Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 903: Nói hươu nói vượn



Ý của Diệp Mặc chính là dao sắc chặt đay rối, trực tiếp hỏi mấy người tới đây làm gì? Nếu như muốn Chức Thần đan thì xin mời trở về đi.

Nhưng Diệp Mặc không thể trực tiếp nói vậy, bất kỳ thế lực nào ở đây tùy tiện vung tay đều có thể giết chết hắn. Mặc dù hắn cảm giác được ủy khuất do nhỏ yếu, nhưng hắn cũng chỉ đành hạ giọng trả lời những vị khách không mời mà tới này.

Vu Vô Tài nghe Diệp Mặc nói vậy, lập tức hài lòng gật đầu:

– Diệp đan sư quả nhiên tiền đồ vô lượng!

Diệp Mặc im lặng, không khách khí nữa, đối phương muốn khích lệ thì mặc đối phương.

Quả nhiên thấy Diệp Mặc không khiêm nhường, Vu Vô Tài trực tiếp đi vào vấn đề:

– Thật ra lần này tôi đại biểu Đan hội tới đây là vì có một việc thương lượng với Diệp đan sư, chỉ là không biết Diệp đan sư có đồng ý hay không?

– Mời Vu quản gia nói.

Diệp Mặc chỉ hận không thể nói thẳng, mong đối phương nói nhanh một chút, dây dưa dài dòng, hắn sợ không đè nén nổi.

Hồng Điệt của Vạn Đan các và Khúc Mỹ Yến của Ma Đan đường hiển nhiên đều có chút cố kỵ Vu Vô Tài, hoặc là có quan hệ với thân phận của Vu Vô Tài, khi Vu Vô Tài nói chuyện cũng chỉ ở một bên mỉm cười lắng nghe, không nói xen vào.

Thấy Diệp Mặc không nói những câu đại loại “nếu giúp được gì tại hạ sẽ cố hết sức”, Vu Vô Tài ho khan một tiếng nói:

– Diệp đan sư luyện chế Chức Thần đan đúng là một tin vui lớn đối với tu sĩ chúng ta, ngay cả Khổng Diệp tiền bối cũng than thở không thôi!

Diệp Mặc cười lạnh trong lòng, quả nhiên là vì Chức Thần đan mà tới, hắn vẫn chỉ mỉm cười nhìn Vu Vô Tài, tựa hồ muốn nghe tiếp.

Vu Vô Tài thấy thái độ của Diệp Mặc như vậy, rất hài lòng, khẽ gật đầu rồi nói:

– Lần này tôi đại biểu cho Đan hội tới đây, Chức thần đan có chỗ tốt không lường được với tu sĩ, không biết Diệp đan sư có thể tặng phương thuốc cho Đan hội? Tạo phúc cho tu sĩ!

Trên đại lục Lạc Nguyệt, bất luận là Bắc Vọng châu hay những nơi khác, phương thuốc nếu như do cá nhân nghĩ ra thì phương thuốc này thuộc về tư nhân, nếu thế lực khác muốn dùng phương thuốc này thì phải được đồng ý, nếu không sẽ bị mọi người cho rằng đó là hành vi trộm cắp.

Dĩ nhiên chuyện này rất ít thấy, bởi vì trong dòng sông lịch sử tu chân giới, phương thuốc cá nhân hiếm như lông phượng sừng lân, cơ hồ 99% phương thuốc đã trở thành sở hữu chung của mọi người. Bất kỳ ai chiếm được đều có thể luyện chế, không tồn tại việc xâm quyền hay trộm cắp.

Thế nhưng Chức Thần đan của Diệp Mặc không giống vậy, hắn viết ra ngay trên cuộc thi luyện đan, hơn nữa mọi người đều biết Chức Thần đan là của hắn. Cho nên Chức Thần đan thuộc trường hợp hiếm thấy nêu trên, biết rõ là thuộc sở hữu của ai, Đan hội hay bất kỳ thế lực nào khác muốn sử dụng phương thuốc này phải thông qua sự đồng ý của Diệp Mặc.

Thật ra thì bình thường người sáng tạo ra phương thuốc cá nhân, nếu không có sự đồng ý của người đó, thì phương thuốc tuyệt đối không được ai biết đến, bởi vì họ sẽ không cho người khác xem phương thuốc của mình. Chỉ có điều tình huống của Diệp Mặc lại khác, phương thuốc của hắn dường như giám khảo đều trông thấy, không phải là bí mật gì nữa.

Vu Vô Tài của Đan hội tới cũng chỉ muốn có được một câu đồng ý từ chính miệng Diệp Mặc nói ra, dù sao tổ chức lớn như Đan hội cũng cần chút thể diện này.

Trừ Diệp Mặc ra, mấy người còn lại đều cảm thấy việc này rất bình thường, không ai nói gì cả. Diệp Mặc đồng ý hay không cũng như vậy, dù sao phương thuốc cũng đã bị tiết lộ.

Điểm khác nhau trong đó chẳng qua nếu đồng ý, Đan hội sẽ bồi thường cho Diệp Mặc một chút, hiện giờ cần xem Diệp Mặc muốn bao nhiêu.

Diệp Mặc mặc dù khinh thường trong lòng, Đan hội chỉ phái một tên quản gia Kim Đan tới thuận miệng nói một câu, chỗ tốt đã bị lấy đi, mình muốn bồi thường tối đa cũng chỉ là chút linh thạch. Diệp Mặc chỉ cần nhìn người đại biểu do Đan hội phái tới cũng biết địa vị của đối phương trong đan hội không cao.

Hiển nhiên cho dù hắn đạt được đệ nhất luyện đan danh nhân đường, hơn nữa còn sáng tạo ra Chức Thần đan cũng không đủ để khiến cho Đan hội quá chú ý.

Dù sao phương thuốc Chức Thần đan đã bị lộ ra ngoài.

Diệp Mặc trào phúng trong lòng, nhưng trên mặt vui vẻ cười nói:

– Vu quản sự quá lời rồi, Diệp Mặc may mắn nghĩ ra phương thuốc Chức Thần đan tuyệt đối không phải là vì lợi ích. Cho nên phương thuốc này tôi sẽ không chỉ cho Đan hội…

Nghe Diệp Mặc nói vậy, tất cả mọi người, bao gồm cả Vu Vô Tài đều sửng sốt, tưởng Diệp Mặc đang không tỉnh táo? Bọn ta tới hỏi chỉ là để cho cậu chút mặt mũi mà thôi, chẳng lẽ cậu cho rằng cậu không đồng ý thì người khác không thể luyện chế sao?

Nhan Tranh vội vàng nháy mắt với Diệp Mặc, anh ta lo cho Diệp Mặc, chỉ e vì một phương thuốc mà Diệp Mặc đắc tội với Đan hội, đây là một việc rất không sáng suốt. So với Đan hội, mặc dù Diệp Mặc chiếm được đệ nhất luyện đan danh nhân đường nhưng thực sự vẫn kém quá xa, số người đạt được danh hiệu này trong Đan hội rất nhiều!

Quả Nhiên Vu Vô Tài sắc mặt có phần âm trầm nói:

– Nếu như Diệp đan sư có thể cung cấp Chức Thần đan, ta nghĩ Diệp đan sư trở thành trưởng lão Đan hội cũng là việc đương nhiên. Dĩ nhiên, nếu anh Diệp không muốn thì Đan hội cũng không miễn cưỡng.

Diệp Mặc cười lạnh, hắn căn bản là không thèm để ý tới chức trưởng lão Đan hội. Câu nói phía sau của Vu Vô Tài tuy bảo không miễn cưỡng, nhưng cũng đã mang theo mùi vị uy hiếp.

Khúc Mỹ Yến lại cười một tiếng, phá vỡ không khí xấu hổ:

– Tôi nghĩ là Vu quản gia đã hiểu lầm ý của Diệp đan sư. Vừa rồi Diệp dan sư chỉ nói “không chỉ cho Đan hội…”, tôi nghĩ Diệp đan sư hẳn là còn có lời chưa nói.

Được Khúc Mỹ Yến nhắc nhở, mọi người mới sáng tỏ, vừa rồi quả thực là Diệp Mặc nói vậy.

Thấy mọi người nghi hoặc nhìn mình, Diệp Mặc đứng lên ôm quyền nói:

– Tôi là một tu sĩ, có thể vì mọi người ra chút sức lực là vinh hạnh của tôi. Mặc dù tôi sáng tạo ra Chức Thần đan, nhưng nếu để tôi luyện chế ra lò thứ hai cũng không nhất định sẽ thành công. Đúng như lời Vu quản gia nói, Chức Thần đan là tin vui của tu sĩ, cho nên tôi quyết định…

Thấy bộ dạng khẩn trương của Vu Vô Tài, Diệp Mặc dừng lại một chút rồi bình thản nói:

– Tôi quyết định tặng Chức Thần đan cho mọi người, bất kỳ ai cũng có thể luyện chế.

Nói xong, Diệp Mặc lại nhìn Vu Vô Tài một chút, nói:

– Vu quản gia, nếu bất kỳ ai cũng có thể sử dụng phương thuốc Chức Thần đan, Đan hội đương nhiên cũng có thể. Cho nên, sau này Vu quản gia không cần vì phương thuốc Chức Thần đan mà buồn rầu. Đây là cống hiến cho mọi người, là việc tôi phải làm.

Diệp Mặc thầm nghĩ trong lòng, mình ở mấy nơi chỉ biết nói hươu nói vượn không biết làm đã nhiều năm, điều này không cần học cũng biết, Vu quản sự muốn thi tài nói hươu nói vượn với mình còn kém xa lắm. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Diệp Mặc nói ra những lời này, chẳng những Vu Vô Tài ngẩn người, những người khác cũng ngây dại.

Vu Vô Tài đại biểu cho Đan hội tới đương nhiên đã chuẩn bị bồi thường cho Diệp Mặc một chút, nhưng bọn họ không ngờ Diệp Mặc không cần bồi thường, ngược lại tùy ý tặng phương thuốc cho tất cả các tu sĩ.

Hiểu được ý của Diệp Mặc, Khúc Mỹ Yến và Hồng Điệt lập tức mừng rỡ. Mặc dù khi trước Diệp Mặc không trao quyền có thể luyện chế Chức Thần đan cho bọn họ, họ vẫn có thể lén lút luyện chế, nhưng giờ thì có thể công khai dùng Chức Thần đan để kiếm tiền.

Vu Vô Tài sửng sốt một hồi mới có phản ứng, nếu làm như vậy thì… Đan hội không có chút ưu thế, tất cả mọi người đều có thể bán ra Chức Thần đan, Đan hội không thể dùng nó mà phát tài.

Hiểu được đạo lý này, Vu Vô Tài vội vàng nói:

– Diệp đan sư, Chức Thần đan do anh nghiên cứu khổ cực mới sáng tạo ra, há có thể tùy tiện tặng cho mọi người tùy ý có thể luyện chế.

Diệp Mặc mờ mịt nhìn Vu Vô Tài, hồi lâu mới lên tiếng:

– Vu quản ra vừa rồi nói Chức Thần đan ra đời là tin vui của chúng tu sĩ, hơn nữa tôn chỉ của Đan hội là vì đông đảo tu sĩ mà. Hiện giờ tôi đã thấu hiểu, trong lòng tôi vô cùng vui vẻ, bởi vì tôi là một luyện đan sư hữu dụng với người khác, tôi…

Diệp Mặc đột nhiên dừng lại, nói thêm thì đã đi quá xa rồi.

Vu Vô Tài há miệng, một chữ cũng không nói nổi, mà giờ phải nói gì? Chẳng lẽ nói anh phải bán cho Đan hội, sau đó thu linh thạch, không nên tùy tiện cho mọi người đều có thể luyện chế. Nếu y thực sự làm vậy, Đan hội sẽ mất hết mặt mũi.

Diệp Mặc dĩ nhiên không phải người ngốc, hắn đương nhiên không cao cao tại thượng như thế, Đan hội muốn xé rách da mặt, vậy hắn xé thêm một chút có là gì? Hắn hiểu rõ Chức Thần đan chỉ có mình hắn có thể luyện chế ra, người khác chiếm được phương thuốc thì sao?

Nếu như hắn thực sự bán cho Đan hội, Đan hội luyện chế không ra, vậy cuối cùng cũng phải tìm hắn. Thay vì vậy, còn không bằng hắn hào phóng hơn, để cho Vu Vô Tài ăn một con ruồi. Dù sao coi như hắn không nói lời này, phương thuốc Chức Thần đan cũng nhanh chóng bị truyền đi.

Chức Thần đan hiện giờ Diệp Mặc vẫn chưa coi là hoàn thiện, hắn đang chờ khi nào rảnh rỗi sẽ thử thay đổi một hai loại dược liệu. Về phần phương thuốc đã tiết lộ ra ngoài, người nào muốn luyện chế thì luyện chế.

Qua một hồi lâu, Khúc Mỹ Yến ôm quyền với Diệp Mặc nói:

– Diệp đan sư đúng là chí lớn, một phương thuốc như cây hái ra tiền cũng có thể công bố ra ngoài.

Diệp Mặc khoát tay nói:

– Ha ha, thật ra thì phương thuốc này cũng chưa tính là hoàn thiện, hiện tại bảo tôi luyện chế lò thứ hai chưa chắc đã có thể thành công. Công bố cho mọi người, biết đâu lại có người có thể hoàn thiện nó.

Nghe Diệp Mặc nói vậy, Khúc Mỹ Yến tươi cười như trước nói:

– Tôi tới nơi này thứ nhất là giống với Vu quản gia, nhưng nếu Diệp đan sư đã rộng lượng như thế, vậy tôi cũng xin hưởng thơm lây. Còn có một việc là tôi muốn bàn với Diệp đan sư vấn đề tiêu thụ Chức Thần đan, nếu Diệp đan sư đã nói vậy thì sau này tôi tới thăm hỏi sau vậy.

– Thật ra thì mục đích của tôi giống với Khúc đường chủ, Chức Thần đan của Diệp đan sư nếu như được hoàn chỉnh, vậy nhất định phải nhớ tới Vạn Đan các tôi rồi.

Thấy Khúc Mỹ Yến đứng lên, Hồng Điệt cũng đứng dậy theo.

Vu Vô Tài đạt được mục đích, tuy nhiên khó chịu như không đạt được mục đích. Y thấy hai người kia rời đi, cũng chỉ đành đứng dậy cáo từ.

– Anh Diệp

Thấy ba người rời khỏi, Nhan Tranh ôm quyền với Diệp Mặc, mặt mang vẻ thẹn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.