Độc Tôn Tam Giới

Chương 12: Giang Chính phát uy! Hãnh diện 1



Cần gấp nhất chính là, dùng trình độ đào tạo Linh Dược của Đông Phương Vương Quốc, cái đan phương này cần dược liệu, cũng không vượt qua phạm vi bọn hắn thừa nhận.

Giang Trần gặp Giang Chính một bộ bán tín bán nghi, thật muốn đi lên đạp hắn hai cước. Ta chọn ra một đan phương như vậy dễ dàng sao?

Phải biết rằng, Giang Trần kiếp trước, trời sinh Thái Âm Chi Thể, không thể tu luyện. Cho nên chưởng quản Thiên Lang Thư Uyển trăm vạn năm, niềm vui thú lớn nhất của hắn, là nghiên cứu đan đạo.

Có thể nói, trăm vạn năm thời gian, để cho hắn ở đan đạo, đã đạt đến tiêu chuẩn Chư Thiên đỉnh phong, có thể cùng những Bất Hủ đan tiên nổi tiếng Chư Thiên đánh đồng.

Dùng lịch duyệt của Giang Trần kiếp trước, muốn tìm đan phương, đây còn không phải đơn giản như ăn cơm uống nước?

Chỉ là…

Đan phương quá tốt ở loại địa phương nhỏ như Đông Phương Vương Quốc này, đó là Thiên Thư, không có người hiểu.

Quá nát, Giang Trần hắn lại khinh thường đi hao phí đầu óc.

Hắn hao tốn tâm tư, cuối cùng ở trong đám đan phương bình thường chọn lựa ra một cái như vậy. Nhưng phóng tới Đông Phương Vương Quốc, Giang Trần tin tưởng vững chắc, tuyệt đối là cấp bậc nghe rợn cả người.

Bất kể nói thế nào, Giang Chính vẫn là đi rồi.

Hắn không phải là bị Giang Chính thuyết phục, mà là rất cố gắng tự nói với mình, Tiểu Hầu gia lại hồ đồ, cũng không có khả năng đem bệnh tình của công chúa làm trò đùa. Đây chính là đại sự đáp lên tánh mạng cả nhà.

Cho nên, hắn cố gắng thuyết phục mình, có lẽ Tiểu Hầu gia thật sự được Thần linh chiếu cố, nhận được đan phương giá trị liên thành.

Tuy liên tưởng đến Giang Trần xưa nay biểu hiện, hắn vẫn có chút bán tín bán nghi, nhưng mà Giang Chính không có lựa chọn khác.

Biết rõ cái này hoang đường không chịu nổi, cũng phải kiên trì đi thử.

Bằng không thì, thật muốn Giang Chính hắn tự móc tiền túi đi mua dược liệu trên danh sách, hắn khẽ cắn môi cũng miễn cưỡng gom góp được đủ, thế nhưng mà sau khi về nhà, lão bà sẽ cùng hắn dốc sức liều mạng a.

– Ai! Đều nói Quản gia của Tiểu Hầu gia uy phong bát diện, nhưng sao ta cảm thấy thời gian trôi qua biệt khuất như vậy a?

Giang Chính bi tráng xoa xoa khóe mắt, hữu khí vô lực đi đến Dược Sư Điện.

– Cùng lắm thì cho người ta chế ngạo một trận. Dù sao cũng không là lần đầu tiên mất mặt xấu hổ.

Giang Chính tưởng tượng như vậy, tâm tình hơi khá hơn một chút.

Dược Sư Điện, tại toàn bộ vương đô cũng là thế lực tiếng tăm lừng lẫy. Dược Sư Điện kiến trúc, tại vương đô cũng là một tiêu chí.

Giang Chính đi đến trước bậc thang Dược Sư Điện, cảm thấy hai chân như nhũn ra. Vừa nghĩ tới những tiểu nhị cao ngạo, ngữ khí nói chuyện khinh thường kia của Dược Sư Điện, Giang Chính đã cảm thấy trong đầu sợ hãi.

– Cái kia. . . Ta bốc thuốc!

Giang Chính cổ vũ cho mình nhiều lần, cuối cùng vào cửa, đi tới trước quầy.

Tiểu nhị Dược Sư Điện, trước khi hành nghề đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Điều thứ nhất rèn luyện là nhận thức gương mặt. Gương mặt nào cần nịnh bợ, nào gương mặt cần nói tốt, gương mặt nào thái độ bình thường, nào gương mặt có thể trang bức, bọn hắn đều lòng dạ biết rõ.

Mà gương mặt của Giang Chính, trong trí nhớ không có ấn tượng gì, dĩ nhiên là thuộc về đối tượng có thể trang bức.

– Khục! Các hạ, bốc thuốc có thể. Trước tiên nói quy củ a, tiền hàng của bản điện thanh toán trước, không thiếu nợ a.

Giang Chính vội nói:

– Tiền mặt, tiền mặt.

Liếc tờ đơn, tiểu nhị kia tính toán một chút:

– Tổng cộng tám vị Linh Dược, giá trị chín ngàn tám trăm lượng. Quy củ cũ, trước trả tiền, sau đó lấy dược.

Giang Chính mặt già đỏ lên, giả ho hai tiếng, nhẹ nhàng gõ quầy hàng:

– Cái kia, ta muốn gặp người phụ trách của các ngươi một chút.

– Như thế nào?

Sắc mặt tiểu nhị kia trầm xuống.

– Không có tiền? Không có tiền còn đòi lấy Linh Dược?

– Gặp người phụ trách? Ngươi biết người phụ trách của Dược Sư Điện chúng ta bề bộn ra sao không? Một phút đồng hồ mấy mươi vạn lượng bạc, làm sao có thời giờ gặp ngươi? Lãng phí thời gian của bọn hắn, số tiền này ngươi bồi được sao?

– Đi ra ngoài quẹo phải, nhìn xem quy củ Dược Sư Điện của ta. Người phụ trách là dễ gặp như vậy sao? Ngươi là vương công đại thần, hay là chư hầu hiển hách?

– Muốn lấy thuốc tranh thủ thời gian trả tiền, không bốc thuốc thì đi nhanh. Đừng trì hoãn việc buôn bán của chúng ta.

Tiểu nhị kia phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn, nước miếng cơ hồ phun đến trên mặt Giang Chính, giống như vung một con ruồi chán ghét vậy.

Giang Chính ở Dược Sư Điện cũng không phải không có thụ qua khinh thường, hắn cũng không phải người chịu không được khinh bỉ. Trên thực tế, hắn trong khoảng thời gian này nhận lấy khinh bỉ thật sự nhiều lắm!

Cần phải mắt chó xem người thấp sao? Cần phải trang bức sao?

Giang Chính rốt cục nhịn không được, thái độ của tiểu nhị này, tựa như một cây rơm rạ cuối cùng đè sập lạc đà, hắn bạo phát…

Ba!

Một vật bằng kim loại vỗ vào trên quầy.

Giang Chính một cái bạt tai vung đến trên mặt tiểu nhị kia:

– Mở ra mắt chó của ngươi nhìn rõ ràng, đây là cái gì?

– Người phụ trách của các ngươi một phút đồng hồ mấy mươi vạn lượng? Lão tử một phút đồng hồ mấy trăm vạn lượng, sẽ đơn giản nói cho ngươi biết sao?

– Làm trễ nãi chính sự của lão tử, có tin lão tử cho Dược Sư Điện ngươi không mở cửa được hay không? Ngươi làm tiểu nhị lại khinh người như thế, ba mẹ ngươi ở nhà biết không? Lãnh đạo của các ngươi biết không?

Tiểu nhị ăn một bạt tai làm mắt nổi đom đóm, bụm mặt, mắt khó có thể tin.

Đây là Dược Sư Điện a! Cái này là một trong những địa phương hiển hách nhất vương đô a!

Xưa nay bọn hắn ở chỗ này đi làm, cho dù là người nhà quyền quý gia tộc, đến nơi đây cũng phải cẩn thận từng li từng tí, cười làm lành.

Thế nhưng mà, hôm nay mình vậy mà bị đánh!

Hơn nữa là bị một người ăn mặc bình thường, rõ ràng không phải hạ nhân quyền quý gì đánh!

Đây là muốn lật trời sao?

Lập tức như giết heo rống to:

– Có người đến Dược Sư Điện giương oai, đánh người a!

Tiếng gào thét truyền đi, đằng sau lập tức dũng mãnh tiến ra một đám Võ Giả mặc áo giáp, cầm binh khí, bên trong có một người phụ trách, cũng từ phía sau đi về hướng quầy hàng.

Gặp người nháo sự dung mạo không sâu sắc, ăn mặc bình thường, đang muốn phát tác. Bỗng nhiên hai mắt nhìn đến Điêu Long Kim Bài ánh vàng rực rỡ trên quầy, trong nháy mắt sắc mặt đại biến.

– Hà chấp sự, là nô tài này, tựa như cẩu nhân, vậy mà đánh ta, hắn đánh không chỉ là ta, cũng là Dược Sư Điện ta a!

Tiểu nhị bị đánh kia thấy người đến, như thấy cha ruột thân nương, khóc lóc kể lể.

Vừa mới dứt lời…

Ba!

Một cái tát càng lưu loát, hung tàn hơn, trực tiếp phiến ở trên mặt hắn, đánh hắn từ quầy hàng vung ra mấy mét.

Lần này đánh hắn, lại là Hà chấp sự kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.