Lúc Diệp Lan tới sở cảnh sát tìm Tố Khải, cô được thông báo anh đang bận. Có lẽ tối hôm qua cô đã tới sở cảnh sát trước, mới đó đã có nhiều người quen mặt. Những người đã gặp cô lại tưởng là người nhà của Tố Khải nên không hạn chế tự do của cô. Cô đang chuẩn bị tới văn phòng của Tố Khải ngắm chậu hoa hôm qua mới mua thì nhìn thấy anh từ phòng thẩm vấn bước ra, trên người là bộ cảnh phục ngay ngắn, đôi mắt dưới chiếc mũ cảnh sát không phải uy nghiêm đến mức không có một nụ cười. Thân hình cao lớn dường như cũng lộ rõ vẻ khí khái lạnh lùng dưới bộ đồng phục thẳng tắp đó, cương trực liêm minh.
Một Tố Khải nghiêm nghị trong công việc hoàn toàn tương phản với một Tố Khải nói cười vui vẻ tối qua. Người không biết sẽ hiểu nhầm rằng là hai người khác nhau. Diệp Lan thấy tò mò, một người cảnh sát bước lên rất nhanh. Tố Khải lắc lắc cổ tay, ra lệnh: “Vào trong ghi chép lời khai của hắn.”
“Rõ!”
Diệp Lan đứng ở góc tường nghiêng đầu, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng, điển trai mà mạnh mẽ của Tố Khải, bất giác cười lên khe khẽ. Tố Khải cũng nhanh chóng nhìn thấy cô, đôi mắt khi nãy còn u ám nghiêm trang giờ cũng tươi tỉnh lên một chút, anh sải bước lên trước rồi nói: “Đến rồi à?”
Anh là người đàn ông có thể lây lan cảm xúc cho người khác. Lúc anh nghiêm túc sẽ khiến mọi người lùi bước không dám lại gần, nhưng khi anh nở nụ cười lại khiến người ta không nhịn được muốn tới gần. Cũng giống như lúc này đây, mặc dù chỉ là khẽ cười nhưng cũng giống như tia nắng xuyên qua mây đen, làm tan chảy băng giá nơi đáy mắt, khiến cuộc đời vui vẻ thêm ấm áp. Cho dù Diệp Lan chỉ đứng từ xa cũng đã cảm nhận được rõ ràng mình bị cảm hóa.
“Xem ra người nào đó đã ép cảnh sát của chúng ta không thể không dùng võ phục vụ.” Hôm nay Diệp Lan ăn mặc rất thời trang. Chiếc áo sơmi tơ tằm dáng dài màu hồng phấn đang mốt trong hè này, đi cùng với chiếc quần ngắn gọn gàng bó sát người. Chân đi chiếc giày đế bằng phong cách Anh, trên đầu là chiếc mũ kiểu Anh màu gốc, gương mặt trái xoan xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ. Cô đứng đối diện với Tố Khải trong bộ cảnh phục, cảnh tượng này trông lại rất đẹp.
Tố Khải nghe ra ý tố cáo trong câu nói hàm ý sâu xa của cô, cười lớn: “Cô bé, nói vậy là phải có chứng cứ đấy.”
“Cô bé?” Diệp Lan khẽ nhướn mày, rõ ràng là không thích xưng hô mới này. Tố Khải gọi cô như vậy chẳng khác nào gọi thẳng cô là “con nhóc”.
Tố Khải bị biểu cảm của cô chọc cười, đưa tay ra vỗ vai cô: “Đi thôi, vào lấy lời khai.”
“Đích thân anh xuống tay à?” Diệp Lan rất vui, đi phía sau anh.
“Sao? Sợ anh dùng võ với em sao?”
“Đâu có! Em bất ngờ được yêu chiều lại thấy lo.” Diệp Lan cười.
Tố Khải mím môi cười khẽ.
Lúc lấy lời khai, nét mặt của Tố Khải lại trở về với vẻ căng thẳng nghiêm nghị khi làm việc, cùng lúc này anh cũng gọi thêm một cấp dưới tới. Anh hỏi, người đó ghi chép. Khi Tố Khải hỏi tới tên họ đầy đủ của cô, Diệp Lan hơi do dự một lát.
“Sao vậy?” Tố Khải nhẹ nhàng hỏi.
Diệp Lan khẽ lắc đầu, thầm hít sâu một hơi, đôi tay dưới gầm bàn cũng nắm chặt lấy nhau, lúc lâu sau cô mới trả lời: “Em tên là… Diệp Lan.” Dứt lời cô lập tức quan sát nét mặt của anh.
Nhưng Tố Khải không có biểu cảm gì, trông như không có thay đổi gì quá lớn, anh vẫn vậy, đến cả giọng nói khi hỏi câu tiếp theo cũng không hề có sự dao động trong cảm xúc: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“23.”
“Nghề nghiệp?”
“Vừa tốt nghiệp đại học, học chuyên ngành quản lý hàng cao cấp và kiểm định đá quý.” Diệp Lan từ từ thả lỏng ngón tay, cảm giác căng thẳng xoay tròn trong đầu cũng mỗi lúc một xa. Khi cảm giác hồi hộp không còn là lúc dâng trào một sự thất vọng không thể nói ra. Cô sợ một khi nói ra tên mình, Tố Khải nhớ ra sẽ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, cô sẽ không tìm được cảm giác ấm áp thân thiết ở nơi anh nữa. Vậy mà khi cô thấy anh chẳng có phản ứng gì, trong lòng ngược lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Chỉ có cô tự suy nghĩ nhiều mà thôi, thì ra anh vốn không nhớ cô.
Đối mặt với người cảnh sát ghi chép một cách tỷ mỉ kỹ lưỡng, ánh mắt Tố Khải vẫn điềm tĩnh từ đầu tới cuối: “Cô Diệp! Mời cô tường thuật lại hoàn chỉnh quá trình bị uy hiếp ở sân bay hôm qua.”
Diệp Lan khẽ gật đầu, kể lại tất cả mọi việc như những gì xảy ra hôm qua. Sau khi cô nói xong, Tố Khải đứng dậy: “Cảm ơn cô đã hợp tác.”
Cô cũng đứng dậy, cảm thấy rất buồn.
Tố Khải quay đầu dặn dò cấp dưới mấy câu. Khi anh ta đang định đóng tập ghi chép lại, Tố Khải bất ngờ gõ lên tờ giấy, nói: “Diệp Lan, cậu viết sai tên của cô ấy rồi. Không phải “lan” trong “hoa lan”, là “lan” trong “sóng gió không e sợ”.”
“Lan” trong hoa lan: 兰; “lan” trong “sóng gió trong e sợ”: 澜 (波澜不惊)
“Xin lỗi, xin lỗi.” Người cấp dưới xấu hổ.
Cả người Diệp Lan thì chợt cứng đờ, sửng sốt nhìn Tố Khải đang theo dõi việc ghi chép, hồi lâu quên mất phản ứng. Thì ra, anh nhớ ra cô.
Sau khi mọi việc kết thúc, cô do dự gọi anh một tiếng: “Cảnh sát… Tố!”
“Còn chuyện gì?” Tố Khải dừng bước.
Diệp Lan lấy hết dũng khí bước lên: “À… anh vẫn nhớ em?” Câu này mặc dù hỏi là thừa, nhưng để cô cảm thấy chắc chắn trong lòng vẫn hơn.
Tố Khải nhìn cô không nói lời nào. Trái tim Diệp Lan bắt đầu đập thình thịch, cô ngước mắt lên muốn nhìn nét mặt anh, ai ngờ lại bị ánh mắt sắt như đá của anh làm cho hết hồn, vội vàng cụp xuống.
Tố Khải trong bộ cảnh phục cho dù không nói gì thì giữa hai hàng mi cũng toát lên một cảm giác uy nghiêm trời sinh.
“Em là con gái chú hai nhà Tố Diệp, em họ của chị ấy, con gái nhỏ nhất của nhà họ Diệp.”
Diệp Lan ngước đầu, dè dặt cười trừ: “Thì ra anh thật sự vẫn nhớ em, em còn tưởng anh quên mất em rồi.”
“Con gái lớn thay đổi quá nhiều, anh thật sự cũng không nhận ra em.” Khóe môi Tố Khải khẽ giật giật.
“Anh cũng thay đổi nhiều mà, so với hồi nhỏ.”
Sau khi giơ tay lên xem giờ, Tố Khải không nói tiếp câu chuyện cũ với cô: “Diệp Lan! Anh còn việc phải xử lý, không tiễn em nữa.”
“Dạ? À… vâng vâng, anh cứ làm việc đi.” Diệp Lan luôn cảm thấy thái độ của anh không nóng không lạnh, cũng chẳng muốn nhiệt tình với khuôn mặt lạnh băng ấy, cô vội tự giải vây cho mình: “Vừa hay em cũng hẹn bạn đi ăn cơm. Em đi trước đây, tạm biệt!”
Tố Khải gật đầu, quay người rời đi.
Diệp Lan nhìn theo bóng anh, dậm chân bình bịch, oán trách bản thân mình vô dụng, sao đi nửa đường lại bỏ cuộc? Đáng nhẽ cô phải bám lấy anh nói cho rõ ràng. Cô là Diệp Lan, người nhà họ Diệp trước đây làm những gì có liên quan gì tới cô đâu? Cô đâu có nợ người nhà họ Tố.
Sự thật chứng minh, mặc một chiếc áo sơmi nam và khoác thêm áo vest nam đúng là có thể thu hút không ít ánh mắt. Niên Bách Ngạn có thể nhét cô vào trong xe trên đường tới tận hầm để xe dưới lòng đất của trung tâm mậu dịch quốc tế. Nhưng mua quần áo kiểu gì cũng phải để người ta nhìn thấy.
Tố Diệp cố gắng giữ cho nét mặt bình tĩnh một chút, còn Niên Bách Ngạn thì từ đầu tới cuối vẫn điềm nhiên, không cho cô quá nhiều sự lựa chọn mà dẫn cô đi thẳng vào một cửa hàng đại lý của một thương hiệu quần áo mặc đi chơi.
Có thể thấy được, ánh mắt của các nhân viên ở đây ám muội đến thế nào. Cũng không thể trách họ, là cách ăn mặc của cô quá mờ ám, bên cạnh lại có một người đàn ông hấp dẫn. Cho dù hai người họ chỉ đứng cạnh nhau không giao lưu không trò chuyện, chỉ tính riêng dáng vẻ cô bây giờ thôi cũng đủ khiến họ suy nghĩ miên man.
Con gái thử quần áo luôn rất kỹ càng. Vì Niên Bách Ngạn không thể cho phép cô đi chân đất, mặc áo sơmi đi chọn từ cửa hàng này qua cửa hàng khác, thế nên thời gian mặc thử từ đó tới giờ lại càng dài đằng đẵng.
Nhưng trông Niên Bách Ngạn cực kỳ nhẫn nại, không thúc giục cũng không thấy phiền phức. Sau khi đến cửa hàng, lúc cô thử quần áo thì anh ngồi trên sôpha xem tạp chí. Cô thử từng bộ một, anh cũng đưa ra ý kiến cho từng bộ. Các nhân viên ai nấy đều rất ân cần, sắp đủ các loại đồ ăn nào kẹo ngọt, nào hoa quả, nào nước uống trên mặt bàn bên cạnh anh, thoạt nhìn còn tưởng là đi vào siêu thị.
Tới khi thử bộ cuối cùng, Tố Diệp bước ra từ phòng thay đồ, vừa định hỏi ý kiến của Niên Bách Ngạn thế nào thì chợt ngừng lại. Người đàn ông ấy đang ngồi trên ghế, chân trái gác lên chân phải, một tay đặt trên tay vịn của ghế sôpha, một tay lật giở tạp chí. Những đường nét trên gương mặt hơi nghiêng của anh trông sắc bén và cương nghị. Mỗi một điểm cong đều như được đẽo gọt một cách tỷ mỉ bởi đôi bàn tay điêu luyện. Anh ngồi ở xa xa, như một bức tranh tao nhã khiến tâm tình người ta vui vẻ.
Không hiểu tại sao, trái tim Tố Diệp bỗng đập loạn nhịp. Anh rất ưu tú, trong mắt tất cả mọi người cũng thành công chiếm được vị trí cao nhất. Nghĩ tới việc người đàn ông xuất sắc như thế tối qua đã bị cô trêu ghẹo, cô đã chạm vào bờ môi anh, trái tim cô vô thức không ngừng đập dồn dập, cảm thấy khó thở vô cùng.
“Chị à! Bộ quần áo này rất hợp với chị. Da chị trắng, mặc bộ nào cũng đẹp.” Người nhân viên lại gần nói bên tai cô, rồi lập tức hướng ánh mắt về phía Niên Bách Ngạn: “Anh à! Bạn gái anh ra rồi, anh xem thế nào.”
Gò má Tố Diệp bỗng nhiên nóng bừng, bạn gái?
Bên đó, đúng lúc Niên Bách Ngạn ngẩng đầu lên, sau khi nhìn Tố Diệp một cái thì đặt tạp chí xuống, đứng dậy, đi về phía cô. Tố Diệp vô thức nuốt nước bọt, đợi anh tới gần lại làm ra vẻ thoải mái.
“Không tồi, màu sắc rất hợp với em.” Hai tay anh bao quanh người cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Là một bộ đồ thể thao mùa hè, màu sắc rực rỡ, chất liệu dễ chịu, vừa tôn được dáng vừa tăng thêm không ít sức sống. Lúc đi ra khỏi phòng nghỉ, Tố Diệp đã buộc mái tóc dài lên thành đuôi ngựa phía sau, giờ đây trông bớt đi một phần mê hoặc, có thêm một cảm giác trong sáng.
Tố Diệp quay người nhìn vào gương, rồi lại ngước mắt lên đánh giá ánh mắt Niên Bách Ngạn trong gương: “Đẹp thật sao?”
“Đẹp.” Bờ môi mỏng của anh hơi nhếch lên, ánh mắt dường như nhuộm ý cười nhàn nhạt.
Cô nhân viên bên cạnh vội vàng nói: “Chị à! Thật ra mỗi bộ chị thử đều rất đẹp, chị xem bạn trai chị cũng khen chị suốt đó.”
Tố Diệp lại ngẩng đầu nhìn vào gương, trong gương Niên Bách Ngạn lại đón ánh mắt cô, khẽ khàng hỏi: “Có thích không?” Anh không phản bác lại lời của cô nhân viên, thần thái vẫn rất bình tĩnh, không biết là vốn không quan tâm tới việc cô ta hiểu lầm hay là… không cần giải thích gì.
Thật ra, cô chưa từng nghĩ sẽ dùng cách này để tiếp cận Niên Bách Ngạn.
Cô khẽ gật đầu, cố gắng đè nén một cảm giác mơ hồ dậy lên trong lòng. Cảm giác này đã bắt đầu trào dâng không chút kiêng nể từ khi nãy lúc nhìn anh xem tạp chí, cho đến khi cô nhân viên gọi bạn trai bạn gái càng khiến người ta phát hoảng trong lòng. Cô sợ cái cảm giác đến bản thân mình cũng không thể điều khiển được này.
“Còn thích bộ nào nữa?” Niên Bách Ngạn lại gần cô một chút. Cùng đứng trong gương, hai người sánh đôi bên nhau tạo thành một cảnh tượng rất bắt mắt.
“Tôi có nên nhân cơ hội này đào nhiều một chút?” Cô như cười như không, bỗng thấy hơi nóng, vì đang đứng sát anh sao?
Niên Bách Ngạn khẽ cười, đưa tay gõ lên đầu cô một cái: “Thích thì lấy cùng luôn.”
Cô nhất thời lưu luyến bàn tay ấm áp của anh, cứ đứng trước gương không hề nhúc nhích, một lúc sau mới lẩm bẩm: “Thôi đi, tôi có nhiều quần áo đi chơi rồi, đục khoét của anh cũng không phù hợp.”
Niên Bách Ngạn chỉ cười không nói gì.