Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1440: Ký sự thập niên 70 (15)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Văn Thanh không nói, đáp án lập lờ nước đôi.

Dựa vào Sơ Tranh hỏi như vậy, căn bản cũng không biết đêm hôm đó, rốt cuộc là chính hắn tự ngã xuống, hay là có người đẩy hắn xuống.

Sơ Tranh hỏi hai lần, sau khi không hỏi được đáp án xác thực thì không hỏi nữa.

Sơ Tranh rất muốn hỏi xem hắn còn nhớ chuyện bị mình ấn xuống nước không, nhưng cuối cùng Sơ Tranh quyết định không hỏi.

Giả vờ như không biết.

Giữa trưa Văn Thanh mới bắt đầu ăn cơm, cũng không biết Sơ Tranh mua được cháo từ đâu, bên trong có chút thịt nạc, mặn nhạt thích hợp, ăn rất ngon.

Văn Thanh dưỡng bệnh hai ngày, Sơ Tranh đều không rời đi, vẫn luôn ở bệnh viện.

“Ngày hôm nay là có thể xuất viện.” Lăng Quân nói chuyện với Sơ Tranh: “Chị, chúng ta đi thẳng về sao?”

“Ừ.”

Sơ Tranh chỉ huy tổ hợp thôn bá bất lương thu dọn đồ đạc cho Văn Thanh.

Văn Thanh ngồi ở trên giường nhìn, khỏi bệnh rồi, tinh thần cũng tốt hơn không ít, lúc này yên tĩnh nhìn bọn họ.

Không còn phòng bị cảnh giác như lúc mới gặp, lập tức nhiều hơn mấy phần ngoan ngoãn.

Sơ Tranh đến phía trước xử lý thủ tục, ở cửa sổ thu tiền gặp phải Lăng Mai.

“Chị, hai ngày nay chị đi đâu thế?”

Lăng Mai trông thấy cô rất là kích động.

“Ở bệnh viện.”

“Bị bệnh?”

“Không có.” Sơ Tranh đổi chủ đề: “Em ở đây làm gì?”

“Em… em đi cùng thím em tới kiểm tra.” Lăng Mai nói.

Lăng Mai kéo Sơ Tranh đi sang bên cạnh: “Chị… Chú em giới thiệu cho em một đối tượng, có thể em sắp kết hôn rồi đấy.”

Nói đến phần sau Lăng Mai có chút xấu hổ.

Đối tượng kia là người trong huyện thành, Lăng Mai còn cảm thấy mình không xứng với người ta.

Nhưng sau khi hai bên gặp mặt, đối phương không có ý kiến gì.

Mấy ngày nay cô ấy đều ở trong nhà chú, sống một thời gian ở đó trước.

Thời đại này đối tượng quen nhau rồi kết hôn không cần thời gian quá dài, chỉ cần hai bên coi trọng nhau, rất nhanh có thể kết hôn.

Lúc này Lăng Mai vui vẻ chia sẻ với Sơ Tranh như vậy, đại khái là rất hài lòng với nhà trai.

“Mai Tử.”

“Chị, thím em gọi em, em đi trước đây.”

“Ừ.”

Sơ Tranh nhìn Lăng Mai rời đi.

Sơ Tranh làm xong thủ tục, dẫn Văn Thanh rời khỏi bệnh viện.

Cô dẫn tổ hợp thôn bá bất lương tới chỗ bán xe đạp trước: “Các cậu tự chọn đi.”

Lăng Quân không hiểu ra sao: “Chị, làm gì?”

Phá sản đó! Còn có thể làm gì!

“Không muốn?”

Con ngươi Lăng Quân sáng lên: “Chị, chị mua cho chúng em à?”

Sơ Tranh thúc giục: “Chọn nhanh lên.”

Lát nữa sẽ gấp đôi đó!!

Tổ hợp thôn bá bất lương đều mừng như điên, mau chóng chạy vào bên trong, sờ sờ cái này, xem xem cái kia.

“Anh có muốn không?” Sơ Tranh hỏi Văn Thanh.

Văn Thanh lắc đầu.

Sơ Tranh cũng không bắt buộc: “Được thôi, về sau mua xe con cho anh.”

Văn Thanh: “…”

Ánh mắt Văn Thanh cổ quái nhìn Sơ Tranh, dường như không hiểu vì sao Sơ Tranh lại đối xử tốt với mình như vậy.

Sơ Tranh cho Văn Thanh hai viên kẹo đường, chỉ chỉ chỗ thoáng mát bên cạnh: “Anh qua bên kia chờ đi.”

Văn Thanh nắm lấy kẹo đường, rất ngoan đi đến chỗ thoáng mát đứng.

Sơ Tranh đút tay trong túi thúc giục người bên trong chọn nhanh lên, tổ hợp thôn bá bất lương lúc này mới vội vàng đẩy mỗi người một chiếc xe ra.

“Chị, cái này thế nào? Bá khí không?”

“Chị, em cảm thấy cái của em rất đẹp.”

Sơ Tranh nhìn hai lần, hỏi: “Có gì khác nhau?”

Đám người: “…”

Chủ tiệm cho là bọn họ chỉ mua một chiếc, còn có chút bất mãn vì bọn họ đẩy tới đẩy lui như thế, ai biết cuối cùng mấy người này muốn một người một chiếc, làm chủ tiệm giật mình.

Lại nhìn người trả tiền, chủ tiệm nghĩ một chút liền nhớ lại cô gái này.

“Ông chủ, gần đây có chỗ nào bán ô tô không?”

“Ôi, thứ kia trong huyện thành chúng ta bây giờ còn chưa có bán.” Chủ tiệm nở nụ cười chân thành: “Cô gái muốn mua à?”

Huyện thành cũng có người lái xe nhỏ bốn bánh.

Nhưng đều không phải mua trong huyện.

“Ừ.”

“Vậy cô phải vào thành phố mới có thể mua được.” Chủ tiệm nói.

Sơ Tranh gật đầu biểu thị biết rồi: “Tính tiền đi.”

Chủ tiệm cầm bàn tính, lốp bốp tính một trận.

“1.420, khách quen, tôi xóa số không cho cô…”

“Không cần!” Sơ Tranh mau chóng cắt ngang lời ông chủ.

Ông là ma quỷ à!

Còn muốn xóa số không!

Sơ Tranh đếm tiền, đưa tới: “Không cần thối, đi!”

Sơ Tranh vội vàng gọi tổ hợp thôn bá bất lương rời đi.

Tổ hợp thôn bá bất lương không nghĩ tới Sơ Tranh không hề chớp mắt cái nào, thật sự mua cho bọn họ như thế.

Lần nữa cảm thấy bọn họ không theo nhầm người!!

Đây mới là dáng vẻ của đại tỷ!

Chủ tiệm nhìn Sơ Tranh dẫn người nghênh ngang rời đi, thật lâu sau cũng không lấy lại tinh thần.

Sơ Tranh đi lấy xe của cô, bảo Văn Thanh lên xe.

Văn Thanh chần chờ không nhúc nhích.

“Chị, nếu không để em chở anh đi?”

Lăng Quân rất hiểu chuyện kêu một tiếng anh.

Nhưng mà Văn Thanh nhìn qua còn nhỏ hơn cả cậu ta.

Sơ Tranh nhìn Văn Thanh, để hắn tự chọn.

Văn Thanh chỉ chỉ Lăng Quân.

Sơ Tranh: “…”

Đến!

Tiểu bạch nhãn lang!

Ta còn lười chở mi!

Sơ Tranh giẫm lên xe đạp liền đi.

Văn Thanh ngồi vào đằng sau Lăng Quân, khi bắt đầu còn có thể trông thấy Sơ Tranh, về sau người của huyện thành quẹo trái quẹo phải, liền không nhìn thấy nữa.

Chờ rời khỏi huyện thành, lên đường thôn, Văn Thanh mới thấy Sơ Tranh ngừng ở phía trước chờ.

Lăng Quân dừng xe lại, Sơ Tranh cầm mũ tới, trực tiếp đội lên đầu Văn Thanh.

Mũ là hàng mây tre đan, nhưng cũng không khó nhìn, ngược lại có chút tinh xảo.

Văn Thanh chỉnh mũ lại ngay ngắn, Sơ Tranh nói: “Đi thêm về phía trước một đoạn nữa sẽ không có ai, anh qua xe tôi ngồi.”

Văn Thanh: “…”

Thật lâu sau Văn Thanh nhẹ gật đầu.

Lăng Quân chờ Sơ Tranh đi rồi, mới quay đầu nhìn Văn Thanh: “Anh, có thể chị thương anh đó.”

Văn Thanh: “…”

Văn Thanh mím môi không nói lời nào.

Văn Thanh như thế này, nhìn có chút âm u, đặc biệt là khi hắn rũ mắt xuống.

Lăng Quân không khỏi cảm thấy thấy lạnh cả người.

Cậu ta run một cái, không còn dám nói chuyện với Văn Thanh nữa, mau chóng đạp xe đi lên phía trước.

Trên đường thôn rất ít người lui tới, ở nơi không có ai Văn Thanh được đổi đến xe Sơ Tranh.

“Ôm tôi.”

Hai tay Văn Thanh chống ở phía sau, không nhúc nhích.

“Nhanh lên.” Sơ Tranh quay đầu thúc giục: “Sợ cái gì, trước đó chưa từng ôm à?”

Con gái như ta còn không sợ!

Một người con trai mà còn nhăn nhăn nhó nhó.

Như cái gì vậy chứ!

Văn Thanh: “…”

Văn Thanh buông tay ra, chậm chạp ôm lấy eo Sơ Tranh.

Kỳ thật Văn Thanh không quá quen thuộc tiếp xúc với người khác như thế này, vừa rồi ngồi xe Lăng Quân, hắn chỉ vịn đằng sau, không đụng vào Lăng Quân.

Nhưng không biết vì sao, hắn giống như không ghét cô gái này đụng vào.

Trên đường thôn mặc dù không nhiều người, nhưng ngẫu nhiên vẫn có người.

Tổ hợp thôn bá bất lương cưỡi xe phách lối gào thét đi qua, gây nên những người đi đường này chú ý.

Chờ nhìn ra phía sau, thấy một cô gái đạp xe chở một chàng trai, thì càng cảm thấy hiếm lạ.

Văn Thanh đè thấp mũ, trực tiếp chôn mặt trên lưng Sơ Tranh, hoàn toàn ngăn trở ánh mắt những người kia.

Khi sắp đến làng, Sơ Tranh dừng lại, để Văn Thanh ngồi xe Lăng Quân.

Sơ Tranh đi theo bọn Lăng Quân vào, người ở cửa thôn nhìn thấy đám người Lăng Quân đều cưỡi xe đạp mới tinh, lập tức sôi trào.

Những tên du thủ du thực này, cả ngày không siêng năng làm việc, lấy đâu ra tiền mà mua xe đạp?

Sơ Tranh còn trở về cùng với bọn họ, không cần nghĩ cũng biết, những người này có thể tám ra được thứ chuyện gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.