Thiên Thánh cung chủ hơi trầm ngâm nói:
– Sắc phong Hàn Lâm làm Thiên Ý trưởng lão, địa vị ở dưới Bổn cung, có thể chỉ huy hết thảy Trưởng lão.
Nghe được hắn nói, mọi người lần thứ hai ồ lên.
Chỉ là một Phân Hồn, lại có thể đứng vào hàng Tiên Vương Trưởng lão? Điều này khiến người ta làm sao tín phục?
Nhưng Lăng Hàn mười phân khâm phục tên Thiên Thánh cung chủ này, nếu Mạt Trác đã cho hắn quyền lực cực lớn, đối phương đơn giản biết thời biết thế, hắn lại nâng một cái. Nhưng trên thực tế, chỉ huy hết thảy Trưởng lão… Vậy cũng phải để người ta chịu nghe lời nói của hắn a.
Chỉ là Phân Hồn, làm sao chỉ huy?
Bởi vậy, đây chỉ là một hư danh, một chức vị rỗng, êm tai mà thôi.
Các Tiên Vương tự nhiên cũng là nhân tinh, vừa nghĩ liền rõ ràng, ai cũng không có kháng nghị, dù sao cũng là Mạt Trác trước tiên cho Lăng Hàn đặc quyền rất lớn, ai dám không cho vị Tiên Vương tầng tám này mặt mũi?
Việc đã đến nước này, mọi người tự nhiên không có đạo lý đi ngăn cản, không ai không dồn dập rời đi.
Có điều, Đoàn Hải Minh không chỗ có thể đi, chỉ có thể dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Lăng Hàn.
Luận thực lực, Lăng Hàn một chiêu liền có thể oanh bại hắn, luận địa vị, người ta là Thiên Ý trưởng lão, chính là đứng đầu trong các trưởng lão, hắn là cái rắm gì a?
Nhưng Lăng Hàn chỉ vỗ vai của hắn nói:
– Bản tọa sẽ không luôn ở trong Thiên Thánh cung, liền phiền phức ngươi chăm sóc Lăng Kiến Tuyết một chút.
– Hiểu, ta hiểu!
Đoàn Hải Minh lập tức gật đầu, cười hớn hở.
Lăng Hàn nói như vậy, hiển nhiên là không dự định truy cứu hắn, tự nhiên để hắn mừng rỡ không thôi. Lại nói, có thể móc nối với Thiên Ý trưởng lão, hắn làm nô thì đã làm sao?
Người ta tương lai có thể trở thành Tiên Vương tầng chín, ngay cả Thiên Thánh Tiên Vương cũng nói muốn cùng hắn kết một thiện duyên.
Hắn đương nhiên rõ ràng, Lăng Hàn sẽ bỏ qua cho hắn chính là vì để hắn chăm sóc Lăng Kiến Tuyết, hắn tự nhiên sẽ tận hết sức lực.
Lăng Hàn lại nhìn về phía Nghiệp Kiến Đức, ánh mắt có chút uy nghiêm đáng sợ.
Nghiệp Kiến Đức hừ một tiếng, tuy Cung chủ cùng Thiên Thánh Tiên Vương đều cực kỳ đánh giá cao Lăng Hàn, nhưng dù sao chỉ là một tên Phân Hồn, cách Tiên Vương không biết có bao nhiêu khoảng cách, lại dám ra tay với hắn sao?
Đương nhiên, hắn cũng không dám đối kháng chính diện với Lăng Hàn, dù sao thân phận Thiên Ý trưởng lão hơi doạ người.
– Đi!
Hắn mang theo hai tên thủ hạ rời đi, sau này lại tìm cơ hội đối phó Lăng Kiến Tuyết a.
Lăng Hàn cũng không ngăn cản, hắn sẽ giúp con trai, nhưng tuyệt không phải sự tình không lớn nhỏ gì cũng thay con trai giải quyết toàn bộ.
Không có tôi luyện, làm sao có khả năng nắm giữ tính kiên cường?
Việc cấp bách là tăng lên thực lực của con trai, cũng không thể do hắn tự mình ra tay, đi đánh bại hàng ngũ Vương Lương Xuân a.
Có hắn là Thiên Ý trưởng lão tọa trấn, Văn Nhân Nguyệt đương nhiên ung dung thông qua kiểm tra, có điều, cũng không cần Lăng Hàn thương lượng cửa sau, thiên phú võ đạo của nữ tử này lại không tệ, có tư cách trở thành đệ tử chân truyền, đúng là để Lăng Hàn có chút ngoài ý muốn.
Hoàn thành kiểm tra, Lăng Hàn trực tiếp kéo Lăng Kiến Tuyết vào Hắc Tháp, phải tiến hành đặc huấn cho hắn.
Con trai của hắn, làm sao cũng phải trở thành Ngũ Trảm Đế giả.
Hách Liên Tầm Tuyết biết xung kích Ngũ Trảm nguy hiểm, liền muốn phụ tử Lăng Hàn thay đổi chủ ý, một khi xung kích thất bại, chính là hóa đạo chết đi, nàng thà rằng con trai bình thường một đời, cũng phải sống cho thật tốt.
Nhưng Lăng Kiến Tuyết ý chí kiên định, có phụ thân giống như Chiến Thần đứng trước mặt, cho dù hắn không thể sánh vai, cũng phải đi theo bước chân, không thể kém hơn quá nhiều.
Hắn bắt đầu xung kích Ngũ Trảm.
Lăng Kiến Tuyết ở trong Hắc Tháp khổ sở tu luyện.
Các loại tài nguyên tu luyện quý giá hoàn toàn bất kể thành phẩm mà nện ở trên người hắn, đan dược cấp cao, Long Tinh, cái loại thiên tài địa bảo,… chỉ cần hắn có thể dùng, vậy liền không cần để ý chút nào mà dùng.
Ngoại giới đi qua một ngày, trong Hắc Tháp là ròng rã mười vạn ngày.
Bởi vậy, bên ngoài chỉ qua 100 ngày, Lăng Kiến Tuyết đã tới Tứ Trảm đỉnh phong, chạm tới một góc của Ngũ Trảm.
Hết cách rồi, Lăng Hàn, Hổ Nữu, Nữ Hoàng đều là Ngũ Trảm, để hắn có thể mưa dầm thấm đất, lại thêm bản thân thiên phú phi phàm, tài nguyên vô tận nện đập, nếu không thể tìm thấy một góc của Ngũ Trảm chính là kỳ quặc quái gở.
Hắn bắt đầu thanh không tâm linh, ít ngày nữa liền muốn xung kích bước then chốt này.
Lăng Hàn cả ngày ngâm mình ở trong Vân Bảo Điện, tìm hiểu Thiên Thánh cung thu gom các loại Tiên pháp.
Hắn vốn chỉ muốn môn công pháp che giấu thiên cơ kia, nhưng nếu Mạt Trác nói Vân Bảo Điện hoàn toàn mở rộng với hắn, hắn tự nhiên cũng không khách khí, đọc hết các loại Tiên pháp.
– Ta muốn hoàn thiện Nộ Quyền, sáng tạo công pháp thuộc về mình.
Hắn có hùng tâm tráng chí rất lớn, chỉ có đạo thuộc về mình mới là đạo mạnh nhất.
Pháp môn lừa trời giấu đất, chính là Khi Thiên Thuật, cực kỳ huyền ảo, Lăng Hàn suy đoán đây cũng không phải là Thiên Thánh Tiên Vương sáng chế, mà là đối phương không biết từ nơi nào đoạt được, có thể là Tiên Vương tầng chín sáng chế, thậm chí là công pháp Thiên Tôn.
Luyện Khi Thiên Thuật đến tiểu thành, liền có thể che lấp khí tức của bản thân, như phàm nhân, mà luyện đến cảnh giới đại thành, vậy muốn để cho người khác nhìn thấy mình là cảnh giới gì, liền có thể cho thấy khí tức thế ấy, chỉ có thể tương đương cảnh giới của mình, hoặc hạ thấp, không thể rõ ràng chỉ có Tiên Phủ Cảnh, nhưng tỏa ra khí tức Tiên Vương được.
Mà đạt đến viên mãn, vậy thì thật có thể lừa trời giấu đất, muốn tỏa ra khí tức gì chính là khí tức ấy, ngay cả Tiên Vương tầng chín cũng có thể giả mạo, bảo đảm không động thủ chắc chắn sẽ không bị người nhìn ra đầu mối.
Lăng Hàn một bên tu luyện Khi Thiên Thuật, một bên đọc các loại Tiên pháp trong Vân Bảo Điện, tham khảo, lấy làm gương, cuối cùng dứt bỏ tất cả, hình thành đạo độc nhất vô nhị của mình.
Vài ngày sau, Lăng Kiến Tuyết ra Hắc Tháp, hắn đã có niềm tin khá lớn xung kích Ngũ Trảm.
– Con chắc chắn chứ?
Lăng Hàn nghiêm nghị nói.
Đây chính là con trai của hắn, đương nhiên phải cực kỳ cẩn thận, không thể ra một chút xíu vấn đề.
Lăng Kiến Tuyết cười ngạo nghễ nói:
– Cha, ngài yên tâm!
– Kiến Tuyết!
Hách Liên Tầm Tuyết vẫn không yên lòng, nàng nghe Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu nói, cửa ải Ngũ Trảm này cực kỳ khó có thể đột phá, nếu không thì, Tiên Vương thế gian cũng sẽ không ít như vậy.