Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 4 - Chương 133: Phát điên



Diệp Lan là người vô tình bị cuốn vào cuộc chiến này, đương nhiên còn có cả Lâm Yêu Yêu. Cô ấy và Lâm Yêu Yêu làm cùng một bộ phận, vì cả hai người tính cách đều khá cởi mở, thẳng thắn, nên dần dà quan hệ cũng trở nên rất tốt đẹp. Vừa hay hôm nay là ngày Tố Diệp tới Tinh Thạch làm việc, hai người họ bàn nhau sau khi tan ca, sẽ tới tìm Tố Diệp rồi cùng đi ăn cơm. Thật không ngờ vừa mới ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Niên Bách Ngạn từ một thang máy khác đi ra, bước chân vội vã, sắc mặt nghiêm trọng. Diệp Lan rất hiếm khi nhìn thấy anh trong bộ dạng này, trong lòng dự cảm có lẽ đã xảy ra chuyện gì bèn kéo Lâm Yêu Yêu đi theo phía sau.

Ai ngờ, trong văn phòng Tố Diệp là một cảnh tượng náo loạn, khi họ đẩy cửa bước vào cũng tạo ra cơ hội cho rất nhiều đồng nghiệp dòm ngó, hoài nghi. Diệp Lan bị dọa không hề nhẹ, nhất là khi hai cái bạt tai của Diệp Ngọc và Tố Diệp cùng tát vào mặt đối phương cô lại càng hết hồn hết vía. Cô nhìn thấy Lâm Yêu Yêu sải bước tới, bộ dạng như muốn nuốt sống Diệp Ngọc, Diệp Lan cũng rất muốn qua đó, chỉ tiếc là một người từ nhỏ chưa từng nhìn cảnh anh chị em đánh nhau như cô, hai chân giờ như dính chặt vào nền đất, không thể nhích nổi một bước.

Cho tới khi Niên Bách Ngạn khẽ hét lên, Diệp Lan mới bừng tỉnh, vội vàng bước tới. Nào ngờ cô vừa mới kéo tay Diệp Ngọc, Nguyễn Tuyết Mạn đã nổi trận lôi đình, lần này nhằm vào Niên Bách Ngạn: “Con nhìn cho rõ xem ai mới là vợ con! Nếu có đưa cũng phải là con đưa Diệp Ngọc về nhà, chứ không phải ở đây bảo vệ cho em vợ.”

“Mẹ cả! Đừng nói nữa!” Diệp Lan thấy vậy lại vội khuyên nhủ Nguyễn Tuyết Mạn, nét mặt sốt sắng.

Lâm Yêu Yêu ở bên cạnh trong giây lát đứng ngây ra. Cô nhìn Diệp Ngọc, rồi lại quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn và Tố Diệp. Còn chưa đợi Niên Bách Ngạn lên tiếng, Diệp Ngọc đã xông thẳng tới kéo tay Niên Bách Ngạn, nước mắt lăn dài xuống gò má: “Ban đầu anh đã hứa với em những gì? Niên Bách Ngạn! Anh định ép chết em có phải không? Có phải đến anh cũng chỉ mong em chết ngay không?”

“Diệp Ngọc! Em đang nói gì vậy?” Đầu mày Niên Bách Ngạn nhíu chặt.

“Cô ta…” Diệp Ngọc chỉ vào Tố Diệp ở phía sau lưng anh, gần như điên cuồng thét gào: “Tại sao cô ta lại biết nhiều như vậy? Tại sao?”

“Diệp Ngọc!”

“Lừa đảo! Tất cả các người đều là lũ lừa đảo!” Diệp Ngọc bịt chặt hai tai, kêu la thất thanh, rồi bỗng nhiên loáng một cái bất tỉnh, cả người ngã vật ra đất.

Nguyễn Tuyết Mạn sau vài giây đờ đẫn, sau đó lập tức kêu la. Niên Bách Ngạn thấy vậy liền buông Tố Diệp ra, bước tới bế Diệp Ngọc lên: “Diệp Lan! Mau gọi xe cấp cứu!”

Diệp Lan sợ tới nỗi tay chân run lẩy bẩy, sau khi thấy Diệp Ngọc bất tỉnh càng mất hết bình tĩnh, nhưng vẫn kìm nén sự hoang mang trong lòng, bấm điện thoại. Còn Niên Bách Ngạn lại ngước lên nhìn Tố Diệp. Cô vẫn im lặng đứng đó, không dời mắt khỏi Diệp Ngọc trong vòng tay anh, hai bàn tay nắm chặt, sắc mặt trắng bệch như dùng thuốc tẩy, cắt không còn hột máu. Cảm giác xót xa dâng lên trong mắt anh, rất nhanh, anh quay sang nhìn Lâm Yêu Yêu: “Phiền cô, đưa Tố Diệp về nhà trước.”

Lâm Yêu Yêu cũng lờ mờ đoán ra đã xảy ra chuyện gì, vừa gật đầu, Tố Diệp bên đó đã với lấy chìa khóa xe và túi xách xông ra khỏi phòng làm việc. Lâm Yêu Yêu thấy cô chạy ra ngoài, vội hét lên phía sau.

Giây phút Tố Diệp chạy ra ngoài, trái tim Niên Bách Ngạn như bị rút mạnh, đau đớn, bên tai là tiếng khóc thấu trời thấu đất của Nguyễn Tuyết Mạn, như niệm thần chú khiến đầu anh đau như búa bổ.

Ngoài cửa phòng làm việc, không ít người đang đứng xem cảnh náo nhiệt, thì thầm to nhỏ.

Lúc Lâm Yêu Yêu chạy ra ngoài văn phòng vừa hay nhìn thấy chiếc xe Jeep đỏ của Tố Diệp vụt qua trước mắt, chỉ để lại một làn khói khiến người ta ngạt thở. Cô vội vàng xông sang bên đường, bắt taxi đuổi theo.

Một con xe đỏ chói mắt, gần như đang phóng điên loạn trên đường phố.

Tố Diệp đạp mạnh chân ga, bất chấp tất cả xuyên qua dòng xe cộ đông đúc, tốc độ đã vượt quá giới hạn cho phép. Má phải vẫn còn đau đớn, bỏng rát, bàn tay phải nắm chặt vô-lăng cũng đang tê dại, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, bị cô gắng sức kìm nén, nhìn trân trân ra trước phía kính chắn gió, nghiến chặt răng ra sức tăng tốc.

Trong xe là tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc, album “Gold Lion” thường ngày cô thích nghe nhất, lúc này âm lượng được vặn tới tối đa. Hiệu ứng âm thanh nặng nề như chiếc búa đập thẳng vào tim, sức mạnh này thậm chí còn làm đau đớn gương mặt cô.

Không chỉ gương mặt, cả bờ vai, eo, thậm chí là mỗi sợi dây thần kinh ở đầu ngón tay cũng đang không ngừng thét gào kêu đau. Cơ thể cô đang muốn cô bộc phát sự phản kháng mãnh liệt nhất, dùng nỗi đau để đánh thức sự tồn tại của chúng. Nhưng đầu óc của Tố Diệp cuối cùng vẫn dừng lại ở khung cảnh khi nãy: Nguyễn Tuyết Mạn gào khóc thảm thiết, Diệp Ngọc bỗng nhiên phát điên, và ánh mắt cuối cùng Niên Bách Ngạn nhìn cô…

Cô dốc toàn bộ sức lực để đánh thắng trận chiến này, cuối cùng mới phát hiện mình cũng thương tích đầy mình.

Đột nhiên, khung cảnh trong suy nghĩ cũng tan nát theo tiếng thủy tinh vỡ vụn. Cả người Tố Diệp suýt bay ra ngoài, cũng may có dây an toàn cứu cô. Chỉ có điều, vì màn va đập bất ngờ này, ruột gan cô cũng gia nhập đội ngũ các vết thương.

Chiếc xe đâm vào một thân cây bên lề đường, làm kinh hãi đàn chim sẻ, xung quanh cũng vang lên những tiếng la hét. Trái tim Tố Diệp như bị vô-lăng cứa rách, xương bả vai sau khi được dây an toàn kéo lại càng đau như bị rạn nứt. Có người đi đường chạy tới trước gõ vào cánh cửa xe. Cô mơ hồ ngẩng đầu lên, nước mắt cứ thế trào ra.

Khi cô loạng choạng đi xuống xe, có người đã nhiệt tình báo cảnh sát, còn có người hỏi thăm cô có cần gọi xe cấp cứu hay không. Tố Diệp chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, những âm thanh lọt vào tai đều trở thành những tiếng ù ù vô nghĩa, như hàng đàn ong xuyên thẳng vào hai tai cô. Một tai nạn không lớn không nhỏ khiến không ít người chú ý, có nam có nữ, cả già lẫn trẻ, còn không ít thanh niên lấy điện thoại ra quay lại cảnh này. Cô ngước lên, trong tầm mắt mông lung chỉ còn nhìn thấy chiếc xe đỏ của mình. Nó cũng bị thương giống cô, thế nên mới trần trụi đứng trước mặt mọi người không một chút phản kháng, dưới những ánh mắt có thể là kỳ lạ có thể là thương hại.

Không hiểu tại sao, Tố Diệp đột nhiên xông tới trước mũi xe, rút ra một chiếc gậy dụng cụ trong hộp, trước những tiếng thét kinh hoàng của mọi người, bắt đầu phá nát xe như một kẻ điên. Mọi người xung quanh lần lượt tản đi, còn động tác của cô cũng mỗi lúc một mãnh liệt, thủy tinh trên kính xe bị đập nát vụn.

Cuối cùng cô nhìn đống lộn xộn, hét lên một tiếng, nước mắt đã hoàn toàn làm mờ hai mắt. Tiếng thét ấy là sự giải phóng cho bao hận thù và oán trách bao năm nay, cũng giống như tiếng hét cuối cùng rút cạn tất cả sức lực của cô. Hét xong, cô ngã ngồi xuống đất, giữa một đống thủy tinh tan tành, không thể đứng lên được nữa.

Khi Tố Diệp hồi phục lại được ý thức của mình thì cô đã ngồi trong sở cảnh sát. Tiếng điện thoại không ngớt, xung quanh là tiếng chân người đi qua đi lại. Cô mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh, cho tới khi một tiếng nói tức giận đập vào tai cô: “Xe có thù oán với cô sao? Tại sao lại đập xe?”

Lúc này ánh mắt cô mới dừng lại ở người đối diện, là một cảnh sát nam, thân hình béo mập, giọng nói sang sảng, uy nghiêm.

“Tôi đập xe của tôi, anh quan tâm làm gì?” Gần như cô chỉ còn tiếng thở.

“Uống rượu rồi phải không?”

Tố Diệp lắc đầu.

“Mặc dù cô tự đập xe của mình, nhưng cô đã quấy rối trật tự công cộng. Còn nữa, đội giao thông bên kia đã lập không dưới mười phiếu phạt, không biết hôm nay là ngày hạn chế lái xe của cô sao? Bị chụp lại mấy lần rồi có biết hay không? Còn vượt quá tốc độ, đi ngược chiều, vượt đèn đỏ, quá đủ để phạt cô rồi.”

Tố Diệp im lặng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rát.

“Xe đã bị kéo đi rồi, cô có bị thương không?” Người cảnh sát hỏi.

Tố Diệp lại lắc đầu, uể oải không có sức lực.

Một tiếng bước chân gấp gáp mỗi lúc một gần, người cảnh sát vừa nghiêm mặt chất vấn cô giờ thái độ đã thay đổi hẳn, đứng dậy kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại tới phân cục Hải Điện?”

“Hi! Tới để nhờ anh linh động cho một chút.” Là giọng của Tố Khải.

Tố Diệp ngẩng lên đầu theo phản xạ, Tố Khải cũng vừa hay cúi xuống: “Chị! Chị sao rồi?”

Cô mở miệng, muốn nói mình không sao nhưng cổ họng như có thứ gì bịt chặt không sao lên tiếng được, chỉ biết lặng lẽ lắc đầu.

“Chị? Đây là…” Người cảnh sát sững sờ.

“Nào, lại đây chúng ta nói chuyện.” Tố Khải kéo người cảnh sát đó sang một bên, thì thầm không biết đang nói chuyện gì.

Tố Diệp đã chẳng còn quan tâm tại sao Tố Khải lại có mặt ở đây nữa, não bộ của cô như chiếc đồng hồ dây cót bị người ta quên lên dây, mãi không thể tỉnh táo lại, cho tới khi có một người ngồi xuống bên cạnh cô, lo lắng cầm tay cô, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu Diệp! Cậu có sao không?”

Là Lâm Yêu Yêu. Cậu ấy cũng tới đây sao?

“Tiểu Diệp! Con nói câu gì đi chứ, đừng dọa mợ có được không?” Đến cả mợ cũng có mặt.

Tố Diệp ngẩn người, con ngươi đảo qua đảo lại, nhìn Lâm Yêu Yêu và gương mặt lo lắng của mợ cô, Phương Tiếu Bình, còn cả cậu cô Tố Đông nữa. Chỉ có điều cậu chỉ đứng một bên, sắc mặt tím tái đến kinh người.

Cậu Tố Đông trước nay là người luyện võ, trước giờ luôn đề cao tinh thần tu tâm dưỡng tính, nên rất ít khi nổi giận. Vẻ mặt giận tím tái thế này của cậu trong ấn tượng của cô hình như chỉ từng xuất hiện một lần, đó là khi mẹ cô qua đời. Còn hôm nay, cô đã khiến cậu phải một lần nữa tức giận.

Từ cục cảnh sát đi ra, Tố Đông lái xe đưa mọi người về nhà. Lên xe rồi cậu cô vẫn không nói một lời. Tố Diệp ngồi ở giữa trên ghế sau, mợ cô ngồi bên trái cô còn Lâm Yêu Yêu ngồi bên phải, nắm chặt cánh tay cô. Mợ Phương Tiếu Bình dường như cả dọc đường đều nói không ngớt, liên tục hỏi cô chỗ nào không khỏe, chỗ nào bị thương, Tố Diệp cuối cùng vẫn chỉ lắc đầu.

Phương Tiếu Bình lại bắt đầu chửi mắng Nguyễn Tuyết Mạn, tay chống nạnh, “mưa” bắn tứ tung. Như vậy Tố Diệp mới hiểu tại sao cả nhà cậu lại nhanh chóng có mặt ở sở cảnh sát như vậy. Thì ra Nguyễn Tuyết Mạn vì việc Diệp Ngọc bị ngất xỉu mà nổi cơn tam bành, gọi điện thẳng tới nhà cậu, chửi như tát nước. Cậu sau khi biết rõ cả câu chuyện thì chỉ im lặng, nhưng mợ đương nhiên quyết không bỏ qua, cướp lấy cái điện thoại bắt đầu chửi rủa Nguyễn Tuyết Mạn. Bà ta cũng chẳng phải chưa từng lĩnh giáo vẻ đanh đá của mợ, nói mười câu thì chín câu bị chặn họng, sau khi không biết nói gì thêm bèn tức giận cúp máy.

Lúc sắp về tới nhà, cậu Tố Đông cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, gầm lên: “Được rồi! Mắng cả đường rồi không mệt hay sao?”

Phương Tiếu Bình đành im lặng.

Mặc dù bình thường mợ luôn chèn ép cậu nhưng nếu cậu thật sự nổi giận thì mợ cũng không dám làm gì.

Xuống xe, Tố Đông lại bước vào nhà không nói một lời. Phương Tiếu Bình huých nhẹ vào người Tố Khải, rồi ra hiệu theo bóng của Tố Đông. Tố Khải hiểu ý mẹ, vội vàng đi vào theo. Phương Tiếu Bình quay lại kéo tay Tố Diệp, khẽ thở dài: “Con bé này, có uất ức gì cứ để mợ giúp con hả giận.”

Lâm Yêu Yêu liếc nhìn Tố Diệp, không nói gì, khoác tay cô cùng đi vào nhà.

Ai ngờ vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy cậu đứng im ở đó, bức ảnh Tố Thu được cậu để ngay ngắn trên tủ, còn cả thanh kiếm Thái Cực mà từ nhỏ mỗi khi Tố Diệp không nghe lời đều bị ăn đòn. Tố Khải đứng một bên sốt ruột như kiến bò chảo nóng, sau khi thấy họ vào nhà, đang định lên tiếng thì đã thấy cậu kéo tuột Tố Diệp tới trước tủ, lạnh lùng hét lên: “Con quỳ xuống cho cậu!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.