Vũ Động Càn Khôn

Chương 41: La Thành



Tại xung quanh trường săn thú này có đến hàng nghìn chiếc ghế đá, chẳng qua những ghế đá vốn trống không giờ này đã có đến hàng nghìn người chen đẩy ngồi xuống, kéo dài không thấy điểm cuối. Không khí như vậy thì lần săn thú này quả không hổ là hoạt động lớn nhất trong mấy năm nay của Thanh Dương Trấn.

Đoàn người Lâm gia được Lâm Chấn Thiên dẫn dắt trực tiếp tiến vào bên trong trung tâm trường săn thú. Đây cũng là khu vực quan sát tốt nhất, ở chỗ này ngồi thì không chỉ thấy được quan cảnh ở khu rừng rậm rạp phía dưới, mà còn có thể thấy được cảnh vật trên cái đài to lớn kia.

Mà có thể tiến vào được khu vực này thì phần lớn đều là các thế lực có thanh danh không kém trong phạm vi trăm dặm quanh Thanh Dương Trấn. Mà các thế lực này cũng có quan hệ không tệ với Lâm gia, vì thế sau khi đến đây đều tiến đến chào hỏi, cuối cùng bị Lâm Chấn Thiên cười tủm tỉm tiếp đón.

Sau khi nói chuyện một hồi thì Lâm Chấn Thiên dẫn mọi người ngồi xuống ghế ngồi, mà khi bọn hắn ngồi xuống thì cũng có thể thấy hai nhà Lôi – Tạ cũng đang ngồi xuống. Nhưng mà bọn hắn cũng chỉ là nhìn Lâm gia một cái rồi thu mắt về, mặc dù biểu hiện của bọn họ nhìn qua rất là thong dong, nhưng trong nội tâm vẫn tràn đầy sự khinh thị đối với Lâm gia từ bên ngoài tới nơi này.

Đương nhiên, đối với cái thái độ lạnh lùng này thì hiển nhiên Lâm Chấn Thiên cũng không có tâm tình đi giải thích làm gì. Những năm qua đã tranh đấu gay gắt, nếu như không phải hắn cũng có một ít thủ đoạn thì chỉ sợ Lâm gia đã sớm bị hai nhà này đánh cho thành chó gà có tang chạy ra khỏi Thanh Dương Trấn. Cho nên, tuy nói hai nhà Lôi – Tạ căm thù Lâm gia, nhưng hận ý của Lâm Chấn Thiên đối với hai nhà này cũng nồng đậm không kém.

Sau khi đội ngũ Lâm gia ngồi vào vị trí xong thì đằng sau cũng có không ít các thế lực xuất hiện, làm cho hào khí xung quanh cũng trở nên sôi động hơn.

Lâm Động cũng ngồi xuống một cái ghế đá, ánh mắt nhìn về khu rừng rậm rạp phía dưới, trong lúc mơ hồ hắn dường như nghe được âm thanh rống gào đầy hung lệ của các mãnh thú.

Đối với các mãnh thú trong khu rừng này thì Lâm Động cũng không để ý gì cả. Với thực lực hôm nay của hắn thì ngoại trừ gặp phải yêu thú chính thức, còn những mãnh thú bình thường căn bản không thể làm gì được hắn cả.

Yêu thú là một tồn tại vô cùng kinh khủng so với mãnh thú. Nghe nói, cho dù là yêu thú kém cỏi nhất thì cũng có thể nhẹ nhàng xé nát những người có tu vi Thối Thể đệ thất trọng trở xuống. Hơn nữa, một ít yêu thú có thực lực cường đại không chỉ có trí tuệ, mà còn có thể sử dụng năng lượng, tạo thành lực sát thương vô cùng khủng bố.

Nhưng mà nghe nói các yêu thú đều ẩn sâu trong núi lớn, mà ở đây khí người tràn đầy cho nên sẽ không có yêu thú xuất hiện. Bởi vì thế mới nói đối thủ lớn nhất của cuộc săn bắn này vẫn là những người dự thi kia, vì để cướp lấy thân phận bài trong tay những người khác, bọn hắn tất nhiên sẽ thi triển hết thủ đoạn.

Đương nhiên, mọi thủ đoạn quỷ kế trước mặt thực lực chân chính cũng là vô cùng yếu ớt. Hiện tại, Lâm Động đã có tư cách cùng tự tin như vậy.

Vào thời điểm Lâm Động đánh giá khu rừng rậm rạp đó thì bỗng nhiên phát hiện không khí trường săn thú có chút khác lạ, lúc quay đầu lại thì thấy có một đám người đang chen đẩy tiến vào khu vực này. Trước ngực áo của đám người này đều có một đồ văn giống như nhau. Nguồn truyện:

– Cuồng Đao Võ Quán!

Với tư cách là thế lực lớn nhất quật khởi nhanh chóng ở Thanh Dương Trấn, sự xuất hiện của Cuồng Đao Võ Quán không thể nghi ngờ là hấp dẫn không ít ánh mắt.

Ánh mắt của Lâm Động nhìn lướt qua đám người bên trên thân ngựa, sau đó liền dừng lại ở trên một thân ảnh đầu tiên. Đó là một nam tử có thân thể cơ bắp cường tráng, mặt của hắn vô cùng lãnh đạm, trên mặt của hắn còn có một vết sẹo làm cho khí thế của hắn thêm vài phần hung ác. Ngay bên hông của hắn còn có một miếng vải đen quấn quanh một vật dài mảnh, xem bộ dáng này thì hẳn là một thanh trường đao.

– Người đó chính là quán chủ của Cuồng Đao Võ Quán – La Thành. Cuồng Đao Võ Quán có thể quật khởi nhanh chóng như thế không thể không có phần của hắn, hắn cũng là một vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, nếu như ta đoán không sai thì chỉ sợ hắn đã đến Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ rồi, cách Nguyên Đan Cảnh cũng không xa. Phóng nhãn khắp Thanh Dương Trấn này thì người có thể giao thủ với hắn cũng không quá năm người đâu.

Ngay bên cạnh Lâm Động, Lâm Khiếu thấp giọng nói.

Lâm Động nghe thế thì có chút kinh ngạc, khẽ gật đầu. Không ngờ rằng La Thành này cư nhiên cường hãn như thế.

– Vào năm hắn muốn thành lập Cuồng Đao Võ Quán tại Thanh Dương Trấn, thì hai nhà Lôi – Tạ đều ra mặt quấy nhiễu. Lúc đó hắn đã trực tiếp ước chiến với Lôi Báo, cuối cùng ngạnh kháng ba chưởng của Lôi Báo, mà hắn cũng bổ một đao vào ngực của Lôi Báo, cái khí thế dốc sức liều mạng đó khiến cho cả hai nhà đó chỉ đành bỏ qua.

– Ha ha, tính tình của La Thành này vô cùng hung ác, hơn nữa lại cực kỳ bao che thủ hạ, cho nên hai nhà Lôi – Tạ cũng không dám quá phận với Cuồng Đao Võ Quán. Những tên này đúng là rượu mời không muốn uống mà thích uống rượu phạt.

Lâm Động khẽ gật đầu. La Thành cùng Lâm Chấn Thiên đều dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng con đường đi của hai người lại có chút khác nhau, hơn nữa tính cách cũng không hề giống nhau. La Thành hung thần lăng lệ ác liệt, Lâm Chấn Thiên thì âm thầm giấu tài, lặng lẽ phát triển, nhưng nói đến đâu thì cũng phải nói hai người đều có bản lĩnh.

Ngay lúc Lâm Động cùng Lâm Khiếu đang thấp giọng nói chuyện thì đám người của Cuồng Đao Võ Quán cũng đã đến gần. Lâm Chấn Thiên đứng dậy, chắp tay chào hỏi La Thành, mà đối với cái chào của Lâm Chấn Thiên, trên khuôn mặt lãnh đạm của La Thành cũng xuất hiện nụ cười cứng ngắc. Những năm qua, bởi vì nguyên nhân bài xích của hai nhà Lôi – Tạ thì ngược lại quan hệ của hai nhà Cuồng Đao Võ Quán cùng Lâm gia lại khá gần, cũng không tệ lắm.

– Hắc hắc, xem ra ngươi quả nhiên tham gia lần săn bắn này a.

Ngay lúc La Thành cùng Lâm Chấn Thiên chào hỏi thì một đạo nhân ảnh cũng lẻn đến trước mặt Lâm Động, đúng là Ngô Vân đã xuất hiện ở Giao dịch phường lần trước.

Đối với Ngô Vân này thì Lâm Động cũng có hảo cảm, lập tức gật đầu cười.

– Đến lúc săn bắn bắt đầu, nếu có cơ hội thì hãy hợp tác a. Lôi Lực cùng con quỷ nhỏ Tạ Doanh Doanh nhất định sẽ liên thủ, một đối hai cũng có chút phiền toái.

Ngô Vân cười hắc hắc nói.

Đối với đề nghị của Ngô Vân, Lâm Động cũng khẽ gật đầu, không hề cự tuyệt!

– Hẳn đây chính là Lâm Động đã tiếp một quyền của Lôi Lực mà ngươi nói qua?

La Thành đang đứng ở bên cạnh trò chuyện với Lâm Chấn Thiên, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lâm Động nói.

– Lâm Động bái kiến Quán chủ.

Lâm Động gãi gãi đầu, chợt cung kính nói.

Ánh mắt có chút lăng lệ ác liệt của La Thành khẽ lướt qua Lâm Động một chút, cuối cùng gật đầu nhẹ, mở miệng nói:

– Là một hạt giống tốt, Lâm gia có phúc a.

Lâm Chấn Thiên nghe vậy, cũng là vuốt vuốt chòm râu, khuôn mặt cũng rạng rỡ lên. Hắn biết ánh mắt của La Thành xưa nay vô cùng ác độc ( ý nói là sắc bén – DG), có thể có đánh giá này đã là vô cùng không dễ.

La Thành hiển nhiên cũng không phải loại người nói nhiều, cho nên sau khi nói chuyện một chút thì liền cáo từ, sau đó mang theo nhân mã Cuồng Đao Võ Quán ngồi xuống vị trí của mình.

Mà từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nhìn qua hai nhà Lôi – Tạ, và cũng không có ý niệm đi qua chào hỏi hiện lên trong đầu. Cái việc đó, Lâm Chấn Thiên còn có thể miễn cưỡng làm, nhưng còn La Thành này thì lại rất khinh thường.

Sau khi Cuồng Đao Võ Quán ngồi vào chỗ thì các thế lực lớn tại Thanh Dương Trấn cơ hồ cũng đã đến đông đủ. Bởi vậy, ngay lúc mặt trời dần lên cao, Lôi Báo cũng đứng dậy. Hai mắt sâu thẳm của hắn nhìn lướt qua, khẽ hắng giọng một cái thì tiếng ồn ào quanh trường săn thú cũng yếu bớt đi. Lôi gia tại phương viên xung quanh Thanh Dương Trấn vẫn có uy áp không nhỏ.

– Các vị, hôm nay là lúc náo nhiệt nhất của Thanh Dương Trấn chúng ta, quy củ săn bắn thì ta cũng không nói nhiều. Chỉ cần có thể thu được mười thân phận bài mới leo lên cái bình đài kia, nơi đây chính là nơi ra đời của vị quán quân cuộc săn bắn này.

Âm thanh trầm thấp của Lôi Báo có xen lẫn Nguyên Lực của hắn cho nên vang lên quanh quẩn khắp trường săn thú, làm cho mọi người đều có thể nghe rõ.

– Tất cả các nhà đều đã lấy thân phận bài, kế tiếp, mời tất cả các tiểu bối hãy đem thân phận bài của gia tộc mình tiến vào trường săn thú, chuẩn bị tiến hành săn bắn!

– Động nhi, cầm lấy thân phận bài đi, cẩn thận một chút.

Lâm Khiếu nhìn thoáng qua Lâm Chấn Thiên, nhìn thấy hắn cười cười gật đầu, lúc này mới lấy một khối mộc bài màu vàng đen từ trong ngực ra. Trên một bài có khắc một chữ Lâm cùng với ít hoa văn.

Dưới ánh mắt hâm mộ mọi người trong Lâm gia, Lâm Động trịnh trọng tiếp nhận cái thân phận bài này. Lâm Chấn Thiên đưa cái thân phận bài này cho hắn, hiển nhiên là để cho hắn thành người sẽ vì Lâm gia mà tranh vị trí.

Sau khi đem mộc bài nhét vào trong ngực, Lâm Động cũng khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hắn nhìn qua, thấy có nhiều thân ảnh không ngừng đi vào trong trường săn thú kia thì cũng hít sâu một hơi, đi tới hai bước tới ngay biên giới của trường săn thú.

Ngay lúc Lâm Động chuẩn bị đi lên thì Lôi Lực cùng Tạ Doanh Doanh ở cách đó không xa cũng chậm rãi bước lên. Lôi Lực khẽ nhìn Lâm Động một cái, đột nhiên ngón tay cái duỗi ra đưa xuống dưới một cái, mà miệng của hắn cũng khẽ nói.

Mặc dù không có âm thanh truyền đến, nhưng nhìn qua cách phát âm thì Lâm Động vẫn biết Lôi Lực nói gì: “Nên trả nợ đi.”

Thấy Lôi Lực nói vậy, Lâm Động cũng cười khẽ, miệng hắn cũng thì thầm rồi mới xoay người đi lên trường săn thú.

Nhìn qua thân ảnh của Lâm Động, hai mắt của Lôi Lực khẽ nhắm lại, nhẹ giọng cười cười. Hắn cũng nhận ra được câu nói của Lâm Động.

Lâm Động đã nói:

– Ta chờ ngươi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.