Đại Chúa Tể

Chương 128: Chiến lợi phẩm



Ngoài sơn cốc, đám lâu la của Dương Cung và Chu Lê cũng đã ngừng chiến đấu, sắc mặt biến hóa nhìn Mục Trần khống chế hai vị thủ lĩnh đứng im không nhúc nhích.

Ngay cả Dương Cung và Chu Lê hai đại cường giả Thần Phách cảnh cũng bị giải quyết rồi, thì mấy người bọn họ có năng lực làm cái gì được chứ?

– Con mẹ mày, hùng hổ hả con, kiêu ngạo hả con, dám đánh ông hả con, đập bỏ bà tụi nó đi!

Vương Thịnh với khuôn mặt bầm tím sùng máu giẫm đạp đánh đấm liên hồi một gã Linh Luân cảnh hậu kỳ lúc nãy cho mình ăn hành.

Gã Linh Luân cảnh hậu kỳ kia bị Vương Thịnh đánh đập dù tức lắm nhưng không dám đánh trả, cục diện đã khác lúc nãy mất rồi.

– Ngươi muốn thế nào?

Trên sườn núi, Dương Cung và Chu Lê cắn răng, chỉ phong lành lạnh nơi cổ họng khiến họ chẳng dám cử động, liếc mắt nhìn tên kia vẻ mặt lạnh lùng như lúc nào cũng có thể xin tí huyết cả hai.

Mục Trần nhìn chằm chằm hai người, cười nhạt:

– Đánh xong rồi thì thôi chúng ta nói chuyện giá cả bồi thường há, đầu tiên, giao ra đây.

Mục Trần hất cằm nhìn vào ấn ký của Dương Cung và Chu Lê, kim quang lóe ra, hẳn nhiên chính là ấn ký cấp 5.

– Ngươi..

Thấy hắn muốn cướp ấn ký, hai người biến sắc. Để có ấn ký cấp 5 này, bọn họ cũng đã tốn không ít tinh lực.

– Các ngươi cũng có thể không đồng ý, nhưng mà làm vậy thì ta đập bể ấn ký luôn, mà như thế hẳn người của Bắc Thương linh viện sẽ xuất hiện ngay phải không?

Mục Trần đạm nhạt đe dọa.

Dương Cung và Chu Lê tái mặt không còn giọt máu, run run nhìn Mục Trần nói chuyện nhẹ như không, thủ đoạn của hắn tàn nhẫn ngoài dự liệu.

– Nghĩ kỹ rồi chứ?

Mục Trần mỉm cười hòa nhã.

– Hừ, xem như ngươi lợi hại!

Dương Cung và Chu Lê liếc nhau, đều chỉ thấy chua xót, đành cắn răng đẩy linh khí lập lòe kim quang trong ấn ký bay vào mi tâm tên kia.

Mục Trần đem linh khí của Dương Cung thu vào mi tâm, ấn ký của hắn liền chuyển sang màu ám kim bóng như ngọc, đã chân chính tăng cấp 6.

Mục Trần hấp thu xong, bấm tay bắn đạo linh khí của Chu Lê qua phía Diệp Khinh Linh, nàng thấy thế cũng nao nao trong lòng, nhìn qua Mục Trần khẽ gật đầu, hấp thu linh khí đó, làm cho ấn ký của nàng đổi thành kim sắc.

– Thả chúng ta được chưa?

Dương Cung nghiến răng.

Mục Trần nhìn lại, cười đểu nửa miệng trêu tức:

– Lúc nãy ngươi bắt nạt cô bé con dễ thương như thế, cũng nên bồi thường chút chớ.

– Cả linh khí trong ấn ký cũng đã đưa hết, ngươi còn muốn cái gì!

Dương Cung cả giận.

– Hồi nãy hai cái gì mà các ngươi lấy ra đó, cũng thú vị à.

Mục Trần quét mắt soi mói khắp người hai tên kia. Thực lực của hắn là Thần Phách cảnh sơ kỳ, thi triển ba đạo hắc ấn, uy lực không thể nào một cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ đỡ nổi, vậy mà khi nãy hai người này có thể chính diện cầm cự được.

Dương Cung và Chu Lê nghe thấy mà mặt xanh lè, cái tên cướp đường này còn muốn giựt luôn linh cụ? Nó là vật bảo mệnh của ta a!

– Không có!

Dương Cung cắn răng nói.

– Ồ vậy à…

Mục Trần mỉm cười, đột nhiên con ngươi lạnh hơn cả băng, chỉ phong như điện xẹt qua cổ họng hai người, công kích sắc bén hướng về mi tâm.

Ấn ký của cả hai đã ảm đạm vô quang, dưới áp lực của chỉ kình bén nhọn liền muốn vỡ.

Dương Cung và Chu Lê chân nhũn ra, nếu ấn ký bị bể, thì lập tức họ sẽ cất bước rời khỏi Bắc Thương giới mà cuốn gói đi nơi khác.

– Sao? Cơ hội cuối cùng.

Chỉ kình dừng lại sát trán, Mục Trần mỉm cười khiến cho hai người kia lạnh run, cái tên kia thật là quân ăn cướp….

Dương Cung, Chu Lê bất lực hít hà, không dám ngoan cố nữa, vươn ta ra, hào quang hội tụ, nhanh chóng hóa thành hai luồng sáng.

Một cái thuẫn đen và một cái đỉnh xám xuất hiện.

– Đây là… linh cụ?

Mục Trần nheo mắt, kinh ngạc liếc qua Dương Cung và Chu Lê. Hai thằng nhà giàu này là công tử gia thế lực nào đây, trên người còn có linh cụ hộ thân, thứ này cả cha hắn cũng không có.

Mục Trần trong lòng kinh ngạc nhưng bàn tay không chút khách khí chụp lấy hắc thuẫn và thạch đỉnh. Hai kiện linh cụ giãy giụa, thế nhưng bị hắn áp chế mạnh mẽ rồi thu vào Giới Tử Xuyến.

– Đa tạ hai vị tặng cho

Mục Trần mới thu tay lại, nghiêng đầu mỉm cười với Dương Cung và Chu Lê.

Cả hai mặt xanh mày xám, hung hăng quát:

– Tiểu tử, dám cướp đồ của chúng ta, có bản lĩnh nói tên ra, cục tức này ta không dễ nuốt đâu!

Mục Trần nghe vậy liền cười nói:

– Mục Trần hoan nghênh tới chơi, bất quá nếu mà tới làm phiền vui lòng chuẩn bị đồ bồi thường thỏa đáng, chứ không ta dẹp ấn ký ấn kiếc luôn đấy.

Nhìn hắn cười tươi, hai người đau cả đầu. Tên kia còn mời họ đến quậy phá sao? Cái bộ dáng ước ao đó có phải đang nghĩ họ là cái kho bạc để rút tiền không chứ?

– Ngươi chờ đó!

Thua người không thua trận, dù đã thê thảm nhưng Dương Cung và Chu Lê vẫn uy phong, quát lên một câu liền nhảy giật lùi.

Thấy cả hai bỏ chạy, đám lâu la bên kia đang thê thảm ăn đập cũng nhanh chóng bò lăn bò càng chạy mất không dám ngó lại chút nào.

Một hốc đá bí mật cách không xa cốc khẩu, Cát Hải và Cát Thanh đang u oán nhìn biến hóa vừa xảy ra, mưu kế ngư ông đắc lợi đã hoàn toàn phá sản.

– Đại ca, làm sao bây giờ?

Cát Thanh đau khổ nói. Hắn thật rất kinh hoàng, Mục Trần lấy một địch hai, thắng lợi áp đảo tuyệt đối, hắn có chiến lực vượt xa tu vi? Không biết cường giả Thần Phách cảnh trung kỳ có đủ sức thắng được hắn.

Cát Hải cắn răng, đảo mắt suy nghĩ, nói:

– Quên đi, lui trước. Hiện tại chúng ta không làm gì được hắn, chạy nhanh thôi, tránh bị phát hiện lại đi không được.

Hắn vừa dứt lời, trong lòng đột nhiên phát lạnh, vội vàng nhìn lại bên kia. Mục Trần dường như đang ngẩng lên nhìn về chỗ bọn họ.

– Đi mau!

Cát Hải kinh hãi, lập tức bỏ chạy. Hắn biết nếu lại rơi vào tay Mục Trần, thủ đoạn tàn nhẫn của tên kia sẽ không giết hắn, mà đi đập bể ấn ký của hắn.

– Tên khốn nạn, cứ đắc ý đi, tin tức Huyết Họa giả của ngươi đã truyền khắp Bắc Thương giới, để xem mấy tin kia sẽ làm gì ngươi, cố gắng mà chịu đựng nhé!

Cát Hải chật vật chạy trốn trong lòng cũng không quên nguyền rủa Mục Trần.

– Có tật giật mình!

Xa xa, Mục Trần hờ hững nhìn Cát Hải chạy trốn, nhưng không truy kích. Người như Cát Hải trong Linh Lộ hắn hoàn toàn không đặt vào mắt, thì ở Đại Thiên thế giới cũng không khác gì.

Mục Trần chậm rãi quay lại, phóng người trở về chỗ của mấy người Diệp bang, nhìn Duẫn nhi cười nói:

– Cô gái nhỏ, không sao chứ?

Duẫn nhi lắc đầu, chu miệng nói:

– Mục Trần ca ca, ta xin lỗi. Suýt nữa phá hư mọi chuyện rồi.

Trước đó Mục Trần giao cho cô bé một “nhiệm vụ trọng đại”, chính là bảo nàng im lặng bảo vệ một bên, ai ngờ cuối cùng lại bị bắt, còn bị dùng làm công cụ uy hiếp tỷ tỷ, khiến cô bé cảm thấy rất thương tâm.

– Ngươi đã làm rất tốt, nếu không có ngươi kéo dài thời gian, ta làm sao đột phá được Thần Phách cảnh.

Mục Trần mỉm cười xoa đầu Duẫn nhi, bất chợt nghiêm mặt nói:

– Nhưng ngươi cần phải dũng cảm một chút, tỷ tỷ không thể lúc nào cũng bảo vệ ngươi, vả lại bản tyân ngươi có yếu đâu, tiềm lực rất cao, còn phải bảo vệ tỷ tỷ nữa kia. Nếu mà còn chần chờ thì tỷ tỷ phải bị thương rồi, ngươi muốn vậy sao?

Duẫn nhi có thiên phú linh trận rất cao, hơn nữa còn được bồi dưỡng chu đáo hơn cả hắn. Dù sao mọi thứ hắn chỉ học ở Ôn Linh, trong Bắc Linh cảnh có lẽ là một Linh Trận sư kha khám bất quá ngoài này lại kém xa.

Duẫn nhi nếu có dũng khí lâm nguy bất loạn, Mục Trần chắc chắn so đấu linh trận hắn cũng không phải là đối thủ của Duẫn nhi.

Duẫn nhi nhìn hắn, gật gù. Mục Trần ca ca nói đúng, nàng không thể ỷ lại vào tỷ tỷ, nàng cũng cần trở nên lợi hại, rồi còn bảo vệ tỷ tỷ.

Diệp Khinh Linh thấy thế, ánh mắt cũng dịu dàng cười cảm kích Mục Trần, dĩ nhiên biết hắn có dụng tâm ra sao.

Mục Trần hài lòng mỉm cười, nắm tay lại, hào quang hiện ra, hắc thuẫn và thạch đỉnh cầm nơi tay, linh lực dao động kỳ lạ tràn ra.

Mục Trần thoáng có chút tò mò nhìn hắc thuẫn và thạch đỉnh, hắn muốn đến nghiên cứu một chút mấy cái chiến lợi phẩm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.