Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bá An Hầu có chút đần độn.
Ông ta đến để lấy lại công đạo cho Tam công chúa.
Sao bây giờ lại biến thành chuyện công chúa Ngọc Điệp bị đốt rồi?
“Công chúa Ngọc Điệp nhận lời mời của Tam công chúa, bị Tam công chúa sai thái giám giội cho một thân nước mật ong, sau đó lại dẫn ong vò vẽ tới.”
Tốc độ nói của Sơ Tranh không nhanh không chậm, lộ ra một cỗ lãnh ý.
“Thái hậu, việc này chỉ đơn thuần là nói hươu nói vượn!” Bá An Hầu lập tức phản bác: “Tam công chúa tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này!”
Sơ Tranh lãnh đạm nhìn ông ta một chút: “Dẫn người tới đây.”
Mấy cung nữ thái giám bị người dẫn vào, bịch bịch quỳ xuống.
“Nói một chút xem, là ai sai khiến các ngươi hại công chúa Ngọc Điệp, và hại như thế nào.”
Cung nữ thái giám quỳ trên đất phát run, sắc mặt trắng bệch.
“Là… Là Tam công chúa…”
Lời cung nữ thái giám nói, giống hệt như lời Sơ Tranh nói.
Những người này đều là người hầu hạ bên cạnh Tam công chúa.
Sắc mặt Bá An Hầu căng đến xanh xám.
Tam công chúa nhớ rõ ràng ngày đó không có người khác.
Những cung nữ thái giám này, sao ai cũng nói như ở ngay tại hiện trường vậy?
“Thái hậu, chuyện này nhất định là có người hãm hại Tam công chúa.” Bá An Hầu chỉ vào những cung nữ thái giám kia: “Bọn họ đang nói dối! Công chúa Ngọc Điệp và Tam công chúa không thù không oán, sao Tam công chúa phải làm vậy với nàng?”
Sơ Tranh: “Hầu gia còn nhớ rõ vừa rồi ngươi nói gì không?”
Bá An Hầu: “…”
Vừa rồi ông ta nói cái gì?
Ngữ điệu Sơ Tranh nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Hầu gia nói, là công chúa Ngọc Điệp trả thù. Xin hỏi, nếu như không phải Tam công chúa làm gì, thì sao lại trả thù? Hầu gia đã nói đến chắc chắn như vậy, thì chắc cũng đã biết, Tam công chúa làm gì với công chúa Ngọc Điệp rồi.”
Bá An Hầu: “…”
Sắc mặt Bá An Hầu trong nháy mắt trở nên xanh xám.
Lời này là chính ông ta nói.
Bây giờ phản bác kiểu gì cũng vô dụng.
“Hầu gia còn có ý kiến gì không?”
Bá An Hầu: “…”
Ông ta có ý kiến thì làm được gì.
Chỗ Sơ Tranh có nhiều nhân chứng như vậy.
Lần này Tam công chúa…
“Ra tay độc ác với tỷ muội của mình như vậy, Bá An Hầu, ngươi cảm thấy nên như xử phạt Tam công chúa như thế nào?”
Bá An Hầu là tới để đòi lại công đạo cho Tam công chúa.
Kết quả bây giờ lại bị hỏi muốn xử trí Tam công chúa như thế nào.
Ông ta có thể nói thế nào?
–
Hình thức xử phạt Tam công chúa rất nhanh được đưa ra, bị phạt đến Hoàng Lăng giữ lăng ba năm.
Tam công chúa đang ở lứa tuổi có thể cưới gả, đi giữ lăng ba năm, tuy nói là công chúa cao quý không lo gả, nhưng vẫn qua thời gian chọn phò mã tốt nhất.
Tam công chúa nháo không chịu đi.
Lúc đầu Tiểu Hoàng Đế còn muốn thay ả nói mấy câu, dù sao cũng là Hoàng tỷ của cậu.
Nhưng từ sau khi đến chỗ Sơ Tranh về thì không còn ý định đó nữa.
Trực tiếp cho người đóng gói Tam công chúa đưa đến Hoàng Lăng.
Tuyên quý phi nghe nói việc này, khẽ cười một tiếng: “Nàng không sợ đắc tội với Bá An Hầu à?”
Xuân Tú: “Tam công chúa tự làm rơi nhược điểm, Bá An Hầu muốn cứu nàng cũng không được.”
Quang hoa trong đôi mắt đẹp của Tuyên quý phi lưu chuyển, ngờ vực nói: “Tại sao nàng lại muốn làm chủ cho công chúa Ngọc Điệp?”
Xuân Tú: “Bây giờ Thái Hậu chưởng quản hậu cung, làm chủ cho công chúa Ngọc Điệp không nên sao?”
Tuyên quý phi cười lạnh: “Đúng là nên, nhưng mà trừng phạt như vậy, đối với một công chúa mà nói là rất nghiêm trọng. Hơn nữa Tam công chúa cũng bị ong vò vẽ đốt, thế này cũng được cho là hòa nhau đi.”
Xuân Tú trong lúc nhất thời không nói ra lời gì được.
Chiến tranh giữa các đại lão, một tiểu cung nữ như nàng ta không hiểu nhiều.
Tuyên quý phi suy nghĩ một hồi, phân phó Xuân Tú: “Gần đây nhìn chằm chằm bên kia cho bản cung, có dị thường gì lập tức báo cáo.”
“Vâng.”
–
Tẩm điện của Dung Thí.
Dung Thí chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ.
Đình Ảnh thay Dung Thí thu thập thư trên bàn, hắn vừa thu thập vừa nói: “Tướng quân, Thái Hậu đã xử phạt Tam công chúa, vậy những sắp xếp đằng sau, còn cần…”
“Không cần.”
“Vâng.”
Đình Ảnh đốt sạch thư đi.
Dung Thí lấy lại tinh thần, đáy mắt chiếu đến ánh lửa nhảy vọt kia.
Giây lát, hắn trầm giọng nói: “Thông báo cho người bên kia, có thể động thủ rồi.”
“Vâng.”
–
Nửa tháng sau.
Hoàng thành bên kia truyền đến tin tức, có hai vị đại thần liên tiếp tử vong ngoài ý muốn.
Hoàng thành bên kia phái người của Đại Lý Tự đi điều tra, xác định là tử vong ngoài ý muốn.
Chuyện này chỉ gây nên một chút thảo luận, cũng không khiến người ta để ý quá nhiều.
Đằng sau cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, mọi người rất nhanh liền ném chuyện này ra sau ót.
Sơ Tranh bên này cũng không xảy ra chuyện xấu gì nữa.
Tuyên quý phi cả ngày chạy đến chỗ Tiểu Hoàng Đế, thay đổi phương thức dụ dỗ Tiểu Hoàng Đế chơi.
Nhưng mà gần đây Tiểu Hoàng Đế trầm mê học tập, không rảnh phản ứng với ả, còn mời Tuyên quý phi cùng nhau học tập.
… Đây là cách Sơ Tranh tìm cho cậu.
Học tập khiến người ta yên tĩnh.
Tiểu Hoàng Đế phát hiện phương pháp này phi thường có tác dụng.
Công chúa Ngọc Điệp đã khôi phục lại, chỉ là Chi Nhi chết, đem đến cho nàng sự đả kích không nhỏ.
Người hơi gầy gò.
Sơ Tranh hỏi nàng trước đó cầm đồ chạy đến chỗ cô là muốn làm gì.
Công chúa Ngọc Điệp cũng không giấu diếm.
Nàng muốn rời khỏi hoàng cung.
Sau khi Dung Thí đến thăm nàng, công chúa Ngọc Điệp càng cảm thấy mình phải rời khỏi đó, bằng không thì sớm muộn gì biểu ca nàng cũng sẽ phát hiện ra, nàng sống cuộc sống gì trong cung.
Nàng không muốn gây thêm phiền phức cho biểu ca.
Đồ vật nàng lấy ra, xác thực giống như Tố Tuyết suy đoán.
Là mẫu phi của nàng để lại cho nàng.
Muốn rời khỏi hoàng cung, biện pháp duy nhất chính là thành thân.
Mà Sơ Tranh là Thái Hậu, hôn sự của đám công chúa bọn họ, đều do cô phụ trách.
“Ngươi có người mình thích?”
Công chúa Ngọc Điệp cúi thấp đầu, gương mặt hơi phiếm hồng, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Có thì cứ nói.” Thẻ người tốt cho ngươi chỗ dựa, chẳng lẽ ta còn không cho ngươi gả sao?!
Công chúa Ngọc Điệp lắc đầu: “Nhi thần không có.”
Đuôi lông mày Sơ Tranh hơi nâng lên: “Ngươi tự nguyện gả cho một người ngươi không thích sao?”
Công chúa Ngọc Điệp cúi thấp mặt, nhìn thảm trên đất.
“Có thể rời khỏi nơi này, gả cho ai… cũng đều như thế.”
Ở trong thâm cung tường cao này, thế giới của nàng, đã hình thành thì không thể thay đổi.
Công chúa Ngọc Điệp rõ ràng có người mình thích.
Nhưng nàng không nói, Sơ Tranh cũng không có cách nào.
Chờ công chúa Ngọc Điệp rời đi, Sơ Tranh bảo Tố Tuyết đi gọi Dung Thí tới.
“Thái Hậu, ngài gọi Dung tướng quân đến như vậy, có thể không tốt lắm đâu?”
“Không tốt chỗ nào?”
“Thái Hậu, ngài… và Dung tướng quân, vẫn nên tránh hiềm nghi đi.” Tố Tuyết nói rất uyển chuyển.
Dù sao Thái Hậu còn trẻ như vậy.
Nếu như bị người hữu tâm truyền loạn, thì đến lúc đó sẽ rất phiền toái.
Sơ Tranh trầm tư một lát, gật đầu tán đồng Tố Tuyết: “Có đạo lý. Ngươi bảo Dung Thí vụng trộm tới.”
“…”
Mi tâm Tố Tuyết cuồng loạn.
Công khai đến, chỉ cần có người hầu hạ, thì cũng coi như có một tầng bảo hiểm.
Bây giờ bảo Dung tướng quân lén lút đến, chẳng phải càng rối hơn sao?
Dung Thí đương nhiên không lén lút tới.
Hắn tiến vào trong điện, Sơ Tranh liền bảo Tố Tuyết đi ra ngoài trước.
Tố Tuyết: “…”
Luôn cảm thấy không thích hợp.
Tố Tuyết không dám rời khỏi đại điện, chỉ rời khỏi phòng trong.
“Thái hậu, ngài gọi ta có chuyện gì?”
Sơ Tranh ra hiệu Dung Thí ngồi: “Không có việc gì thì không thể gọi ngươi?”
Ta chỉ muốn gọi ngươi tới nhìn đấy!
Thế nào, nhìn thẻ người tốt của ta, còn không được à?
Dung Thí đứng không nhúc nhích, mặt mày nghiêm túc: “Thái Hậu, chúng ta nên giữ một khoảng cách.”
“Ồ.”
Sơ Tranh thuận miệng đáp một tiếng, hiển nhiên không nghe lọt tai.
Sơ Tranh nói chính sự: “Ta gọi ngươi đến, là liên quan tới hôn sự của công chúa Ngọc Điệp.”
*
Đến đi! Bỏ phiếu đi!
A a a!!
Cầu vé tháng oa oa oa!!