Đại Chúa Tể

Chương 192: Chọn lựa Linh Quyết



Trong dòng sông ánh sáng huyễn lệ, Mục Trần như một tia chớp bắn tới phía trước, dòng sáng đầy ắp khắp nơi chẳng biết chui ra từ chỗ nào, ở giữa mỗi dòng sáng đều có những quyển trục màu sắc khác nhau lóe sáng hào quang, dao động linh lực ào ào tản ra không hề tầm thường.

Mục Trần chỉ nhìn thoáng qua những dòng sáng kia, thỉnh thoảng đưa tay bắt lấy vài thứ. Có vài lần kinh nghiệm, hắn dần nhận biết được trong những dòng sáng này hầu hết đều là linh quyết linh cấp trung phẩm. Tuy cấp độ đó cũng là không tồi, nhưng Mục Trần bây giờ không cảm thấy thỏa mãn.

“Vù!”

Thình lình một dòng sáng từ đâu đó bắn tới, màu sắc sáng ngời hơn hẳn những dòng sáng lúc nãy.

Mục Trần nhìn nó, trong lòng khẽ động, rồi linh lực hắc ám trong lòng bàn tay nhanh chóng trào ra, uốn lượng như khói đặc thổi tới dòng sáng kia.

“Rầm!”

Dòng sáng chui vào trong luồng linh lực hắc ám kia, Mục Trần lập tức thu tay hút lấy. Dòng sáng như cá sa lưới giãy giụa dữ dội, sức mạnh này khiến cho linh lực hắc ám cũng trở nên loang lổ khiến Mục Trần phải thúc đẩy thêm linh lực, bao vây dòng sáng đó không có nó trốn thoát, bàn tay thò vào chính giữa.

Ngay lúc đó, vài tin tức nhanh chóng bay vào đầu Mục Trần.

Đại La Băng Ngọc Thủ, linh cấp thượng phẩm, lấy linh lực cực lạnh tu luyện. Khi đại thành hàn khí bá đạo, chạm vào người lập tức đóng băng, vỗ vào vỡ nát.

– Một quyển linh cấp thượng phẩm.

Mục Trần tặc lưỡi. Linh quyết ở cấp độ này cực kỳ tốt, như Linh Hoàng Chỉ mà hắn tu luyện, chỉ là linh quyết công kích linh cấp hạ phẩm, Linh Ảnh Bộ cũng chỉ là trung phẩm, hai bộ linh quyết đó với Mục Trần trước kia có trợ giúp không nhỏ, nhưng hiện tại thực lực tăng cao, linh quyết cấp bậc đó không thể đáp ứng được.

Mục Trần hơi do dự, cuối cùng vẫn buông tay cho dòng sáng đó chảy đi mất. Dù lúc trước Chúc Thiên trưởng lão nói không cần phải cố gắng quá mức tìm linh quyết thần cấp, phải biết thỏa lòng. Nhưng Mục Trần lại không muốn như vậy, cũng không phải hắn lỗ mãng làm càn, mà coi như hắn cũng có một chút tự tin vào bản thân.

Buông tay cho quyển linh quyết linh cấp thượng phẩm bay đi, Mục Trần lại lần thứ hai cất bước, chỉ vài phút mà hắn đã gặp không dưới 20 quyển linh quyết đẳng cấp tương đương, dĩ nhiên hắn cũng không giữ lại. Đôi mắt đen khẩn trương tìm kiếm những dòng sáng đan xen hoa cả mắt, quyết tâm tìm cho ra quyển linh quyết thật sự khiến hắn phải động lòng tham.

Tìm một hồi lâu, hắn cũng có phát hiện…

Mà thật ra thì cũng không thể nói là phát hiện, vì dòng sáng đó lồ lộ ánh sáng kinh người nổi bật hơn hẳn, hùng hậu khổng lồ như một con rắn lớn xuyên qua không gian, khiến cho những dòng sáng khác phải tránh ra một bên như nông dân nhìn thấy quý tộc, không dám sánh bước đi cùng.

Mục Trần sáng rực hai mắt nhìn vào dòng sáng vừa xuất hiện, chính giữa nó dường như có vài tia sáng xanh xoay tròn như gió lốc, dao động linh lực kinh người.

– Nó đây rồi!

Mục Trần mừng rỡ, vội vàng dừng lại, linh lực cuồn cuộn tuôn ra cấp tốc lan tới bao phủ dòng sáng to lớn kia.

“Bùm!”

Thế nhưng luồng linh lực hắc ám vừa bọc lấy nó, dòng sáng kia liền chấn động mạnh, dữ dằn phá nát vòng vây, mãnh liệt đi tiếp.

Sự phản khán kịch liệt như thế khiết cho Mục Trần cả kinh, nhưng cũng không dám trễ nãi vội vàng thôi động thêm linh lực, tiếp tục quấn lấy dòng sáng kia.

“Bùm bùm!”

Thế nhưng dòng sáng kia vẫn đánh phá tứ phương, khí thế mạnh mẽ như chẻ tre xuyên qua, mọi ngăn trở của hắn hoàn toàn không có hiệu quả.

Dòng sáng kia không ngờ lợi hại như thế!

Mục Trần tỏ ra nghiêm túc, một chưởng đột ngột đánh ra, quát lên

– Kim Cang Phù Đồ Thủ!

Linh lực hắc ám tuôn trào, hóa thành một bàn tay kim cương mang theo tháp văn đen tuyền thần bí, tan ra sức mạnh trấn áp.

Bàn tay to lớn cứng rắn ngưng tụ ra đánh về phía dòng sáng, mạnh đến nỗi khí lãng làm bạt đi những dòng sáng khác gần đó.

Cự chưởng không ngừng bùng nổ linh lực, tháp văn trong bàn tay đó lấp lánh, lực lượng kỳ dị truyền đi, khiến cho dòng sáng khổng lồ kia phải chảy chậm lại. Dù vậy, Mục Trần cũng chỉ có thể giằng co, khó mà áp chế được nó.

– Ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu!

Mục Trần nghiến răng, vận chuyển linh lực quán chú thêm vào cự chưởng. Nếu chỉ một thoáng thả lỏng, có lẽ sẽ khiến cho dòng sáng này chạy trốn đi mất.

Hai bên cù cưa một hồi, linh lực dao động bồng bềnh lan đi, phạm vi chung quanh hơn mười trượng hình thành một khoảng không trống trải.

Mục Trần nghiến răng trợn mắt, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Giằng co như thế lại tiêu hao linh lực cực lớn, cứ như trò chơi kéo co, chỉ thoáng thả lỏng sẽ khiến thất bại thảm hại.

“Rầm rầm!”

Linh lực dao động không ngừng, bất quá dưới công sức mồ hôi của Mục Trần, dòng sáng kia cũng không còn mãnh liệt nữa, dần dần nhạt đi một chút.

– Chính là lúc này!

Mắt lóe sáng, Mục Trần đánh thêm một chưởng, cự chưởng oanh kích lên dòng sáng, hào quang bùng phát tứ phương, Mục Trần phóng tới vọt vào bên trong dòng sáng, bàn tay chạm tới luồng gió lốc trong trung tâm.

“Xoẹt xoẹt.”

Luồng gió lốc sắc như đao cắt lên bàn tay hắn, tạo thành từng lằn máu, nhưng Mục Trần thần sắc tập trung không để ý tới vết thương cỏn con, bắt lấy quyển trục chính giữa gió lốc.

Quyển trục tới tay, một cỗ ý niệm điên cuồng chạy trốn bắn ra, nhưng Mục Trần vẫn gắt gao siết tay lại, linh lực va đập, tầng tầng lớp lớp quấn lấy, dù cổ tay bị rách tả tơi nhưng hắn vẫn không buông ra.

Máu tươi đổ ra, nhỏ giọt. Nhưng quyển trục kia cũng dần dần yếu bớt, thôi không giãy giụa nữa, Mục Trần lúc này mới thu tay lại, ánh mắt háo hức nhìn vào quyển trục đã nằm gọn trong tay.

Quyển trục toàn màu xanh, vật thể như làm bằng ngọc, chung quanh nó còn có những luồng lốc nhỏ thành hình, phát ra tiếng gió ù ù, rất thần dị.

Mục Trần cảm nhận luồng tin tức truyền vào trong đầu hắn.

Cửu Long Thiên Phong quyết, linh quyết chuẩn thần cấp, lấy cương phong trong trời đất mà tu luyện. Khi đại thành, cửu long gào thét, xé trời rạch đất, thần uy khó lường.

– Linh quyết chuẩn thần cấp?

Mục Trần nao nao, nhưng trong lòng vui nhẹ, hiển nhiên quyển linh quyết không hề tầm thường, lại kinh ngạc vì linh quyết thần cấp không ngờ còn phân ra có chuẩn thần cấp.

Bất quá xem ra chuẩn thần cấp hẳn là là cấp thấp nhất trong những bộ linh quyết thần cấp, nhưng mặc kệ thế nào, cũng không thay đổi bản chất của nó chân chính vẫn là linh quyết thần cấp. Uy lực của nó, tất nhiên hơn xa cái loại linh quyết linh cấp thượng phẩm.

Mục Trần gật gù vui vẻ nhìn linh quyết trong tay. Làm người cũng không cần quá tham lam, thỏa lòng là được. Chuẩn thần cấp, linh quyết này đã cực kỳ cường đại, nếu lòng tham lớn hơn không chừng ngược lại trắng tay.

Nghĩ vậy, Mục Trần không do dự nữa, bàn tay siết lại định bóp nát quyển trục để tiến vào trong đó, tìm người trấn thủ đánh bại để chân chính đoạt lấy linh quyết này cho mình.

Nhưng nhay lúc đó, một chấn động ù ù mãnh liệt từ trong cơ thể tuôn ra, bàn tay nháy mắt yếu ớt vô lực, buông ra.

“Véo!”

Tay vừa buông, quyển trục màu xanh lập tức bắn đi, hóa thành dòng sáng chạy mất tích.

Mục Trần há mồm nhìn sự việc vừa xảy ra. Linh quyết thần cấp đã tới tay lại còn bị bay mất, dù rằng điềm tĩnh cỡ nào hắn cũng không thể không nổi nóng, điên tiết hét lên:

– Cửu U Tước, nhà ngươi giở trò quỷ gì đây?

Chấn động lúc nãy dĩ nhiên không phải do hắn muốn, vậy thì trong cơ thể hắn cũng chỉ còn có Cửu U Tước, không phải nó thì còn ai vào đây?

Cửu U Tước trong khí hải lại chẳng để ý tới Mục Trần, đôi mắt vẫn đang gắt gao nhìn vào tờ giấy than thần bí. Trên bề mặt đó, có một luồng hào quang ám tử sắc bốc lên, nhoáng một cái liền biến mất.

Mục Trần đang nổi cơn tam bành, vừa định ngưng thần chui vào khí hải mắng chửi Cửu U Tước, cũng đột nhiên nhìn thấy một luồng hào quang ám tử sắc bao bọc cơ thể, rồi hắn chưa kịp phản ứng lại đã bị luồng hào quang đó kéo thẳng vào phía sâu trong dòng sông ánh sáng với tốc độ kinh người.

Biến cố khiến cho Mục Trần cực kỳ hoảng sợ, ngay thời điểm hào quang ám tử sắc xuất hiện, hắn đã biết không phải do Cửu U Tước phá rối, tâm thần khẽ động đã hiểu được nguồn gốc.

Khi hắn hiểu ra thì bất giác phát lạnh, ánh mắt không thể tin được. Không ngờ là tờ giấy than thần bí đang giở trò?

– Nó muốn làm gì a?

Mục Trần lẩm bẩm, hắn phát hiện bản thân đã mất quyền khống chế thân thể, chỉ có thể mặc cho hào quang ám tử sắc đưa hắn đi sâu vào trong, khiến cho hắn muốn khóc không được. Vất vả lắm mới tìm được một quyển linh quyết chuẩn thần cấp a…

Cũng trong lúc đó, một vị trí ở sâu bên trong dòng sông ánh sáng kia, một không gian dường như độc lập với nơi khác đang có mười khối liệt nhật lơ lửng, bên trong chúng nó tỏa ra những uy áp kinh người.

Đột nhiên phiến không gian phát ra một ít tiếng chấn động, trong đám liệt nhật xuất hiện một khỏa hắc ám to như trái dừa tiến ra.

Lúc nó xuất hiện, đám liệt nhật còn lại bỗng dưng lui lại một chút, cảm giác như chúng đang e ngại liệt nhật hắc ám này vậy.

Liệt nhật hắc ám lắc lư du động, mơ hồ truyền ra một dao động viễn cổ, thình lình khựng lại, dường như bị cái gì đó thu hút hấp dẫn, đột nhiên bắn về phía sâu trong dòng sông ánh sáng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.