“Ầm Ầm!”
Vạn trượng trên trời cao, linh lực khí kình như sóng dữ tuôn đổ, uy áp bao phủ thiên địa.
Tòa hắc tháp khổng lồ gần mang theo khí thế kinh tâm động phách giáng xuống, hắc viêm bao trùm hừng hực bên ngoài.
Cảnh tượng rung động đánh vào thị giác, khiến vô số khán giả bên dưới phải nín thở theo dõi.
Công kích kinh khủng cỡ này, dù là cường giả Dung Thiên cảnh trung kỳ cũng phải toát mồ hôi run rẩy!
Trên đỉnh núi, Mộc Khuê và Băng Thanh thần sắc cực kỳ nặng nề, sâu trong ánh mắt cũng không tránh khỏi nét rung động, vì cảm giác nguy hiểm trí mạng áp bức từ dao động linh lực trên cao kia.
Bọn họ không thể ngờ, Mục Trần chiến Dương Hoằng lại đánh nhau kịch liệt ghê gớm đến trình độ này.
Mộc Khuê và Băng Thanh liếc nhìn nhau, họ đều hiểu rõ thắng bại trận này phải xem kết quả một chiêu kia.
Trên bầu trời, Chúc Thiên trưởng lão cũng ngửa đầu nhìn hắc tháp đùng đùng lao xuống, gương mặt thanh tú tỏ ra nghi hoặc, nhíu mày lẩm bẩm:
– Hắc tháp này… sao lại có cảm giác gặp ở đâu đó rồi….
Chúc Thiên trưởng lão cố gắng nhớ lại, nhưng không cách nào nhớ ra, đành phải bỏ qua. Tân sinh Mục Trần kia dường như không chỉ đơn giản như thông tin ban đầu linh viện có được, nếu không thì tiểu tử đến từ cái xứ Bắc Linh cảnh khỉ ho cò gáy làm sao lại có được bản lĩnh kinh người như thế?
– Thắng bại quyết định rồi….
Chúc Thiên trưởng lão nhìn cái bóng hắc tháp đang bao trùm, công kích song phương đã dốc toàn lực, không còn giữ lại chút sức nào cả, nếu ai thất thế thì chắc chắn phải thất bại.
Không trung, Thượng Cổ Hổ Giao trợn đôi mắt đỏ to lớn nhìn hắc tháp đang hướng xuống đầu, hắn cảm nhận rõ nhất sự nguy hiểm mang lại bất an.
Nếu không tiếp nổi công kích này của Mục Trần, thì ắt sẽ hoàn toàn thảm bại trong tay tên kia.
Thất bại của hắn chính là danh tiếng cho Mục Trần, hẳn nhiên người cao ngạo như Dương Hoằng không thể chấp nhận. Bất kể thế nào cũng không được để cho Mục Trần đạp lên đầu của hắn!
– Bắc Thương linh viện này, ta, Dương Hoằng mới chính là ngôi sao sáng nhất! Mục Trần, ngươi muốn ngăn cản ta, ta sẽ giẫm nát ngươi dưới chân!
Căm hờn gào thét quanh quẩn trong lòng, nét dữ tợn trong đôi mắt đỏ ngầu của Thượng Cổ Hổ Giao càng thêm kinh khủng.
“Grào!”
Thượng Cổ Hổ Giao gầm lên, tiếng gầm như rồng lại giống hổ, tràn ngập hung ác. Luyện hóa tinh phách của những linh thú hung hãn bực này, đôi khi vì thực lực không đủ mà bị tính cách hung tàn dã thú ảnh hưởng tâm tình.
“Ầm!”
Thanh quang bao trùm chiếc cổ to lớn của Hổ Giao, linh lực phô thiên cái địa trào ra, hổ văn kim sắc trên thân cũng sáng rực. Hào quang hội tụ, cộng hưởng, dường như hóa thành một con giao long thanh sắc và một con cự hổ kim sắc quấn lấy nhau, khí tức hoang dã thượng cổ lan tỏa trong khu vực.
– Mục Trần! Đệ nhất tân sinh là của ta, không ai được phép đoạt lấy!
Tiếng gầm hung tợn vang lên, Thượng Cổ Hổ Giao quất đuôi phóng thẳng lên, thanh quan tràn ngập phạm vi nghìn trượng xung quanh.
“Grào! Grừ!”
Thượng Cổ Hổ Giao gào thét không ngừng, mọi người đều tập trung chú ý và quái thú thanh thế kinh động kia.
Xa tít tắp trên trời cao, hắc tháp mang theo hắc viêm đầy trời, vẫn không dừng lại áp xuống.
Cả hai đều đánh đến đỏ mắt!
“Vù!”
Dưới con mắt chú ý của vô số khán giả,, hắc tháp và Thượng Cổ Hổ Giao, hắc viêm và thanh quang, xẹt ngang chân trời, va chạm kinh thiên khiến người xem lạnh toát sống lưng.
“Đùng!”
Trời đất rung chuyển, dù là mặt đất vạn trượng bên dưới cũng rung rinh không ngớt, vô số vết nứt xuất hiện lan tràn trên đất đá.
Cường quang chói mắt và linh lực cuồng bạo bùng nổ, sấm rền vang dội.
Đám khán giả nheo mắt giảm bớt sự đau nhức do ánh sáng quá mạnh mang lại, cố gắng nhìn vào trung tâm của luồng sáng, nơi hai công kích hung hãn va chạm nhau. Bên đó linh lực tàn phá khắp nơi, cả không trung cũng phải vặn vẹo.
“Grào!”
Tiếng gầm của Thượng Cổ Hổ Giao vẫn còn vang lên, nó điên cuồng công kích, thanh quang bắn phá liên hồi, công kích oanh liệt đánh lên hắc tháp, muốn phá nát nó ra.
Nhưng công kích điên cuồng của nó hoàn toàn không ảnh hưởng tới hắc tháp, hắc viêm lượn lờ xung quanh, khi thanh quang bắn tới phần lớn đều bị thiêu đốt khá nhiều.
Trên thân hắc tháp dần dần xuất hiện những hoa văn kỳ dị, hắc ám ngưng tụ, mơ hồ hình thành một phù văn.
Hắc phù văn nhẹ nhàng lấp lánh, kẻ khác không thấy rõ nhưng lại có thêm một dao động kỳ lạ phát ra, có cảm giác như một sức mạnh phong ấn.
– Phù Đồ tháp, trấn áp vạn vật!
Trong hắc tháp có tiếng chuông ngân vang lên, hắc phù văn đột nhiên rơi xuống đánh vào thân thể khổng lồ của Thượng Cổ Hổ Giao.
“Uỳnh!”
Chỉ vừa chạm vào, thanh quang trên thân Thượng Cổ Hổ Giao nhanh chóng nhạt đi, một tiếng gầm thê lương rống lên đau khổ.
Nó có thể nhận thấy rõ có một sức mạnh quỷ dị từ phù văn truyền vào cơ thể, nhanh chóng phong tỏa lộ tuyến vận chuyển linh lực trong người.
Cảm giác nó đã bị hắc tháp phong ấn linh lực.
Thanh quang nhạt màu, hắc tháp lại bùng phát hắc ám vạn trượng, trong tiếng nổ ầm ầm đè lên thân thể Thượng Cổ Hổ Giao, khiến nó như trúng phải đòn công kích nghiêm trọng, từ trên thiên không rơi thẳng xuống như một quả sung rụng.
“Ầm! Ầm!”
Khán giả kinh hãi nhìn Hổ Giao và hắc tháp ào ào rơi xuống, không khí bị ép phát ra những tiếng nổ lớn, mặt đất cũng sụp xuống.
“Đùng!”
Hắc tháp hạ xuống, dừng lại trên một đỉnh núi, khiến cho đỉnh núi đó rung chuyển kịch liệt, cự thạch lở ra lăn ầm ầm xuống núi, tòa núi như không ngừng đổ sụp.
Bụi mù cuồn cuộn dâng lên, che khuất tầm nhìn.
Trời đất dần yên tĩnh lại, chỉ còn vài tiếng đá rơi quanh quẩn đâu đó, những ánh mắt nóng cháy đều nhìn vào ngọn núi vừa bị phá hủy kia. Thắng bại hẳn chính là lúc này!
Dưới chân ngọn Bách Linh sơn xa xa, Diệp Khinh Linh, Chu Linh bay lên không trung, trợn mắt nhìn qua bên đó. Trận chiến hồi hộp phấn khích cũng nên có kết thúc chứ?
Lý Huyền Thông cũng ngưng thần, ánh mắt vọt tới.
Trên đỉnh Bắc Linh sơn, Mộc Khuê, Băng Thanh, Lạc Li cũng phóng người lên không đứng xem. Tình hình thế này, xem ra thắng bại giữa Mục Trần và Dương Hoằng còn quan trọng hơn lá linh kỳ kia nhiều.
Bụi mù trên đỉnh núi vừa sụp đổ dần tan đi, cả đỉnh núi đã bị san bằng trở thành cao nguyên.
Bên đó có một cái hố to cực kỳ khổng lồ, linh lực cuồng bạo tàn phá bên trong nó cũng đã biến mất.
Chiến quả cuối cùng cũng hiện rõ.
Nhiều tiếng kinh hô vang lên.
Trong cái hố, Thượng Cổ Hổ Giao và cả hắc tháp đều đã biến mất tung tích, chỉ còn lại hai bóng người te tua đang cố gắng đứng vững, quần áo nát bét rách rưới, thân thể đầy máu.
Dương Hoằng tóc rối tung, hoàn toàn không còn nét thư sinh phong vân khi xưa, vẫn nhìn Mục Trần trước mặt, ánh mắt điên cuồng nhưng có một chút sợ hãi.
– Vậy mà cũng còn đứng?
Nhìn hai người giằng co, mọi người đều kinh ngạc. Hai cái tên này cũng chì quá đi….
Mục Trần sắc mặt tái nhợt, mắt nhìn Dương Hoằng, bàn tay chậm rãi xóa đi vết máu, xoay người đi ra khỏi hố.
– Ta đã nói cái gì thuộc về ta, ta sẽ tự tay lấy lại. Lần này là ngươi trả nợ, lần tới sẽ là Cơ Huyền.
Mục Trần cất giọng khàn khàn nói chuyện.
“Phụt!”
Dương Hoằng chợt đỏ mặt lên, rồi phun ra một vòi máu, thân thể lắc lư, ngã rầm xuống, ánh mắt khó tin.
Ta… lại thua ở trong tay Mục Trần.
Tên kia khủng bố vậy sao? Rõ ràng phí mất một năm tu luyện, rõ ràng mất Linh Lộ quán đính, tại sao vẫn không đuổi theo hắn được?
Dương Hoằng mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc kệ hắn có thừa nhận hay không, hắn cũng biết có lẽ muốn ngăn cản Mục Trần tỏa sáng, chỉ còn Cơ Huyền may ra làm được.