Dịch giả: Tiểu Thanh Dương
Xuân đi thu đến, thấp thoáng đã hai năm trôi qua.
Tại phía tây bắc Phong Quốc là địa phận của Huyết Mang sơn mạch, kéo dài liên miên mấy ngàn dặm, nơi đây Linh khí thiếu thốn, núi rừng hoang vu âm u sương mù bao quanh.
Một tòa sơn mạch đỏ thắm ở bên trong sơn cốc, chằng chịt những kiến trúc được xây dựng trên núi đá, thỉnh thoảng có một số tu sĩ huyết bào bay qua vội vã đi vào và ra khỏi những kiến trúc này.
Tong sơn cốc ở phía sâu trong đại điện, một tên trung niên áo lam đầu báo có chút nôn nóng đi qua đi lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về một phía đại điện tại nơi đó có một cái cửa đá khổng lồ.
Cửa đá đóng chặt, phía bên trên màu huyết sắc ánh huỳnh quang lưu chuyển liên tục.
“Đại Ca còn vẫn chưa xuất quan sao?” Bên ngoài cửa điện thanh âm một nam tử truyền đến, tiếp theo một tráng hán mặt tràn đầy vết sẹo từ bên ngoài đi vào.
“Có lẽ nhanh thôi, lão Tam, sự tình an bài thế nào rồi?” Trung niên áo lam có chút vội vàng hỏi.
“Đã có đội ngũ của chín phân đà đi đến, còn lại bốn có lẽ cũng đang ở trên đường rồi, nội đường đệ tử ở bên ngoài, cũng không sai biệt lắm đều đã gọi trở về… Nhị ca, chúng ta là đã cố hết sức rồi?” Vết sẹo tráng hán có chút chần chờ nói.
“Ngắn ngủn trong vòng mười ngày, sáu phân đà bị san thành bình địa, liền đà chủ ở bên trong cũng chỉ trong vòng một đêm đã bốc hơi biến mất, chút nào dấu vết cũng không có lưu lại. Lão Tam, ngươi cảm thấy bằng thực lực của ta và ngươi, có thể hay không làm được?” Áo lam trung niên nhân thở dài, hỏi ngược lại.
“Làm sao có thể! Chỉ là kể từ khi đó, các phân đà đều bắt đầu chết toàn bộ, tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Ta lo lắng Đại ca vì chúng ta tự tiện chủ trương mà tức giận trách tội…” Trạng hán mặt sẹo cười khổ một tiếng nhưng lại chợt tựa hồ nghĩ tới điều gì, thân thể khẽ run rẩy.
“Ta làm sao không biết. Nhưng nếu là hơi chút trì hoãn, bản hội sợ là đại thương nguyên khí. Ngươi cũng đừng quên, những tiểu gia tộc bình thường đối với chúng ta cung kính, kỳ thật là muốn đảy chúng ta Huyết Đao Hội vào con đường chết. Đến lúc đó, thậm chí ngay cả Yêu tộc cũng sẽ không bỏ qua cơ hội.” Trung niên nhân áo lam trên mặt biểu lộ một tia sợ hãi, lập tức lắc đầu, trầm giọng nói ra.
“Bọn hắn dám, kẻ nào mà không biết thủ đoạn của đại ca! Nhớ năm đó, Vu gia – Lãng Châu đệ nhất gia tộc, bọn chúng dám xoi mói hoạt động của chúng ta, kết quả trong tộc hơn một nghìn ba trăm người bị đại ca trong vòng một đêm hóa thành xương khô, ngay cả phàm nhân cũng không ngoại lệ. Hôm nay đại ca đã đột phá Hóa Thần trung kỳ, chỉ cần hắn xuất mã nhất định sẽ đem kẻ láo toét đã phá hủy phân đà bản hội xé xác thành vạn đoạn!” Tráng hán mặt sẹo hai mắt hung quang lóe lên, bực tức nói.
“Việc này sợ là không có đơn giản như vậy. Ngươi còn không biết, hơn một tháng trước, Thạch đường chủ hộ tống đám Ảnh Miêu Tộc nữ tử thì một phát hắn và hơn hai mươi người đột nhiên mất tích, đến nay tung tích không rõ. Khả năng cả hai lần đều có mười phần liên qua. Ngươi xem, Thạch đường chủ cùng với ta và ngươi đều có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, hắn vậy mà ngay cả Nguyên Anh cũng không thể chạy thoát vậy đủ để thấy lai giả bất thiện rồi.” Trung niên áo lam trầm ngâm nói.
“Có việc này sao! Xem ra thực lực đối phương chỉ sợ là không thua kém đại ca. Không thể nói trước, xem ra lần này phải kinh động đến vị kia ở Thiên Quỷ Tông rồi.” Tráng hán mặt sẹo hít một hơi khí lạnh nói.
“Két” một tiếng.
Bên ngoài cửa đá huyết quang thu vào, tiếp theo từ hai bên mở ra, một nam tử áo trắng chậm rãi đi ra.
Người này nhìn xem chỉ khoảng ba mươi tuổi, dung mạo anh tuấn, mặt trắng không râu, làm cho người ta một loại cảm giác tao nhã.
“Cung nghênh đại ca xuất quan!” Trung niên áo lam cùng tráng hán mặt sẹo thấy thế, vội vàng quỳ lạy lên trên mặt đất.
“Ha ha, nhị vị huynh đệ, các ngươi thân là phó hội chủ của bản hội, không cần đa lễ, đứng lên mà nói.” Nam tử nho nhã chậm rãi đi tới trước mặt hai người, ha ha cười nói.
Hai gã liên tục cảm ơn, lúc này mới đứng lên.
“Đại ca, ta…” Trung niên áo lam tiến lên nửa bước, muốn nói cái gì đó.
“Phùng Tùng, ngươi ngày trước đưa tin, ta đã hiểu, nếu không cũng sẽ không sớm xuất quan. Thời gian không nhiều lắm, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì?” Nam tử nho nhã ngắt lời trung niên áo lam mà nói.
“Bẩm đại ca, ba ngày trước, phân đà ở Tùy Châu cũng cũng đều bị thủ đoạn làm cho hơn hai trăm người không một ai may mắn còn sống sót. Kết hợp sự tình Thạch đường chủ trước đây thì ta cùng lão Tam phỏng đoán, đối phương tối thiểu là có tu vi Hóa Thần trở lên, vả lại sở trường là sử dụng bảo vật hoặc công pháp Hỏa thuộc tính.” Phùng Tùng hơi lau cằm dưới, toát mồ hôi lạnh, nói ra.
“Chỉ là việc này? Hầu như không ai sống sót, vậy là, một ai đó đủ may mắn để sống sót rồi. Phùng Tùng, ngươi khi nào học được cách xảo ngôn vậy hả?” Nam tử nho nhã liếc nhìn Phùng Tùng, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không cười nói.
“Đại ca thứ tội! Hắn đang ở bên ngoài đại điện, ta liền sai người đưa hắn tới.” Phùng Tùng trong lòng căng thẳng, vội vàng nói.
Nam tử nho nhã không có phản đối, hắn vội vàng quay người hướng ngoài điện gọi một tiếng, mà lúc này kia quần áo sau lưng hắn, sớm đã ướt sũng mồ hôi lạnh rồi.
Không bao lâu sau, một thanh niên cơ bắp bước nhanh vào trong đại điện, nhìn thấy trong điện ba người, vội vàng quỳ xuống hành lễ nói:
“Bái kiến hội chủ cùng hai vị phó chủ!”
“Không cần giữ lễ tiết, đứng lên đi. Nói một chút coi, tình huống lúc đó thế nào.” Nam tử nho nhã ôn hòa cười cười nói.
“Bẩm… khởi bẩm hội chủ, ba ngày trước đêm khuya, bản đà bị đánh lén vào ban đêm, đối phương dung mạo… tiểu nhân… tiểu nhân không thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ là hắn thi triển thần thông hỏa diễm, trực tiếp đem trọn phân đà biến thành tro tàn… không người còn sống, Dư đà chủ cũng không may mắn thoát khỏi.” Thanh niên cơ bắp không dám đứng dậy, có chút cà lăm nói.
“Nếu như nói là không có người sống sót vậy ngươi là người ngoại lệ hay sao?” Nam tử nho nhã lại hỏi.
“Thuộc hạ có sự tình ra ngoài, sự việc xảy ra lúc thuộc hạ trở về nên mới may mắn tránh được một kiếp.” Thanh niên cơ bắp trong lòng còn sợ hãi nói.
“Còn có gì bỏ sót không?” Nam tử nho nhã lông mày cau lại.
“Không có… Không có…” Thanh niên cơ bắp thấy vậy, hơi khẩn trương lên.
Nam tử nho nhã vậy mà cười nhạt một tiếng, chợt một tay trảo về phía hư không, thanh niên thân thể bị xiết chặt, đỉnh đầu lập tức hiện ra những tia hắc quang như những con rắn hướng phía kia đầu hắn mà chui vào.
Thanh niên phát ra một tiếng thê lương kêu lên thảm thiết, thất khiếu chảy ra máu tươi, bất quá thanh âm rất nhanh liền thấp xuống, thân thể mềm liệt nằm trên mặt đất.
“Xem ra hắn trung thực.” Nam tử nho nhã thả tay xuống, nhẹ gật đầu, trên mặt hiện lên một tia suy nghĩ.
Phùng Tùng cùng tráng hán mặt sẹo từ lúc thanh niên đi vào, liền một mực cúi đầu, không dám phát ra lấy một cái thở mạnh.
Nhưng vào lúc này, “Oanh” một tiếng vang thật lớn đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, còn kèm theo tiếng kinh hô, toàn bộ đại điện lắc lư.
Nam tử nho nhã sắc mặt trầm xuống, thân hình đột nhiên hóa thành một đạo điện quang, hướng phía đại điện bên ngoài bay đi.
Phùng Tùng cùng tráng hán mặt sẹo cũng lập tức vội vàng đuổi theo.
Sơn cốc màu đỏ giờ phút này, thình lình bị một tầng mây dày đặc bao phủ, mà phía bên trên, xuất hiện ba tòa cự sơn màu đen dài trăm trượng, xung quanh hắc quang lượn lờ.
Huyết quang và hắc quang đan xen lẫn nhau, liên tục giằng co.
Trong cốc, vô số nhân ảnh bay ra, chừng hơn ngàn người tất cả nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung, sắc mặt lập tức đại biến.
“Oanh “
Lại một tòa cự sơn màu đen thình lình từ trên trời giáng xuống, lúc này đây màn sáng mặt ngoài huyết quang kịch liệt cuồn cuộn, sau đó rốt cuộc chống đỡ không nổi mà ầm ầm vỡ vụn.
Bốn cự sơn màu đen ù ù rơi xuống, đem phía dưới đại điện bên trong cái sơn cốc này mà hướng tới.
Tất cả mọi người lập tức tạo thành một mớ hỗn loạn, hướng phía bốn phương tám hướng mà né tránh.
Chỉ là cự sơn thế kinh người, những người này nhao nhao lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Nhưng vào lúc này, một bóng người xuất hiện tại trên không trung của đại điện, hắn chính là nam tử áo trắng nho nhã.
Hắn không nói hai lời liền giơ tay lên, phía trước hắn xuất hiện một cây huyết sắc đại phiên quay tít một vòng rồi tăng vọt lên, từ bên trong tạo ra một màng vòng ánh sáng màu đỏ bảo vệ, che chắn bốn tòa cự sơn đang ầm ầm lao tới.
Cả hai ầm ầm chạm vào nhau!
Huyết sắc đại phiên hào quang tỏa sáng, run rẩy không thôi, bất quá vẫn đem bốn tòa cự sơn giữ vững.
“Hội trưởng uy vũ!”
Phía dưới phát ra một tiếng hoan hô của đám đệ tử.
Bất quá không cho bọn họ phát ra tiếng hoan hô thứ hai, thì trên bầu trời bóng đen lóe lên, lại thêm một ngọn núi khổng lồ ầm ầm nện xuống.
Xoẹt một tiếng!
Huyết sắc hào quang bị năm tòa cự sơn áp bách, ầm ầm một tiếng, phía dưới huyết sắc đại phiên cũng bắt đầu vỡ ra. Năm tòa cự sơn này đã không còn vật ngăn cản liền rơi xuống với tốc độ kinh người!
Năm ngọn núi khổng lồ hầu như đã đem bầu trời sơn cốc toàn bộ chiếm cứ, trong cốc đen kịt một mảnh.
Nho nhã nam tử biến sắc, không chút do dự thân hình nhoáng lên một cái, ngay tại lúc năm ngọn núi rơi xuống đất hắn đã kịp thời bay ra ngoài.
Ầm ầm!
Năm ngọn núi ầm ầm rơi xuống đất, bụi mù dâng lên, mặt đất kịch liệt lắc lư, tiếng kêu thê lương thảm thiết liên tiếp vang lên cùng với tiếng nổ mạnh bao phủ.
Trên sơn cốc, một tia ánh sáng lóe lên, thân ảnh nam tử nho nhã hiển hiện ra, sắc mặt tái nhợt mà nhìn về một hướng cách đó không xa.
Chỗ đó trôi lơ lửng một chiếc Thanh ngọc phi chu, đứng bên trên là một già một trẻ, một lão đạo tuổi già mặc đạo bào xám trắng, một thiếu nữ dung mạo thanh lệ hai mắt linh động.
Đúng là Bạch Thạch đạo nhân cùng Liễu Nhạc Nhi.
“Hai vị cuối cùng đến từ phương nào?” Nam tử nho nhã hai mắt híp lại, chậm rãi mà hỏi.
“Đến để giết ngươi!” Liễu Nhạc Nhi thanh âm phát lạnh.
“Ồ, Vân Hồ tộc nhân? Ta đã nhớ, ngươi chính là tiểu yêu hồ năm đó may mắn chạy thoát. Không nghĩ tới mấy năm nay cũng đã đạt đến tu vi Kết Đan kỳ. Bất quá, lại nói tiếp Thanh Vân Khâu Vân Hồ nhất tộc da lông là tài liệu thượng đẳng pháp bảo phòng ngự, năm đó thực khiến Cổ mỗ kiếm được một khoản lớn đấy.” Nam tử nho nhã khẽ động, lập tức nhớ ra cái gì đó khẽ cười một tiếng nói.
“Cổ Nhân, ta giết ngươi!”
Liễu Nhạc Nhi vành mắt đỏ lên, mười ngón thon dài xoay tròn một hồi giống như đang biến hóa, ngân quang đột nhiên lóe lên, bay ra một hỏa cầu màu bạc, quay tít một vòng, liền biến thành Ngân sắc Hỏa Điểu nhỏ bằng lòng bàn tay, hướng phía nam tử nho nhã mà đánh tới.
Cổ Nhân trong lúc nói chuyện, sớm đã đem thần thức thả ra bên ngoài khu vực phạm vi mấy trăm dặm mà quét một lần, cũng không có phát hiện bất luận cái gì.
Hắn liền nhìn tới Ngân sắc Hỏa Điểu, hơi ngẩn ra, lập tức trong mắt hiện ra một tia cười nhạo:
“Nực cười, hai tiểu bối Kết Đan mà cũng dám cùng ta nói chuyện!”
Nói xong, hắn há miệng ra, phun ra một quả cầu màu đen, quay tít một vòng, đột nhiên hóa lớn thành quái thú màu đen cao trăm trượng.
Con thú này giống như sư tử hổ báo, tản mát khí tức cuồng bạo, bốn chân đạp mạnh Hư Không, hướng về phía Ngân sắc Hỏa Điểu.
Cả hai thể tích chênh lệch quá lớn, quả thực là cách biệt nhau một trời một vực.
Kết quả là ngân quang lóe lên, Ngân sắc Hỏa Điểu trong nháy mắt xuyên qua cơ thể quái thú màu đen này và tạo thành một lỗ thủng.
Quái thú màu đen thân thể cứng đờ, sau đó “Oanh” một tiếng, bạo liệt tan vỡ.
Cổ Nhân trừng to hai mắt, quả thực không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, bất quá cũng lập tức kịp phản ứng, không nói hai lời xoay người bỏ chạy, trên thân hào quang lập loè, toàn thân lập tức hiện lên khôi giáp màu đỏ bao bọc thân hắn chật như nêm cối.
Chỉ là Ngân sắc Hỏa Điểu tốc độ cực nhanh, hầu như trong nháy mắt liền đuổi theo hắn, lóe lên xuyên thủng thân thể của hắn, khôi giáp màu đỏ cũng không thể ngăn cản được.
“Không…”
Cổ Nhân chỉ tới kịp hô lên một tiếng “Không”, thân thể liền biến thành một quả cầu lửa, hừng hực thiêu đốt mọi thứ bao gồm pháp bảo và pháp khí trên người hắn rất nhanh đều đã biến thành tro tàn.
Ngân sắc Hỏa Điểu bay một vòng trên không trung rồi lại há miệng ra, hướng xuống phía dưới sơn cốc phun ra một mảnh ngân diễm.
Ngân diễm nhanh chóng mở rộng, biến thành một biển lửa màu bạc, bao trùm lên toàn bộ sơn cốc màu huyết hồng này.
Bị năm cự sơn trấn áp, trong cốc nhất thời nửa khắc không có ai khả năng chạy ra.
Giờ phút này Liễu Nhạc Nhi nhìn xuống phía dưới nơi biển lửa đang hừng hực cháy, nước mắt chảy ra.
“Phụ thân, mẫu thân, ca ca, tỷ tỷ… Nhạc Nhi hôm nay rốt cuộc cũng chính tay mình giết chết cừu nhân, tiêu diệt Huyết Đao Hội, báo thù cho các người rồi.” Nàng thì thào tự nói.
“Liễu đạo hữu, chúc mừng đại thù đã được báo!” Sau một lúc lâu, Bạch Thạch đạo nhân mới chắp tay nói ra.
“Việc này nhờ có Bạch Thạch đạo hữu những năm này làm hết thảy sự tình, ca ca nói, hắn sẽ nhớ kỹ đấy.” Liễu Nhạc Nhi lau nước mắt, hướng về phía Bạch Thạch đạo nhân vén áo thi lễ.
“Không dám, Hàn tiền bối phân phó, tại hạ tự nhiên là làm việc hết sức.” Bạch Thạch đạo nhân vội vàng nói.