Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 4 - Chương 176: Tình yêu lý trí



Các trung tâm cắt mài kim cương tập trung chủ yếu tại Bỉ, Israel, New York, Mumbai, Bangkok, Nga và Trung Quốc. Trong đó khoảng 50% giao dịch kim cương trên thế giới đều được tiến hành ở Bỉ. Kim cương chỉ cần có dòng chữ “Antwerp Cut” cũng đồng nghĩa với việc đã được cắt mài hoàn hảo. Cùng với đó Israel là nơi chủ yếu cung cấp kim cương được cắt mài theo hình thức mới. Ở đây tổng cộng có 40 Shareholders. Khoảng năm, sáu con đường trong 47 đường ở Manhattan, New York là những đường kim cương nổi tiếng. Kỹ thuật cắt mài, gia công kim cương nhỏ ở Ấn Độ thì không bằng các quốc gia khác, nhưng ở đây cũng có tới 29 Shareholders, 80 thợ cắt mài, bình quân mỗi năm gia công hơn một tỷ viên kim cương. Nga chủ yếu sở trường trong kỹ thuật đánh bóng kim cương. Còn Trung Quốc mấy năm gần đây cũng bắt đầu phát triển, trở thành một trung tâm cắt mài, gia công kim cương quan trọng.

Về phía Cape Town, cắt mài kim cương ở đây cung cấp rải rác cho một bộ phận công ty, công xưởng. Nhưng tất cả mọi người đều biết, đến Nam Phi mà không mua kim cương chẳng khác nào ra biển mà không ăn hải sản, vì kim cương ở đây luôn to và sáng ở những nơi khác. Đây là một vùng đất thần kỳ, ít nhất thì lần đầu đặt chân tới, Tố Diệp đã yêu mảnh đất này sâu sắc, ngoại trừ chế độ đa thê cô khó mà chấp nhận.

Nơi đây nằm trong vùng khí hậu Địa Trung Hải. So với Johannesburg, nó có đường bờ biển tuyệt đẹp với không khí dịu mát. Tài nguyên biển phong phú vây lấy mảnh đất này. Khi mặt trời chiếu xuống bến cảng, giống trông như vô số vàng vụn được đổ xuống. Có thể nhìn thấy làn nước biển xanh biếc nhẹ nhàng vỗ vào bờ đá đã nhiều năm tuổi. Đứng trên Cape Town sẽ nhầm tưởng mình đang du lịch châu Âu. Đây là nơi có sự hòa hợp tuyệt vời nhất giữa vẻ hoang dã nguyên thủy và nét hiện đại văn minh nho nhã.

Vì Niên Bách Ngạn là khách hàng cũ, nên người phụ trách trung tâm cắt mài cho anh vào dễ dàng. Tố Diệp cũng nhờ thế được đi cùng, tham gia vào quá trình cắt mài. Mặc dù cô rất bất mãn với việc Niên Bách Ngạn luôn muốn nhanh chóng kéo cô vào ngành công nghiệp đá quý. Nhưng cũng đúng như anh nói, được đeo viên kim cương do chính tay mình cắt mài là một chuyện đáng tự hào.

Ở Bắc Kinh, cô đã từng nhìn thấy Niên Bách Ngạn vì muốn bù đắp lại tổn thất đã đích thân “lâm trận” cắt mài kim cương, cũng đã học thuộc như cháo chảy những quá trình liên quan cùng những việc cần chú ý trong sách rồi. Nhưng tới lúc thật sự bước vào thực hành cô vẫn lóng ngóng. Tuy thế, Niên Bách Ngạn đã giữ lời hứa, đích thân dạy cho cô từng bước một.

Phác họa trên kim cương thô rất quan trọng, vì chỉ có dựa theo phác họa đó mới có thể tiến hành chẻ hoặc cưa kim cương ra. Tố Diệp nghiên cứu một lúc rất lâu, cuối cùng vẫn vẽ một đường phác họa xiên vẹo méo mó. Niên Bách Ngạn lắc đầu tỏ ý không được. Cô lại chau mày: “Lẽ nào không được cắt kim cương theo hình đa giác sao?”

“Có thể! Nhưng những kiểu dáng xuất hiện trên thị trường hiện nay là những mẫu phát huy được tốt nhất màu sắc của kim cương.” Niên Bách Ngạn nhấn mạnh: “Hình dạng viên kim cương thô trên tay em thích hợp với kiểu tiêu chuẩn.”

Tố Diệp nắm chặt viên kim cương trong tay, một lúc sau mới hỏi Niên Bách Ngạn: “Em có thể cắt nó thành hình tám tâm tám mũi hoặc là hoa mai gì đó không?”

“Nếu thế thì em sẽ trở thành kỹ sư cắt mài kim cương khét tiếng toàn thế giới.” Niên Bách Ngạn giơ tay ấn lên đầu cô, khẽ cười: “Hôm nay em chỉ được giúp việc thôi, cắt mài là một công việc yêu cầu sự tỉ mỉ, em không đảm nhiệm được.”

Cô cũng chẳng đủ kiên nhẫn ngồi lâu như thế.

Tố Diệp mỉm cười gật đầu.

Tiếp theo đó, Niên Bách Ngạn đưa cô đi làm một số công việc chuẩn bị liên quan tới cắt mài, còn giải thích với cô, thật ra kỹ thuật tân tiến và cao cấp nhất hiện giờ đã khiến công việc này trở nên khoa học và đạt hiệu quả cao hơn. Anh giới thiệu cho cô về cách phân tích kim cương, kim cương thô và ý nghĩa của những ký hiệu. Việc này có thể giúp cho kim cương giữ được chất lượng tốt nhất để thiết kế, mài giũa thành hình.

Ngoài ra, Tố Diệp còn được tiếp xúc gần hơn với máy mài ba chiều thành hình tự động. Chiếc máy này có thể hạn chế tới mức thấp nhất tổn thất về chất lượng trong quá trình cắt mài, sử dụng tia laze ba chiều đạt hiệu quả cao, tự động thành hình trong quá trình làm. Còn cả máy mài tròn kim cương thô cao cấp thích hợp nhất là từ 0.01 – 10 cara, làm đường thắt eo hình tròn tối ưu nhất.

Tham quan một lượt, Tố Diệp không thể không cảm thán sự mất công mất sức của công việc này. Quan trọng nhất là phải có sự điềm tĩnh, nhẫn nại và tỉ mỉ, kỹ lưỡng. Cô bất giác quay đầu nhìn gương mặt hơi nghiêng của Niên Bách Ngạn, giờ phút này cô càng hiểu rõ hơn nguyên nhân anh trở thành một người như vậy.

Khi đề cập tới cắt mài và đánh bóng, Niên Bách Ngạn đích thân thao tác. Tố Diệp cũng kiên nhẫn nhìn anh làm kỹ càng từng chút một. Dần dần, màu sắc của kim cương mỗi lúc một rõ nét. Có tia sáng chiếu lên cổ áo sơ mi trắng, rọi sáng gương mặt sắc nét của anh. Khoảnh khắc ấy trông anh càng mê người, chẳng biết cô đã đứng đờ đẫn ngắm anh từ lúc nào…

Một viên kim cương hoàn hảo cần một thân phận hoàn hảo, mà thân phận này chính là hàng số được tạo thành bởi kỹ thuật chiếu tia laze cao cấp. Điều này thể hiện rằng viên kim cương đó đã được trải qua sự kiểm tra nghiệm thu nghiêm ngặt, hàng thật, đúng giá. Chỉ có điều, vì tính đặc biệt của viên kim cương này, khi Tố Diệp yêu cầu khắc lên con số mà mình muốn thì nhân viên kỹ thuật cũng đồng ý rất nhanh.

Cuối cùng, khi người phụ trách giao viên kim cương chứa đầy tâm huyết của hai người cho Tố Diệp, liền cười nói: “Một viên kim cương xanh vô cùng hoàn hảo. Cô bé à, cô hiểu ý nghĩa màu sắc của kim cương đối với tình yêu chứ?”

Một câu “cô bé” khiến Tố Diệp xúc động phát khóc, nhưng câu hỏi này ít nhiều cũng làm khó cô. Cô quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn ở gần đó. Không biết anh đang nói chuyện gì đó với người phụ trách trung tâm cắt mài, nét mặt vẫn nghiêm túc điềm đạm như mọi ngày. Hôm nay anh ăn mặc cực kỳ đơn giản, áo sơ mi trắng cùng với quần Âu đen, có thể nói là kiểu ăn mặc tiêu chuẩn nhất mà cũng tùy ý nhất. Không thắt cà vạt, cúc cổ áo cởi ra một nút, tay áo được xắn lên tận khuỷu tay, để lộ ra bắp tay nhỏ rắn chắc. Ánh đèn trong phòng cùng ánh sáng hắt ra từ những viên kim cương trên tường bao phủ dáng hình anh. Trông anh như đang đứng trên trời. Chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay lấp lánh những tia sáng xa hoa mà lại giản dị.

“Tôi không biết.” Một lúc lâu sau cô mới quay lại nhìn về phía trước.

Người đó cười: “Nam Phi là một quốc gia mơ mộng, thế nên đặt cho màu của kim cương những ý nghĩa đẹp vô cùng. Ví dụ như kim cương màu vàng là tình yêu mộng ảo, màu hồng, màu đỏ là tình yêu lãng mạn, màu xanh lục là tình yêu thuần khiết.”

“Vậy còn viên màu xanh lam của tôi?” Viên kim cương trong tay như một bờ biển xanh biếc bước ra từ câu chuyện cổ tích của Andersen, thâm sâu quyến rũ như đuôi của con diều hâu. Cô chưa từng nghĩ rằng một viên kim cương thô bé nhỏ trông tầm thường, không rực rỡ chút nào, qua bàn tay gia công của Niên Bách Ngạn lại như được ban cho sinh mệnh, bỗng rực rỡ lung linh.

“Nó đại diện cho tình yêu lý trí.”

“Tình yêu lý trí…” Tố Diệp lẩm bẩm bốn chữ này, vô thức quay ra nhìn anh.

Lúc ấy Niên Bách Ngạn đang bàn công việc dường như cũng cảm nhận được điều gì, vừa hay anh quay đầu lại. Hai người nhìn nhau, anh khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy đã làm tan đi mọi sự nghiêm nghị trên gương mặt anh, xuyên sâu vào trong đáy mắt.

Cô cũng cười.

Tình yêu lý trí, cô thích ý nghĩa này.

Bắc Kinh.

Tập đoàn Tinh Thạch vẫn vô cùng bận rộn, trên dưới nhà họ Diệp thì lại yên tĩnh bất ngờ. Chỉ có điều đằng sau sự bình yên đó rốt cuộc đang che giấu chuyện gì thì chẳng ai biết. E là một mặt biển càng phẳng lặng thì sóng ngầm càng cuộn trào mãnh liệt.

Scandal của Bạch Băng và Niên Bách Ngạn đã hoàn toàn bị đem ra xào nấu. Diệp Ngọc né tránh, Niên Bách Ngạn lại ở Nam Phi xa xôi. Các phóng viên sau khi lần lượt không bắt được đầu não, đành phải chuyển hướng tới Bạch Băng. Còn thái độ của Bạch Băng vẫn mập mờ không rõ ràng, khiến cho độ nóng tin đồn này không hề thuyên giảm. Scandal đối với minh tinh mà nói như nước với thuyền vậy. Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền. Bạch Băng là nhân vật nổi tiếng hàng đầu trong giới giải trí, đương nhiên sẽ có quản lý của công ty ra mặt khống chế sao cho tin đồn dừng lại ở mức độ hoàn hảo.

Vừa không quá khoa trương, cũng không đến nỗi khiến công chúng quay đi là quên sạch. Bạch Băng bỗng chốc đứng trên mũi sóng của dư luận. Khi cô ta liên tục xuất hiện trong các hoạt động, các phóng viên chỉ mong sao bắt được hình ảnh của Niên Bách Ngạn để chứng thực “gian tình” của hai người.

Giá trị của Bạch Băng bỗng chốc tăng vọt.

Diệp Ngọc lúc này không thể ngồi yên được nữa, chủ động hẹn gặp Bạch Băng. Mục đích của cô ta rất đơn giản, chỉ mong trong hoạt động kế tiếp, Bạch Băng đừng nói những chuyện có liên quan tới Niên Bách Ngạn nữa, dù là tên cũng không nên nhắc tới.

Thế nhưng, Diệp Ngọc quên mất rằng Bạch Băng là người giỏi lợi dụng dư luận. Kinh nghiệm bao năm lăn lộn trong giới giải trí từ lâu đã giúp cô ta biết làm cách nào lợi dụng mỗi một bài báo lá cải để nâng cao bản thân.

Vì thế, chuyện Diệp Ngọc lén gặp Bạch Băng chẳng mấy chốc đã bị báo chí tung ra. Có người gọi đây là lần giao chiến chính thức đầu tiên giữa chính thất và tiểu tam, còn miêu tả y như thật rằng cô chủ nhà họ Diệp đã bảo vệ cái danh “Niên phu nhân” vĩ đại đó như thế nào. Cũng có người nghi ngờ, lý do cô chủ nhà họ Diệp trì hoãn không chịu ly hôn là vì vẫn còn yêu chồng mình. Chuyện này dù ra sao thì cũng là đàn ông sai, phụ nữ không sai.

Sau khi Nguyễn Tuyết Mạn đọc được tin ấy, tức giận đến nỗi suýt nữa thì thuê người đập nát cái tòa soạn đó ra, cuối cùng vẫn bị Diệp Hạc Phong lạnh lùng ngăn lại.

Diệp Ngọc không ngờ hành vi của mình lại bị báo chí thổi phồng lên, cũng phẫn nộ nhốt mình trong nhà. Nguyễn Tuyết Mạn lại càng bi thảm, bốc hỏa đến nỗi phải tìm bác sỹ. Đúng vào lúc cánh nhà báo đang hăng say bình luận, không hiểu sao dư luận bỗng im bặt. Họ chỉ quan tâm tới hành động của Bạch Băng và Niên Bách Ngạn, còn việc cô chủ nhà họ Diệp đã từng tới tìm Bạch Băng thương lượng chuyện tin đồn thì không nhắc một chữ.

So với tình hình dầu sôi lửa bỏng của chị mình, Nguyễn Tuyết Cầm lại rất ung dung tự tại. Nhưng Diệp Lan thì không bình thản được như thế. Cô đã bị sắp xếp đi gặp mặt cậu chủ nhà họ Liễu theo đúng trình tự.

Liên quan tới chuyện Liễu Tranh hút ma túy tổng hợp ở quán bar bị đưa về sở cảnh sát điều tra, Diệp Lan không dám nói với người nhà, vì bán rẻ hắn ta đồng thời cũng tiết lộ hành tung của mình.

Thế nên, khi cô bấm bụng ngồi đối diện với Liễu Tranh, là lại nhớ tới cảnh tượng thối nát dâm đãng tối hôm đó của hắn ta.

Hôm nay Liễu Tranh ăn mặc rất nghiêm chỉnh, quần tây áo vest, mặt mũi sáng sủa. Diệp Lan thấy vậy không khỏi cảm thán, đúng là “người đẹp vì lụa”. Ban ngày Liễu Tranh đã tháo bỏ hoàn toàn dáng vẻ tiều tụy, vẫn là một cậu chủ anh tuấn đường hoàng.

Liễu Tranh không nhận ra Diệp Lan, vì tối đó họ còn chưa có cơ hội tiếp xúc chính thức thì đã bị cảnh sát dẫn hết đi. Vì thế sau khi nhìn thấy Diệp Lan, hắn ta sững sờ vài giây, rồi lập tức tươi cười, chủ động rót nước hoa quả cho cô: “Nhà họ Diệp đúng là toàn người đẹp, xem ra câu này trăm nghe không bằng được chứng thực tận mắt.”

“Trước mặt hai chị gái tôi, tôi chẳng là gì cả.” Diệp Lan lãnh đạm đáp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.