Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 4 - Chương 163: Tiếng sấm giữa trời quang



“Tòa thành cũ của Johannesburg trước năm 1994 thuộc về trung tâm thành phố. Thời kỳ người da trắng thống trị, trong pháp luật quy định sau sáu giờ người da đen bắt buộc phải rời khỏi khu vực này. Sau khi chính quyền Nam Phi mới được thành lập, nhằm xóa bỏ chính sách phân biệt chủng tộc nên người da đen được tự do.” Niên Bách Ngạn giải thích ngắn gọn cho Tố Diệp về tình hình của thành cũ, rồi dặn dò thêm: “Nhưng đến tận bây giờ trị an ở nơi này vẫn rất rối loạn. Vì ở đây việc mang theo súng là hợp pháp, cũng vì ở đây không thi hành án tử hình.”

Tố Diệp nghe xong người lại tụt xuống một đoạn.

Thấy cả người cô rụt lại như con chim cút, anh lại buồn cười, siết chặt tay cô an ủi: “Không sao! Em chỉ cần ở bên cạnh anh là sẽ an toàn.”

Tố Diệp không có động tĩnh gì, cằm chống vào cánh tay anh, hai mắt lim dim. Cô đang nghĩ cái gì vậy không biết? Niên Bách Ngạn thấy vậy rất kỳ lạ. Anh đưa tay nâng cằm để cô nhìn vào mắt anh. Lúc này mắt cô mới có chút tiêu cự, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy quan tâm của anh.

“Em sợ sao?” Anh khẽ hỏi.

“Hả?” Tố Diệp phản ứng hơi chậm, một lúc sau mới lắc đầu: “Đâu có! Em đang nghĩ nếu lúc cướp vàng mà may mắn trốn thoát vậy chẳng phải là phát tài rồi sao? Nơi nào pháp luật càng lỏng lẻo thì càng dễ làm giàu.”

Niên Bách Ngạn hơi ngẩn người trong giây lát sau đó bó tay lắc đầu, cười thầm. Anh giơ tay búng lên trán cô, giọng điệu yêu chiều: “Tư duy của em đúng là khác người.” Anh cứ tưởng cô bị dọa cho ngây ngốc rồi.

Tố Diệp ôm trán: “Em đang nói đến một vấn đề thực tế.”

“Vậy chi bằng em ăn trộm chút xỉ vàng về nước đi, tinh luyện lại một chút vẫn có thể kiếm được chút tiền.” Niên Bách Ngạn thở dài. Anh đúng là thất sách rồi, anh đúng là không nên đưa người một lòng một dạ chỉ nghĩ tới tiền như cô ấy tới đây. Thật không thể tưởng tượng nổi cô ấy mà bước chân vào công xưởng kim cương thì sẽ thế nào. Anh chỉ sợ cô nhất thời ngứa tay lại nổi lòng tham.

Tố Diệp nghe tới đây hai mắt sáng rực như đèn pha: “Xỉ vàng?”

Niên Bách Ngạn đã hoàn toàn lĩnh hội được nỗi đau khổ của việc nói nhiều sai nhiều. Không biết phải làm sao, anh đành chỉ ra ngoài cửa sổ, ý bảo cô quay đầu ra xem. Tố Diệp tò mò quay lại, lập tức bị chấn động bởi cảnh tượng lấp lánh rực rỡ ngoài cửa xe.

Rời khỏi khu thành cũ, chiếc xe đang đi qua những mỏ vàng nổi tiếng. Điều hấp dẫn nhất ở đây chính là xỉ vàng rực rỡ đến lóa mắt dưới ánh mặt trời. Hai mắt Tố Diệp đờ đẫn cả rồi, cô chỉ ra ngoài cửa sổ, có phần kích động: “Đây đều là… vàng cả sao?”

“Là xỉ vàng.” Niên Bách Ngạn chữa lại.

“Khác nhau sao?”

“Những xỉ vàng này đều bắt nguồn từ khi xưa lúc kỹ thuật tinh luyện còn chưa hoàn mỹ, rất nhiều vàng chưa được luyện ra, thế nên cùng lắm chỉ được bằng một nửa thành phẩm.” Niên Bách Ngạn không phải không nhìn thấy hai mắt cô dán chặt vào những xỉ vàng bên ngoài, ánh lên lấp lánh. Anh nói tiếp: “Vì thế những người ở đây sử dụng chất hóa học để mọc ra cỏ xanh, thậm chí còn cải tạo thành những phim trường để kiếm tiền.”

“Đáng tiếc thật!” Tố Diệp sắp thèm thuồng tới chảy nước miếng đến nơi. Cô kéo cánh tay anh: “Chúng ta xuống xe vào trong đi vài vòng đi!”

“Em tưởng ăn trộm được chút xỉ vàng thật đấy à?” Niên Bách Ngạn cười: “Nơi đây đã trở thành nơi thăm quan cho khách du lịch rồi, vào trong thăm quan khu luyện kim ai cũng sẽ bị lục soát người nghiêm ngặt.”

Ánh mắt Tố Diệp dấy lên một nỗi thất vọng, còn lục soát người nữa à…

Niên Bách Ngạn ôm luôn cô vào lòng, cúi đầu, bờ môi dán sát vào tai cô, ra vẻ ám muội: “Em thích để mấy người da đen đó lục soát, anh còn chưa cho phép đâu.”

Giọng nói dịu dàng của người đàn ông làm cô giật mình. Hoặc có thể chính những lời anh nói khiến cô bỗng nổi da gà khắp người, đưa tay véo anh một cái, trừng mắt nhìn bộ mặt mím môi mỉm cười của anh.

Người tài xế vẫn miệt mài, chuyên tâm lái xe, nhưng Bella ngồi ở ghế lái phụ lại bất ngờ hắng giọng, giọng nói tiếng Anh Mỹ rót vào tai như tiếng chim hoàng anh: “Anh Niên! Ngài Henry muốn hẹn anh chiều nay gặp mặt, nhưng tôi đã sắp xếp cho ông ấy gặp vào sáng mai rồi, anh vừa xuống máy bay cần được nghỉ ngơi.”

Niên Bách Ngạn như suy nghĩ gì đó: “Chiều nay sắp xếp xe, tôi tới mỏ xem xét trước.”

Bella vừa nghe xong lập tức quay đầu lại, tỏ vẻ quan tâm: “Mọi việc ở mỏ vẫn ổn, hay là anh cứ về khách sạn ngủ một giấc đi.”

Niên Bách Ngạn nghe xong lại quay sang Tố Diệp, khẽ hỏi: “Em mệt không?”

Tố Diệp lắc đầu.

“Bella! Chuẩn bị xe!” Niên Bách Ngạn không thay đổi lịch trình ban đầu.

Bella liếc nhìn Tố Diệp một cái, một lúc sau mới khẽ gật đầu.

Câu nói ấy đã lọt vào tai Tố Diệp, cô cũng nhận ra ánh mắt của Bella. Sự quan tâm của cô ta với Niên Bách Ngạn hình như đã vượt quá thái độ cần có của một người trợ lý với sếp của mình. Ánh mắt dù oán trách hay quan tâm cũng là kiểu nhìn điển hình của người phụ nữ dành cho người đàn ông. Nghĩ tới đây, Tố Diệp cười thầm, nói một câu hờ hững đủ để Bella nghe được: “Bách Ngạn à! Thái độ làm việc của Bella vượt xa Hứa Đồng đấy. Lần sau anh phải đưa Hứa Đồng theo mới được, để cô ấy học hỏi Bella cách sắp xếp lịch trình cho sếp.”

Hứa Đồng chưa bao giờ tự động sắp xếp lịch trình của anh, chẳng phải lần nào cũng phải hỏi ý kiến của anh trước rồi mới làm theo sao? Cái cô Bella này giỏi rồi, coi mình là nữ chủ nhân thật sao?

Cả dọc đường cô chỉ dùng tiếng Trung, vì Tố Diệp tin rằng cô Bella này không thể không hiểu tiếng Trung, quả nhiên từ sắc mặt gượng gạo của cô ta có thể thấy suy đoán của cô không sai. Bella vội vàng yếu ớt nói: “Tôi phải học tập trợ lý Hứa mới phải.”

Tố Diệp không nói gì thêm, quay đầu tiếp tục nhìn ra thế giới Nam Phi bên ngoài. Bây giờ, có những người mãi mãi không tìm được vị trí chính xác của mình.

Niên Bách Ngạn ngồi bên cạnh thì cong môi cười, dung túng cho trò đùa vừa rồi của cô.

“Henry là ai vậy?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Tố Diệp sau khi về khách sạn.

“Là người phụ trách quyền khai thác mỏ kim cương lần này chúng ta đặt muốn giành được.” Niên Bách Ngạn vừa nói vừa cởi cúc áo sơmi. Anh mở tủ ra, bên trong là những trang phục Bella đã chuẩn bị đầy đủ khi ở Nam Phi, có quần áo công sở, cũng có những bộ quần áo thoải mái. Quần và áo đã được phân loại, gấp gọn gàng. Trong chiếc tủ kính bên dưới là các loại cà vạt đắt tiền đi kèm. Xuống dưới nữa là ba hàng thắt lưng, nhìn ra được chiếc nào được lựa chọn kỹ càng.

Tố Diệp bước tới, tấm tắc lắc đầu: “Bella đúng là một cô gái toàn năng. Nói thật, Bella của anh giỏi hơn Hứa Đồng nhiều, về nước anh điều cô ấy về bên cạnh anh luôn cho rồi.”

Căn phòng này được bày biện cứ như anh sắp ở lại đây thường xuyên không bằng, sắp bằng phòng nghỉ bên Bắc Kinh rồi. Có thể nhận ra mỗi lần Niên Bách Ngạn tới Nam Phi đều ở căn phòng này, thậm chí có thể nói nó đã được đặt theo năm.

Niên Bách Ngạn tiện tay lấy ra một bộ quần áo mặc ở nhà vứt lên sofa, cười khẽ: “Cái gì mà Bella của anh? Không phải đang nói chuyện của Henry sao?”

“Thực tế là, em có thể cảm nhận ra anh vốn không muốn nói nhiều về Henry.” Tố Diệp thẳng thừng đáp.

“Những người con gái thông minh luôn được người khác yêu quý.” Niên Bách Ngạn nhìn cô: “Đôi mắt của em rất sắc, muốn tìm hiểu Henry hoàn toàn không khó.”

“Anh luôn muốn rèn giũa một bác sỹ tâm lý thành một doanh nhân thành đạt.” Tố Diệp thở dài.

Niên Bách Ngạn mím môi, không nói gì nữa, chuẩn bị đi vào nhà tắm.

Cô từ đằng sau ôm chặt lấy anh, cười xấu xa: “Nhưng em càng muốn hiểu Bella hơn.”

“Nếu muốn tìm lý lịch của cô ấy em có thể đăng nhập vào website của tập đoàn là có đầy đủ. Còn về những chuyện khác, trong lòng anh, cô ấy chỉ là trợ lý.” Câu nói cuối cùng của anh vô cùng rõ ràng.

“Được rồi!” Tố Diệp chưa bao giờ là một người phụ nữ so đo mấy chuyện này, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy chiều nay em có thể tới quảng trường Mandela rồi. Mặc dù bây giờ em vẫn chưa được hưởng ánh nắng mặt trời ở Nam Phi, nhưng có thể cảm nhận làn gió đô thị cũng không tồi.”

“Không được!” Niên Bách Ngạn quay lại ôm cô, yêu chiều nhưng không dung túng: “Tắm rửa xong, anh chuẩn bị đưa em tới mỏ kim cương của Tinh Thạch, còn phải tới trung tâm thu hồi xem nữa. Em phải tự mình trải qua mới có thể hoàn toàn hiểu được kim cương từ lúc khai thác tới phân loại và thu hồi là một quá trình như thế nào.”

“Niên Bách Ngạn…”

“Biểu hiện không tốt, hủy kế hoạch về Hồng Kông mua sắm.” Niên Bách Ngạn mỉm cười, vỗ nhẹ lên má cô, rồi quay người đi vào phòng tắm.

“Niên Bách Ngạn! Anh mới chính là Grăng-đét thì có!” Tố Diệp hét lên phía sau lưng anh.

Tiếc là, cánh cửa phòng tắm đã che đi sự phẫn nộ của cô.

Tố Diệp phẫn nộ lấy áo ngủ của mình ra, thầm mắng sự hà khắc và thiếu thân thiện của anh trong việc hủy bỏ kế hoạch. Cô còn chưa mắng được nửa câu, điện thoại đã vang lên, lấy ra xem, khóe môi cô bỗng cong lên, cô nhận máy: “Yêu Yêu! Nhớ mình rồi à?”

“Vốn dĩ là cậu đã bỏ đi vô trách nhiệm, bỏ mặc bạn bè, mình không việc gì phải gọi điện cho cậu. Nhưng con người mình luôn nhớ tới bạn cũ, chứ không như cậu chẳng một lời thăm hỏi. Mặc dù cậu bạc bẽo, bỉ ổi, vô sỉ, thâm hiểm, độc ác, bất nhân bất nghĩa nhưng mình là người nhân từ rộng lượng, đại nhân không chấp tiểu nhân, bụng dạ tốt, thế nên vẫn phải gọi hỏi một câu xem cậu sống chết thế nào rồi.” Lâm Yêu Yêu gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

Tố Diệp nghe mấy lời vu cáo cũng như tự nâng cao phẩm chất đạo đức cao thượng của Lâm Yêu Yêu, suýt nữa thì trán ra đầy mồ hôi. Cô trợn mắt, cả người đổ xuống sofa, vừa nghịch măng sét của Niên Bách Ngạn vừa nói: “Xem ra mình làm cậu sốt ruột quá rồi. À, quên không nhắc cậu, phí cuộc điện thoại này của cậu không ít đâu đấy.”

“Mình còn quan tâm được nhiều thế sao, mình muốn nói với cậu một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?”

Lâm Yêu Yêu ra vẻ thần bí: “Cậu không theo dõi tin tức của Tinh Thạch bên này sao? Niên Bách Ngạn đã chính thức ra đề nghị hủy bỏ quan hệ hôn nhân với Diệp Ngọc, à cũng tức là chị gái cậu ấy. Nói ngắn gọn lại là ly hôn.”

“Hả?” Tố Diệp ngồi bật dậy: “Chuyện khi nào vậy?”

“Mới hai hôm trước. Tình hình cụ thể thì mình không rõ nhưng chuyện này đang đồn ầm lên từ trên xuống dưới trong tập đoàn rồi.”

Tố Diệp giật mình, hai ngày trước? Hai hôm trước cô và anh vẫn còn ở trấn cổ, có lẽ là sau khi cô và anh gặp mặt. Tim cô bắt đầu đập thình thịch, nhớ lại Niên Bách Ngạn đã từng mong cô ở bên cạnh anh, rồi lại nghĩ tới việc Niên Bách Ngạn kiên quyết đưa cô tới Nam Phi. Lẽ nào, anh thật sự đã đưa ra đề nghị ly hôn với Diệp Ngọc khi còn ở trấn cổ?

Chỉ có điều cô vẫn không hiểu. Nếu đã là kết hôn giả, tại sao Niên Bách Ngạn còn phải đưa ra đề nghị ly hôn?

“Lý do ly hôn là gì?” Tố Diệp do dự hỏi.

“Haiz, chúng ta đều nhìn nhầm tổng giám đốc Niên rồi, còn tưởng anh ta là người đàn ông có một trên đời. Tiểu Diệp à! Cũng may cậu không còn dây dưa với anh ta nữa. Cậu biết không? Hình như là Diệp Ngọc phát hiện được chứng cứ ngoại tình của Niên Bách Ngạn, trong lúc không biết giải quyết thế nào, Niên Bách Ngạn mới đề nghị ly hôn?” Lâm Yêu Yêu khịt mũi cười khẩy.

“Hả? Ngoại tình? Anh ấy ngoại tình với ai?”

“Bạch Băng đấy! Uổng công mình thích cô ta như vậy, thật không ngờ cô ta mới chính là tiểu tam phá hoại hôn nhân của người khác!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.