Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 4 - Chương 212: Ân oán đúng sai



Bắc Kinh, nhà họ Diệp.

Khi Nguyễn Tuyết Mạn tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, mở mắt ra đã nhìn thấy người đứng chật cả một phòng, bao gồm cả Diệp Hạc Phong rất ít khi hỏi han quan tâm tới bà ta. Diệp Ngọc và Diệp Uyên ngồi bên cạnh giường. Thấy bà ta tỉnh lại, Diệp Ngọc mừng rỡ nói: “Mẹ! Mẹ tỉnh rồi!”

Diệp Uyên bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nguyễn Tuyết Mạn đưa mắt nhìn xung quanh, mới phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ, miệng lẩm bẩm: “Mẹ sao vậy?”

“Bà ngất xỉu trong vườn hoa, người làm phát hiện ra rồi đưa bà về đây.” Diệp Hạc Phong lên tiếng, giọng nói đầy quyền uy: “Đang yên đang lành sao lại ngất xỉu trong đó?”

Diệp Hạc Phong không hỏi tới chuyện này thì thôi, vừa hỏi đã khiến Nguyễn Tuyết Mạn nhớ lại tất cả những gì trải qua trước khi ngất. Bà ta bỗng che miệng thét lên, nhất thời làm Diệp Ngọc và Diệp Uyên hoảng loạn. Diệp Hạc Phong chau mày, tiếng hét lanh lảnh của bà ta khiến ông bồn chồn bất an, ông khẽ quát lên: “Hét cái gì mà hét! Có chuyện thì mau nói đi!”

Nguyễn Tuyết Mạn vẫn la om tỏi.

Diệp Uyên mặc dù bất mãn vì thái độ của bố với mẹ nhưng cũng đành chịu. Anh kéo cánh tay đang ôm chặt đầu của Nguyễn Tuyết Mạn, nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ! Rốt cuộc mẹ bị làm sao vậy? Chỗ nào không khỏe sao?”

Kéo tay ra như vậy mới phát hiện tay mẹ anh đang không ngừng run rẩy, đầu ngón tay giá lạnh. Diệp Uyên chợt hoảng hốt. Diệp Ngọc cũng nhận ra có chuyện bất thường, bèn bước tới nắm chặt Nguyễn Tuyết Mạn, nét mặt lo lắng.

Nguyễn Tuyết Mạn ngẩng đầu, hai mắt đầy hoảng hốt, bám chặt lấy Diệp Ngọc, rồi lại quay sang nắm lấy tay Diệp Uyên, giọng run run: “Mẹ… Mẹ gặp ma trong vườn hoa… Trong nhà này có ma, có ma…”

Diệp Ngọc ngẩn người: “Mẹ! Mẹ nói gì vậy?”

“Ma! Mẹ nhìn thấy ma rồi!” Nguyễn Tuyết Mạn kinh hồn khiếp vía, cũng chẳng màng tới hình tượng đầu bù tóc rối của bản thân lúc này, nhìn về phía Diệp Hạc Phong: “Ông à! Nhà chúng ta có ma! Cô ta… Cô ta mặc váy đỏ, tóc rất dài…”

Diệp Hạc Phong nhíu mày: “Đừng có ăn nói hàm hồ!”

“Những gì tôi nói đều là sự thật!” Nguyễn Tuyết Mạn gần như điên cuồng gào lên: “Cô ta không có mặt, khi quay người về phía tôi, tôi vẫn chỉ nhìn thấy gáy cô ta…”

“Mẹ…” Diệp Uyên đau lòng an ủi: “Chắc mẹ nhìn nhầm thôi, nhà chúng ta sao lại có ma được.”

“Có ma… Có ma…”

Diệp Hạc Phong hoàn toàn không còn kiên nhẫn, đứng dậy: “Gọi bác sỹ tư tới!” Dứt lời ông bèn đi ra khỏi phòng.

Nguyễn Tuyết Mạn vẫn còn lẩm bẩm trong kinh hãi.

Diệp Ngọc và Diệp Uyên chỉ còn biết nhìn nhau rồi thở dài.

Nguyễn Tuyết Cầm đứng xem trò vui một lúc ở bên cạnh không lên tiếng, cũng quay người bỏ đi. Diệp Hạc Thành thấy vậy vội vã đi theo sau. Sau khi ra khỏi phòng, ông ta huých vào tay vợ, ngó vào bên trong rồi nhỏ giọng hỏi: “Bà tin lời em gái bà chứ?”

“Tin rằng trên đời này có ma sao?” Nguyễn Tuyết Cầm nghe xong cười khẩy, nhìn về phía phòng ngủ: “Có một câu nói hay lắm: Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Tôi thấy chị ta làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm rồi, chột dạ tự mình hù mình mà thôi, đúng là báo ứng!”

Diệp Hạc Thành nhìn sắc mặt lạnh như băng của vợ, thở dài ngao ngán: “Nói gì đó cũng là chị gái bà.”

Nguyễn Tuyết Cầm nhìn thẳng về phía chồng, ánh mắt kỳ lạ: “Ông thấy chị ta đáng thương sao?”

“Nói linh tinh cái gì vậy!” Diệp Hạc Thành cau mày, chắp tay sau lưng, bỏ đi.

Nguyễn Tuyết Cầm hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa mà quay trở về phòng.

Cape Town, Nam Phi.

Tố Diệp một lần nữa vội vàng tới cửa hàng kim cương của Xương Đồ, trong lòng cảm thấy rất bồn chồn. Cô không biết Xương Đồ liệu có hợp tác như Niên Bách Ngạn đã nói không, bèn tính toán trước, lỡ như ông ta không chịu hợp tác thì làm thế nào. Ai ngờ lần này Xương Đồ chủ động mở cửa cho cô. Sau khi dẫn cô vào phòng, ông ta tỏ ý mời cô ngồi xuống, điềm đạm nói: “Tôi còn tưởng cô sẽ tới tìm tôi sớm hơn.”

Tố Diệp vừa ngồi, nghe ông ta nói xong câu này hơi ngẩn ra.

Hiếm khi thấy Xương Đồ nở nụ cười. Mặc dù kể cả lúc cười, nếp nhăn khắp gương mặt vẫn khiến ông ta trông như một quả hạch đào bị phơi khô, nhưng ít nhất từ nụ cười ấy có thể nhận ra ông ta chưa bao giờ thoải mái đến thế, điều này thực sự khiến Tố Diệp vô cùng ngạc nhiên. Xương Đồ lại có lòng tốt bổ sung thêm: “Tôi đã ở trong cửa hàng đợi cô gần một tiếng đồng hồ rồi.”

“Nói vậy là ông đồng ý trao đổi kim cương?” Tuy rằng không hiểu tại sao thái độ của ông ta lại biến chuyển nhanh đến vậy nhưng cô cũng không tiện hỏi thêm điều gì trong lúc này. Đổi được kim cương mới là việc quan trọng nhất, lấy được kim cương rồi từ từ hỏi thăm cũng chưa muộn.

“Viên kim cương đó đối với tôi mà nói chẳng phải thứ gì quan trọng.” Nói rồi, Xương Đồ đi tới bên két bảo hiểm. Lúc này Tố Diệp mới nhận ra trên két bảo hiểm đã đặt một chiếc hộp. Nếu cô đoán không nhầm thì trong đó có lẽ đựng viên kim cương sẽ dùng để trao đổi với cô.

Quả không ngoài dự đoán, Xương Đồ mang chiếc hộp lại bàn. Sau khi ngồi xuống đối diện với cô, ông ta đẩy nó tới trước mặt cô. Cô mở ra xem, chính là viên kim cương xanh ngọc đó. Có thể nhận ra ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng để đợi cô. Cô bất giác nhớ lại lời của Niên Bách Ngạn, lúc đó mới thấy kinh ngạc về sự thấu hiểu của anh đối với Xương Đồ.

Đúng như Niên Bách Ngạn nói, viên đá quý này không hề quan trọng đối với ông ta như cô tưởng tượng. Chính Xương Đồ ban nãy cũng đã khẳng định điều này. Thêm nữa, nó chỉ được đặt trong một chiếc hộp đơn giản, không áp dụng bất kỳ biện pháp bảo vệ nào. Có lẽ ông ta thật sự không quan tâm tới viên kim cương giá trị này.

“Đây là viên kim cương hồng mà ông cần.” Tố Diệp xách chiếc hộp bảo hiểm loại nhỏ trong tay lên mặt bàn. Sau khi cô quét vân tay vào, chiếc hộp từ từ mở ra, viên kim cương hồng xuất hiện trước mắt hai người.

Xương Đồ liếc nhìn, đưa viên kim cương xanh cho Tố Diệp rồi tiện tay đặt luôn viên kim cương hồng vào trong hộp. Kế đó ông ta đứng dậy, tùy tiện để nó lên két bảo hiểm. Tố Diệp theo dõi kỹ một loạt các hành động ấy, cảm thấy hoảng hốt. Xương Đồ cũng đâu có coi trọng viên kim cương màu hồng.

Sau khi cất cẩn thận viên kim cương xanh đi, cô tò mò hỏi: “Tôi có thể biết nguyên nhân khiến ông đổi ý không?”

Xương Đồ quay đầu, nét mặt có phần ngạc nhiên: “Niên Bách Ngạn chưa nói với cô sao?”

Tố Diệp ngẩn người, một lúc sau mới lắc đầu.

Xương Đồ nhìn cô hồi lâu rồi nói: “Xem ra Niên Bách Ngạn thật sự rất quan tâm tới cô.”

Câu này càng khiến Tố Diệp chẳng hiểu chuyện gì: “Thế là ý gì?”

“Con người ta biết càng ít thì sống càng đơn giản, cuộc đời càng đơn giản sẽ càng hạnh phúc, đạo lý này tôi nghĩ chắc cô hiểu.” Xương Đồ mỉm cười, giơ tay kéo một cánh cửa nhỏ bên vách tường, rồi đi vào trong.

Tố Diệp ngỡ ngàng, đứng dậy đi theo. Thì ra trong căn phòng nhỏ còn có một căn phòng tối khác. Diện tích không lớn, nhìn một cái là bao quát được hết cả phòng. Chỉ có điều thứ đặt bên trong khiến Tố Diệp kinh hãi.

Đó là một linh đường.

Dải lụa trắng đen hai bên tết thành hai bó hoa gấm. Ở giữa là hai tấm ảnh đen trắng. Một tấm là hình một người phụ nữ, mái tóc dài tung bay, nụ cười tươi tắn. Còn lại là một đứa trẻ, gương mặt thơ ngây. Trước hai tấm ảnh là hai bài vị. Trước bài vị đặt chung một đĩa hoa quả và một bát hương chất đầy tàn nhang. Xương Đồ châm lên ba nén nhang, rồi nhẹ nhàng nói với tấm ảnh: “Giờ hai mẹ con có thể yên nghỉ được rồi.”

Tố Diệp nhìn thấy ánh mắt trìu mến và yêu thương của Xương Đồ khi ngắm bức ảnh, không cần đoán nhiều cũng biết đó chính là vợ và con trai ông ta. Chỉ có điều cô hoàn toàn không ngờ ông ta lại dành cho hai người họ linh đường này, còn nằm ngay trong cửa hàng kim cương.

Nhìn những động tác và nghe những lời Xương Đồ nói trước linh đường vợ con mình, Tố Diệp cảm thấy rất kỳ lạ. Cô tựa vào cửa, nhìn theo bóng lưng Xương Đồ, rồi liên tưởng tới việc hôm trước ông ta đã khéo léo từ chối đổi kim cương, hôm nay lại vô cùng hợp tác… Suy nghĩ bay nhanh qua não bộ, đột ngột dừng lại ở một điểm nào đó, một giả thiết liều lĩnh cũng theo đó xuất hiện. Khi trong đầu hiện lên ý nghĩ này, Tố Diệp bỗng cảm thấy tim mình đập rất mạnh, máu huyết cũng chảy ngược trong cơ thể.

Xương Đồ vẫn còn đang đứng lẩm bẩm trước linh đường, chắc chắn thường ngày ông ta hay vào đây tâm sự với vợ và con. Tố Diệp hít sâu một hơi, bình ổn lại trái tim đang loạn nhịp, nhìn Xương Đồ và nói: “Ông đồng ý trao đổi kim cương thoải mái như vậy, có phải liên quan tới cái chết của Aston không?”

Bàn tay cầm nhang của Xương Đồ khựng lại giây lát. Tố Diệp nhìn thấy rất rõ. Khoảnh khắc đó cô mới thật sự chắc chắn mình đã đoán đúng. Thật ra cô suy nghĩ nhưng không hề có căn cứ xác thực. Chỉ là bỗng nhiên xảy ra việc Aston nhảy lầu, còn Xương Đồ lại nhận lời trao đổi một cách nhanh chóng đúng lúc này.

“Niên Bách Ngạn đã từng ở trước mặt tôi khen cô thông minh. Xem ra cô đúng là một người phụ nữ nhanh nhạy. Chẳng trách lại khiến cậu ta si mê đến thế, vì cô mà suýt mất mạng.” Xương Đồ cẩn thận cắm ba nén nhang vào bát hương, ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ trong tấm ảnh, rồi lại đưa tay vuốt ve nó đầy tình cảm.

Câu nói của Xương Đồ đã trả lời cho thắc mắc của Tố Diệp. Lúc này cô chẳng còn thời gian để mừng vui vì Niên Bách Ngạn đã khen ngợi mình. Trong đầu cô chỉ hiện lên những suy nghĩ về quan hệ của Xương Đồ và Aston, cô lại một lần nữa mạnh dạn giả định: “Nói vậy là… Aston đã hại chết vợ và con trai ông?”

“Là giết hại!” Tâm trạng của Xương Đồ đột nhiên trở nên rất kích động. Ông ta quay người nhìn Tố Diệp, ánh mắt lạnh lẽo: “Vì ham muốn cá nhân của mình mà hắn ta đã chính tay sát hại vợ và con trai tôi.”

Cả người Tố Diệp cứng đờ, ngây ngốc đứng tại chỗ. Phải rất lâu sau cô mới hoàn hồn trở lại, nuốt nước bọt: “Chẳng phải ông ta kinh doanh công ty ở Anh sao? Sao lại xảy ra chuyện này?”

Có lẽ Xương Đồ đã mệt rồi, ông ta ngồi sụp xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, châm một điếu thuốc, sau khi rít một hơi dài ông ta nói: “Dù sao cô cũng là người của Niên Bách Ngạn, nói với cô cũng không sao!”

Ông ta chìm trong ký ức, những đau đớn cũng từ từ hiện về theo giọng nói chậm chạp.

Đúng như lúc trước Niên Bách Ngạn đã kể cho Tố Diệp, năm xưa Xương Đồ kinh doanh một cửa hàng kim cương tiếng tăm với quy mô rất lớn. Người trong ngành đều biết chất lượng kim cương trong cửa hàng của ông ta là rất tốt. Thêm nữa, Xương Đồ thích sưu tầm những mẫu kim cương hiếm có, chưa từng được lưu thông trên thị trường. Cái nào cũng có giá trị rất lớn, đứng đầu chính là viên kim cương xanh ngọc của ông ta.

Rất nhiều ông trùm kim cương đều tới làm quen với Xương Đồ, cả Aston, một kẻ mới bước chân vào ngành kim cương, cũng không phải ngoại lệ. Hắn ta vốn khởi nghiệp từ bán lẻ và khảm nạm kim cương, vì những mẫu thiết kế độc đáo mà được người mua về cùng yêu thích. Nhưng từ đầu tới cuối hắn ta vẫn mãi chỉ dậm chân trong thị trường bán lẻ. Hắn ta biết rõ muốn đổi đời trở thành một con cá lớn thì tất phải được sự ủng hộ từ phía Hoàng gia Anh, điều kiện tiên quyết là hắn phải nắm được trong tay một viên kim cương độc nhất vô nhị. Khi đã gom góp được một số vốn nhất định, hắn bèn có suy nghĩ khai thác mỏ. Hắn cũng như rất nhiều thương nhân khác bắt đầu đi khắp nơi học cách đầu tư mỏ, vì thế mà quen biết với Xương Đồ.

Lúc ấy Xương Đồ vô cùng nhiệt tình, lại thích kết giao bạn bè. Aston thì biết Xương Đồ là một người thông thạo Nam Phi, bèn nhờ ông ta giúp đỡ, như vậy có thể giành được nhiều mỏ kim cương có giá trị hơn.

Ban đầu Xương Đồ cũng thật lòng giúp đỡ. Dưới sự trợ giúp của Xương Đồ, Aston giành được không ít bảo bối có giá trị. Dần dần, các sản phẩm dưới tay hắn ta bắt đầu được Hoàng gia Anh xem trọng. Nhưng tới một lần, trong khi say rượu, Aston chòng ghẹo vợ mình, Xương Đồ tức giận từ đó không bao giờ bắt tay với hắn ta nữa.

Aston đương nhiên không thể từ bỏ cây rụng tiền là Xương Đồ. Tỉnh rượu hắn ta bèn xin lỗi Xương Đồ. Mặc dù tha thứ cho hành vi xằng bậy của hắn nhưng ông ta cũng bắt đầu có ý đề phòng. Mỗi lần Aston tới Nam Phi, Xương Đồ lại dặn vợ không được tới cửa hàng.

Lúc đó, Xương Đồ tích trữ trong tay một lượng lớn kim cương thô quý giá, Aston có ý dòm ngó chúng, không ngừng dụ dỗ Xương Đồ mang chúng ra ngoài bán. Có hắn lót đường, cửa hàng kim cương của Xương Đồ cũng có thể giành được nhiều lợi nhuận hơn. Nhất là viên kim cương xanh ngọc đó, một khi được tung ra tất sẽ chấn động toàn thế giới. Vậy mà Xương Đồ sống chết không đồng ý, vì đó là viên kim cương vợ ông ta yêu quý nhất, cất giữ rất cẩn thận, ông ta không bao giờ chịu bán nó.

Aston thấy dụ dỗ mãi cũng không được đành thôi.

Xương Đồ tưởng rằng Aston đã từ bỏ ý định đó… Nào ngờ… tai họa đã ập tới trong một đêm!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.