vang lên trong đầu mình, trợn trừng hai mắt: “Sao có thể? Em… Đang yên đang lành em hủy hoại bức tranh làm gì?”

Niên Bách Ngạn lắc đầu ngán ngẩm: “Cái em muốn là con chim trong bức tranh.”

“… Em không hiểu.”

Niên Bách Ngạn chỉ còn biết thở dài thườn thượt, giơ tay về phía cô: “Em lại đây!”

Trống ngực cô bắt đầu đập loạn, dè dặt tiến lên.

“Nhìn thấy đống chạc cây đó rồi chứ?” Anh khoác vai cô, chỉ về góc tường.

Tố Diệp nhìn sang. Trời ạ, xếp một đống chạc cây cao nửa người, lá cây rụng lả tả khắp mặt đất. Vừa mới vào cô còn tưởng đó là đồ trang trí của căn phòng, xem ra không đơn giản như vậy. Cô nuốt nước bọt, gật đầu.

“Em muốn con chim đó là vì muốn ăn BBQ, nên cần mấy cái chạc cây này.”

Câu nói của Niên Bách Ngạn thực sự đã khiến cô chấn động: “Á?”

Làm sao có thể? Chính cô bày ra đống chạc cây đó?

Câu nói tiếp theo của Niên Bách Ngạn đã giải đáp những thắc mắc của cô. Từng câu từng chữ đều khiến cô xấu hổ vô cùng: “Trong phòng sách vốn dĩ đặt hai chậu cây cảnh thủy sam được chiết cành, vô cùng quý giá, là giống cây trồng trong nhà mới được nhập về. Mỗi một chậu cây đều hơn hai mươi năm tuổi. Kết quả, tối qua bị em chặt tơi tả, mục đích chính là muốn đốt củi để nướng con chim đó.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.