Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 957: Núi Huyền Băng ở Nam An



Diệp Mặc sau khi lên thềm đá, với tốc độ nhanh nhất xông ra bên ngoài “Trận môn không gian” và trận pháp ẩn nấp, sau đó cưỡi “Tử Đao”, không dám quay đầu lại, trên không mang theo một đường sáng màu tím, gào thét từ trên không trung của dãy núi Vạn Dược, lúc này hắn cũng không để ý đến cái gì khiêm tốn và không chú ý đến yêu thú, đối với hắn, chỉ cần ra ngoài dãy núi Vạn Dược là thành công rồi.

Đại lục Lạc Nguyệt có bốn châu, diện tích mỗi một châu đều vô cùng rộng lớn, mà bốn đại châu kết hợp lại cũng không thể nào sánh được với diện tích của Vô Tâm Hải.

Phải nói thắng cảnh tu chân tốt nhất ở đại lục Lạc Nguyệt, chắc chắn là Nam An châu chứ còn ở đâu nữa. Nam An châu mảnh đất địa linh, linh khí trời đất nồng đậm hơn mấy châu còn lại. Ở những châu khác khó có thể gặp được môn phái tám sao đến chín sao, còn ở Nam An châu thì cũng không hiếm thấy.

Ở Nam An châu, môn phái chín sao còn có tám môn phái, môn phái tám sao lại càng nhiều, khoảng ba mươi hai môn phái, những môn phái bảy sao còn lại lại càng nhiều hơn.

Huyền Băng phái chính là một trong những môn phái chín sao ở Nam An châu, Huyền Băng phái tọa lạc trên núi Huyền Băng nổi tiếng của Nam An châu, lập phái nghe nói đã gần một trăm nghìn năm rồi, từ trước đến nay Huyền Băng phái ở Nam An châu đều là môn phái đứng thứ ba trong các môn phái ở đây.

Nhưng nghìn năm gần đây, Huyền Băng phái không còn quang cảnh như ngày xưa nữa, sớm đã thành một trong những môn phái chín sao đứng hạng chót. Đừng nói đến chuyện duy trì được Top 3, cho dù là duy trì môn phái chín sao hàng đầu cũng khó. Nhưng mấy năm gần đây Huyền Băng phái lại xuất hiện mấy đệ tử thiên tài, đủ loại thành tích, Huyền Băng phái dường như lại có thể leo lên Top 3 lần nữa.

Phạm vi núi Huyền Băng gần nghìn dặm, toàn môn phái có một đỉnh núi chính, tám đỉnh phụ và một trăm linh tám đỉnh nhỏ khác tạo thành. Đỉnh núi chính chính là Huyền Băng đỉnh, là trung tâm của môn phái này, còn đỉnh phụ thì chỉ có tu sĩ Hóa Chân mới có thể định cư. Nhưng cái này đã từ lâu lắm rồi. Bây giờ tu sĩ Hóa Chân trong môn phái thêm vào cũng không phải là một người mà thôi, cho nên tu sĩ trong môn phái chỉ cần đạt được Thừa Đỉnh trở lên là có thể đến đỉnh phụ ở. Tu sĩ có thể đạt được Thừa Đỉnh trở lên, đều thuộc về Thái Thượng trưởng lão tiền bối của môn phái.

Về các đỉnh phụ nhỏ khác, đều là nơi ở của các trưởng lão và một số tu sĩ chấp sự hoặc là một số tu sĩ có cống hiến lớn cho môn phái.

Ngoại trừ những đỉnh núi này ra, toàn bộ núi Huyền Băng còn có vô số kể những ngọn núi nhỏ, hang động, những nơi này đều là thưởng cho một số đệ tử ưu tú trong môn phái để ở.

Đối với những tu sĩ trong núi Huyền Băng mà nói, có thể bái sư dưới cửa mười tám đỉnhchủ kia, làm một đệ tử nòng cốt, sau đó ở lại mười tám đỉnh phụ mới là khát vọng lớn nhất. Nhưng đại đa số đệ tử cũng biết rằng, đừng nói đến chuyện ở trong mười tám đỉnh núi đó, chỉ cần có thể bái lạy được dưới cửa trưởng môn ở một trăm linh tám đỉnh nhỏ kia, cũng đã là may mắn lớn lắm rồi.

Đỉnh Huyền Vân cũng là một trong mười tám đỉnh phụ của núi Huyền Băng, đỉnh chủ của đỉnh Huyền Vân là Thừa Đỉnh thái thượng trưởng lão Phồn Y Trúc của phái Huyền Băng. Là một trong mười tám đỉnh phụ, linh khí nơi đây đương nhiên vô cùng nồng đậm. Thậm chí còn có một linh mạch đơn độc bên ngoài Tụ Linh Trận.

Lúc này trong một căn nhà ở Huyền Vân đỉnh. Một người con gái tuyệt mĩ vô sóng bước ra ngoài, trong ánh mắt cô đơn hiện lên chút vui mừng.

– Chị Tố Tố, chị đã kết thành Kim Đan rồi sao?

Một người con gái xinh đẹp từ căn nhà bên cạnh bước ra, cô ấy vẫn chưa đến gần, liền hưng phấn nói một câu.

– Ừ, Bắc Vi, em cũng sắp kết Đan rồi, cuối cũng cũng có một ngày chúng ra có thể vượt qua Vô Tâm Hải, đến Đông Huyền châu xem anh của em có ở đó không.

Người con gái tên Tố Tố trả lời, ánh mắt vô cùng kiên định.

Người con gái tên Bắc Vi gật đầu nói:

– Vâng, em cũng nhớ anh trai lắm rồi, haizzz… Ngày trước năm người chúng ta lúc nào cũng đi cùng nhau, bây giờ thì lại chia thành ba ngã rẽ, không biết chị Khinh Tuyết và Tử Y còn cả Lạc Phi nữa có khỏe hay không.

Rõ ràng hai người con gái này là hai người mà Diệp Mặc vẫn đang vướng bận, chính là Lạc Ảnh và Đường Bắc Vi, nhưng bọn họ không biết Diệp Mặc bây giờ đã biết hai người bọn họ đang ở phái Huyền Băng rồi. Đồng thời bọn họ cũng không biết được, Diệp Mặc cũng không ở Đông Huyền châu, mà đang ở Bắc Vọng châu.

Bởi vì hai người không biết, cho nên Lạc Ảnh khi đã khôi phục trí nhớ rồi, điều đầu tiên là đoán Diệp Mặc đã đến Đông Huyền châu rồi. Mặc dù bọn họ cũng muốn đến Đông Huyền châu tìm Diệp Mặc, nhưng vượt qua được Vô Tâm Hải, không có sức mạnh trên cấp Ngưng Thể, thì không thể nào làm được.

Nghe thấy Bắc Vi nói như vậy, tia vui mừng của Lạc Ảnh khi vừa mới thăng lên cấp Kim Đan liền biến mất. Lúc trước khi mỗi ngày tu luyện không nghĩ ngợi gì còn tốt, một khi dừng lại rồi, suy nghĩ kia liền như vết dao cắt đau đớn khắp cơ thể. Lạc Ảnh còn một chuyện nữa vẫn chưa nói với Bắc Vi, tố chất Diệp Mặc bình thường, đợi đến vài chục vài trăm năm sau, cho dù bọn họ tu luyện đến Thừa Đỉnh, cũng không thể gặp được Diệp Mặc.

Huống chi điều mà Lạc Ảnh càng lo lắng hơn chính là, cô sợ Diệp Mặc căn bản không đến đại lục Lạc Nguyệt. Nếu nói như vậy, thì cả đời còn lại của cô cũng không thể gặp được Diệp Mặc nữa rồi. Bởi vì Lạc Ảnh biết rằng, các cô đến đây hoàn toàn là trùng hợp, nếu như muốn trở về, nếu như không có bản lĩnh thông thiên, vậy thì đừng nghĩ làm gì. Bản lĩnh thông thiên, chí ít cũng phải là tu sĩ giới Tu Chân mới có thể làm được.

Diệp Mặc trong tiểu thế giới có một người vợ tên Mục Tiểu Vận, Lạc Ảnh có nghe thấy Cơ Mi nói qua. Sau đó Mục Tiểu Vận mất tích, cũng không biết hắn có đi tìm cô ấy hay không. Nhưng nếu Diệp Mặc đi tìm Mục Tiểu Vận thật, vậy thì hắn thật sự không đến đại lục Lạc Nguyệt.

Nếu có thể lựa chọn, Lạc Ảnh thà rằng ở lại trái đất, trở về Lạc Nguyệt thành ở cùng với Diệp Mặc. Trong mắt của cô, không có Diệp Mặc, cho dù là sống được mấy chục nghìn năm, thì cũng chỉ thế mà thôi. Nếu so sánh, cô thà rằng sống cùng với Diệp Mặc vài chục năm thôi cũng được.

Đường Bắc Vi trong lòng cũng lo lắng anh Diệp Mặc không đến được đây, nhưng cô cũng giống như Lạc Ảnh, sự lo lắng này chỉ để trong lòng, không nói ra ngoài. Nếu như không nói ra, bọn họ còn một tia hi vọng, nếu như nói ra rồi, thì không còn chút hi vọng nào, làm sao có thể yên tâm mà tu luyện được?

– Chị Tố Tố, lần này Sa Nguyên dược cốc thí luyện chúng ta bởi vì thực lực quá thấp đều không thể tham gia được, vậy hội giao lưu tu sĩ Nam An thành vào tháng tư năm sau chúng ta có đi không?

Đường Bắc Vi thấy Lạc Ảnh vẫn với cảm xúc cũ, chuyển đề tài một chút.

Lạc Ảnh phục hồi tinh thần lại, gật đầu nói:

– Đệ tử nòng cốt giống như chúng ta, trước khi chưa đạt được thực lực nhất định đều không cho phép tùy tiện ra khỏi tông môn. Hội giao lưu tu sĩ Nam An thành vào tháng tư tới Khinh Tuyết chắc là tham gia, chúng ta đi gặp mặt chút cũng được.

– Chị Tố Tố, lần trước em đến Tàng Kim Các có nghe thấy một chuyện, đó là Văn Thái Y – đệ tử thiên tài của Vô Cực tông của môn phái chín sao nói đợi sau khi chị kết thành Kim Đan rồi muốn khiêu chiến với chị. Năm sau chúng ta đến Nam An thành, có gặp cô ta hay không? Cô ta lại là một người đứng đầu Kim Đan Danh Nhân đường đấy.

Đường Bắc Vi có chút lo lắng hỏi.

Lạc Ảnh nghi ngờ nhìn Đường Bắc Vi:

– Chị cũng không quen Văn Thái Y, cô ta sao lại khiêu chiến chị? Chị thực không có hứng với đánh đánh giết giết. Cô ta cảm thấy cô ta lợi hại chị cũng không phản đối, cái đó có quan hệ gì đến chị đâu?

Đường Bắc Vi lại lắc đầu nói:

– Không phải cái này, cái cô Văn Thái Y kia cũng xếp vào hàng đệ nhất mĩ nữ ở Nam An như chị, cái này còn chưa tính, vốn dĩ người mà cô ta thích nhất chính là Viên Quan Nam ở Vô Cực tông, nhưng bây giờ người mà trong lòng Viên Quan Nam thích lại không phải là cô ấy, Viên Quan Nam nói đợi sau khi anh ta kết Anh thành công, sau đó sẽ đến phái Vân Băng của chúng ta cầu hôn chị. Trước khi chúng ta đến Nam An châu, Viên Quan Nam yêu Vân Thái Y, nhưng từ khi Viên Quan Nam thích chị, thì Văn Thái Y lại rất hận chị.

Lạc Ảnh thản nhiên nói:

– Chị sẽ không đấu với cô ta, chị có chồng rồi, cô ta thích ai thì cứ đi mà thích, chẳng liên quan gì đến chị.

Đường Bắc Vi cũng gật đầu, đồng ý nói:

– Đúng vậy, cô ta là một trong mười mĩ nhân ở Nam An châu, không ngờ lại nhàm chán như vậy. Nghe nói trong môn phái của cô ta có một người tên Đổng Thiên Nhai cũng rất thích cô ta, nhưng cô lại không thuận mắt. Thật không biết Viên Quan Nam là người như thế nào, không ngờ lại khiến cho Văn Thái Y si tình đến vậy, còn dám nói lời khiêu khích này nữa. Em cũng nghi ngờ cô ta cố ý nhằm vào chị, tại sao trước đây chừa từng nghe đến chuyện Văn Thái Y từng thích Viên Quan Nam cơ chứ?

– Bắc Vi, về sau đừng để ý đến những chuyện này nữa, cái mà chúng ta phải làm là chuyên tâm vào tu luyện, nhà của chúng ta không ở đây.

Lạc Ảnh không để ý đến chuyện như này nữa, mà lại dặn dò Đường Bắc Vi vài câu.

– Em biết rồi, chị dâu.

Đường Bắc Vi làm mặt hề, cười hì hì. Cô đương nhiên biết Viên Quan Nam đang nằm mơ, không cần nói sư phụ không để ý đến anh ta, chị Tố Tố lại càng không thèm nhìn anh ta nữa. Sở dĩ cô nói ra chuyện này, là khiến cho Lạc Ảnh vui vẻ lên một chút, đừng vì chuyện của anh trai mà buồn lòng.

Thành Giang Xuyên ở Bắc Vọng châu, náo nhiệt không khác gì thành Toái Diệp. Bởi vì tu sĩ nơi này và nhóm người thường ở cùng chung một chỗ, cho nên có đủ loại náo nhiệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Thành Giang Xuyên linh khí thiếu thốn, xung quanh cũng không có tài nguyên tu luyện gì, nơi này cách Vô Tâm Hải cũng không xa. Cho nên ở đây mặc dù tu sĩ và dân thường ở lẫn lộn, nhưng tu sĩ cũng tương đối ít, lại càng không có tu sĩ có tu vi cao, tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ mà thôi. Thỉnh thoảng có một hai tu sĩ Kim Đan, cũng chỉ là qua đường rồi đi. Cho dù thành chủ của nơi này, cũng chỉ là một người thường tu luyện võ công mà thôi.

Bình thường những tu sĩ có tu vi cao hơn chút cũng không ở lại thành Giang Xuyên này, bọn họ đều đã đến nơi có linh khí dồi dào, cho dù không tu luyện, nhưng đối với bản thân bọn họ cũng có lợi.

Khi Diệp Mặc đến thành Giang Xuyên, cũng đã là chuyện ba tháng sau khi hắn rời khỏi dãy núi Vạn Dược rồi.

Trong ba tháng này, Diệp Mặc đi qua mười lăm thành, bốn quốc gia nhỏ. Những thành này có thành thị tu chân, cũng có những thành thị là nơi ở của những người dân thường, thành thị có những tu sĩ tu vi tương đối thấp như thành Giang Xuyên này hắn cũng đi qua mấy nơi rồi.

Diệp Mặc vì tránh gặp phải tu sĩ Quỷ Tiên phái, còn cả an vương Hắc Bạch Chuẩn đ nữa, cho nên cố gắng đến những nơi hẻo lánh, linh khí thiếu thốn. Mặc dù hắn đi qua nhiều thành thị như vậy rồi, thành thị tu chân quả thực cũng không nhiều lắm.

Mặc dù rất lo bị đan vương Hắc Bạch Chuẩn phát hiện ra, nhưng Diệp Mặc để phòng ngừa chẳng may, vẫn đeo “Cửu biến”, dù sao Bắc Vọng châu rộng lớn như vậy, hắn cũng không tin mình lại đen đủi như vậy, đi tới nơi hẻo lánh, cũng có thể gặp hai lão Hắc Bạch Chuẩn…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.