Dịch giả: nila32
Hàn lão ma uy hiếp, điều tra Thiên Quỷ Tông
Thất tiểu thư cầu xin, kính hiến Giao Nguyên Châu.
(vuongtuphuong)
Từ lúc nam tử áo xám thình lình xuất hiện, liên thủ với thanh niên âm hiểm hai mặt giáp công Hàn Lập đến khi họ Hàn ra tay diệt sát cả hai trước sau không đến hai ba nhịp thở.
Hai gã Kết Đan mạnh mẽ vô bì lại vẫn lạc dễ dàng như vậy khiến cho tất cả mọi người chung quanh gồm cả người nhà họ Dư và đám người áo đen đều bị dọa đến trợn mắt há mồm.
Nhất là đạo bạch quang bay từ trong miệng Hàn Lập ra ban nãy, tới vô ảnh thoái vô tung. Chỉ trong chớp mắt đã diệt sát thanh niên tà đạo vốn đã tẩu thoát đến tận chân trời, cộng thêm hai chữ “Kiếm tu” không biết là ai thốt ra đã khiến đám người áo đen không dám nấn ná thêm nữa. Cả đám nháo nhào tế ra pháp khí, mưu đồ thoát khỏi Dư phủ.
Phải biết rằng, kiếm tu tại Linh Hoàn giới có thể dễ dàng nghiền chết tu sĩ cùng giai. Hơn nữa tốc độ phi kiếm cực nhanh, giết người trong vô hình. Lúc này mà còn không đi, về sau cũng đừng mơ tưởng thêm nữa.
Trong lúc nhất thời, bên trong khuôn viên nhà họ Dư, hào quang pháp khí nổi lên bốn phía. Hơn mười đạo phi toa đồng loạt phóng thẳng lên trời, bỏ chạy bốn phương tám hướng.
Hàn Lập không thèm liếc nhìn những kẻ bỏ trốn dù chỉ một cái mà khẽ nhướng mày quan sát thi thể của thanh niên âm hiểm, khuôn mặt như đang nghĩ ngợi gì đó.
Nhóm người Dư gia thấy vậy chỉ biết nhìn nhau, không ai dám lên tiếng quấy rầy. Về phần ba gã cung phụng càng không dám thở mạnh một cái.
Ngược lại, Bạch Thạch chân nhân sau một thoáng trộm nhìn Hàn Lập, chỉ do dự một chút rồi lập tức vung mạnh tay phải về phía đám người áo đen bỏ trốn.
Chỉ thấy ống áo của lão khẽ vụt lên, một sợi dây thừng màu vàng theo đó vút ra như độc xà sau đó cuộn lại giữa không trung rồi mới bay vụt trở về.
Một tiếng “Bành” vang lên.
Một gã tu sĩ cao gầy bị dây thừng trói nghiến như cái bánh chưng, rơi bịch xuống trước mặt Hàn Lập.
“Tha mạng… Xin tha mạng…” Tu sĩ áo đen té lăn ra đất nhưng vẫn bất chấp đau đớn mà lập tức cầu xin Hàn Lập tha thứ.
“Ngươi biết Thiên Quỷ Tông này sao?” Hàn Lập không để ý đến tu sĩ áo đen đang bò rạp dưới đất mà chỉ quay đầu hỏi Bạch Thạch chân nhân một câu.
“Thiên Quỷ Tông và Lãnh Diễm Tông đều là đại tông số một số hai tại Linh Hoàn giới.” Bạch Thạch chân nhân nhìn sang Thất tiểu thư một cái sau đó trả lời một cách cẩn thận.
“Lần này Thiên Quỷ Tông phái bao nhiêu người đến thành Minh Viễn?” Hàn Lập gật đầu, cúi đầu nhìn về phía nam tử áo đne.
“Khởi… Khởi bẩm tiền bối, theo ta được biết, chỉ có những người đã đến Dư phủ ban nãy.” Tu sĩ áo đen gắng gượng ngồi dậy, trả lời không chút ngưng nghỉ.
Nào ngờ chưa nói hết câu, gã đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh giống như rơi vào hầm băng.
Chỉ thấy ánh mắt thanh niên cao lớn trước mặt đột nhiên trở nên vô cùng băng lãnh. Đôi ngươi đen nhánh bất chợt trở nên vô cùng sâu rộng, tựa như hai vòng xoáy hun hút. Chỉ cần gã có can đảm tự cho là thông minh nói dối nửa câu, bản thân sẽ lập tức bị nuốt chửng.
Tuy cảm giác này chỉ là thoảng qua nhưng vẫn khiến lông tóc toàn thân tu sĩ áo đen dựng đứng. Y phục trên người cũng bị mồ hôi lạnh khiến cho ướt sũng.
“Tiền bối bớt giận, những điều tại hạ nói đều là sự thật! Vãn bối chỉ là đệ tử ngoại môn phụng mệnh đến phủ Tể tướng làm việc. Về việc trong thành còn nhân thủ khác của bổn tông hay không, ta thật sự không biết.” Tu sĩ hận không thể quỳ xuống dập đầu nhưng bị dây thừng trói buộc nên chỉ có thể cúi xuống thật sâu.
“Phụng mệnh hành sự! Là lệnh của hắn?” Hàn Lập chỉ về phía thi thể của thanh niên âm hiểm rồi hỏi.
“Đúng vậy, hắn… hắn tên là Tề Minh Hạo, là đệ tử nội môn của bổn tông. Thiên tư cực tốt, rất được coi trọng. Hắn còn có một thúc tổ đồng tộc là trưởng lão bổn tông. Có chỗ dựa như vậy nên bọn vãn bối thật sự không thể không nghe theo mệnh lệnh của hắn. Nếu sớm biết Dư phủ nhận được sự che chở của tiền bổi, dù cho vãn bối có một trăm cái mạng cũng không dám bước vào nơi đây nửa bước.” Tu sĩ áo đen gật đầu liên tục, tiếp tục cầu khẩn.
Thất tiểu thư chẳng biết từ lúc nào đã đi tới, hai mắt ửng đỏ: “Những điều Tề Minh Hạo nói lúc trước, đều là sự thât? Cha ta đã…”
“Sự tình Phong Đô, đệ tử ngoại môn không có tư cách tham dự nhưng theo ta được biệt, sự tình cụ thể cũng không sai biệt lắm.” Tu sĩ áo đen trả lời một cách e dè.
Dư Thất nghe vậy, hai mắt khép lại, đôi lệ theo đó nhanh chóng chảy xuống.
Phụ nữ và trẻ em nhà họ Dư cũng đau buồn khóc rống lên.
“Thiên Quỷ Tông các ngươi đã tiếp quản Phong Quốc, không chế hoàng thất, vì sao còn phải tận diệt Dư thị nhất tộc chúng ta?” Thất tiểu thư lần nữa mở mắt, vẻ mặt đau khổ.
“Đây là lệ cũ trong tông. Để hoàn toàn khống chế Phong Quốc, toàn bộ thần tử cùng hoàng thất có liên quan đến Lãnh Diễm Tông trước kia đều phải bị huyết tẩy. Dư gia cũng nằm trong danh sách này. Chư vị… chư vị chớ trách ta lắm miệng. Tề trưởng lão nổi tiếng là người bao che khuyết điểm. Lần này cháu trai bị giết, lão nhất định truy cứu đến cùng. Dù là đệ tử ngoại môn bọn ta cũng nhất định sẽ bị hành hạ đến chết.” Tu sĩ hắc y đột nhiên nghĩ đến gì đó, run giọng trả lời, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Người nhà họ Dư nghe gã nói vậy không khỏi kinh nghi. Ba vị cung phụng còn sống sót sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.
“Thất muội, nhiều lời với hắn làm gì, chúng ta cũng nên mau chóng rời đi thôi. Không phải muội còn có một vị sư phụ ở Lãnh Diễm Tông hay sao? Đến tìm sư phụ muội, nàng ấy nhất định sẽ thu dụng chúng ta.” Đường đường nhị thiếu gia của Dư phủ, lúc này nào còn bộ dáng thanh y đạo mạo, vọng tộc thế gia lúc trước. Nước mắt giàn giụa, mặt mày nhem nhuốc, giọng nói gần như nức nở.
Thất tiểu thư không để ý đến hắn mà chỉ khẽ nâng tay áo lau đi nước mắt sau đó tiến đến trước mặt ba người Hàn Lập, Liễu Nhạc Nhi và Bạch Thạch chân nhân, thi lễ rồi nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của ba vị.”
Hàn Lập không nói gì, bộ dáng vô cùng thản nhiên.
Bạch Thạch chân nhân cũng chỉ gật nhẹ đầu, không nói gì thêm.
“Thất tiểu thư…”
Liễu Nhạc Nhi vốn đã trải qua thảm cảnh thân tộc chết thảm, lúc này khó tránh khỏi có chút đồng cảm nên muốn lên tiếng an ủi vài câu nhưng lại không biết nói gì. Lời đang nói ra đành phải dừng lại.
Thất tiểu thư gật nhẹ với nàng một cái rồi khẽ cười mỉm…
Sau đó, nàng lại trở nên trầm mặc. Thần sắc bi thương chán nản dần được thu hồi, khuôn mặt theo đó trở nên cương nghị, dường như thoáng cái từ Thất tiểu thư trở lại thành Thất công tử.
Trong tay nàng lóe lên một thanh dao găm sáng loáng như tuyết, đúng là vũ khí bị Hàn Lập tước đi, không nói hai lời đâm vào ngực tu sĩ áo đen.
“Xin tha mạng…”
Theo tiếng kêu thảm vang lên, dao găm dài hơn thước đã ngập đến tận chuôi.
Tu sĩ áo đen nằm trong vũng máu, thân thể run rẩy vài cái sau đó không còn động đậy gì nữa.
Lúc này, Thất tiểu thư nhìn lại chừng hơn mười người còn sống sót, dứt khoát nói ra:
“Dư phủ gặp nạn đã là sự thật, dù có Lãnh Diễm Tông làm chỗ dựa cũng không thể khôi phục ngày một ngày hai. Phàm nhân có quan hệ với Dư gia, hãy theo ta đến Lãnh Diễm Tông. Những người còn lại, chốc nữa hãy vào trong phủ thy lấy tiền bạc rồi đi đi.”
Gia quyến nhà họ Dư lúc này đã bình tĩnh hơn, không còn nức nở nữa mà dần an tĩnh trở lại.
Hàn Lập thấy vậy, không khỏi nhìn kĩ cô gái này hơn một chút.
“Về phần chư vị cung phụng, hôm nay liều chết bảo vệ gia quyến Dư phủ, chính là đại ân bằng trời. Nếu chư vị muốn rời đi, có thể tùy ý lựa chọn vài món bảo vật trong phủ. Nhược bằng chư vị nguyện ý tiếp tục hộ tống bọn ta đến Lãnh Diễm Tông, ngày sau tất có thâm tạ.” Sau đó, Thất tiểu thư đưa mắt nhìn sang nhóm người thiếu phụ áo đen rồi nói.
Nghe vậy, bọn họ nhìn nhau, khuôn mặt lộ vẻ do dự, ánh mắt đều vô ý hữu ý nhìn sang hai người Hàn Lập và Bạch Thạch chân nhân.
Thất tiểu thư thấy thế cũng không khỏi nhìn sang Hàn Lập, nội tâm chợt cảm thấy giật mình. Sau khi suy nghĩ thật nhanh, nàng liền véo áo thi lễ rồi nói:
“Liễu đại ca, tuy rằng tiểu muội chưa biết lai lịch của thật sự của các hạ nhưng có thể khẳng định huynh là một tiền bối cao nhân chân chính. Bảo vật tầm thường chỉ sợ khó có thể lọt vào pháp nhãn của huynh. Ta nguyện ý dùng Giao Nguyên Châu gia truyền để làm thu lao, hy vọng các hạ có thể hộ tống bọn ta đến Lãnh Diễm Tông.” Thất tiểu thư nhìn thẳng về phía Hàn Lập, thành khẩn nói ra.
Giao Nguyên Châu!
Bạch Thạch nghe vậy không khỏi nhíu mày. Đáy mắt hiện ra một tia tham lam nhưng sau khi liếc nhìn Hàn Lập, ý nghĩa này lập tức tan thành mây khói.
“Thất muội, ngươi điên rồi sao? Giao Nguyên Châu sao có thể dùng để trao đổi?” Nhị thiếu gia nhà họ Dư nghe vậy không khỏi giật mình, vội vàng kêu lên.
“Nếu Dư phủ không còn, một viên Giao Nguyên Châu có nghĩa lý gì cơ chứ? Chỉ cần Liễu đại ca đáp ứng, tiểu muội lập tức mang bảo vật này tới, thế nào?” Thất tiểu thư không chút để ý mà vẫn nhìn thẳng về phía Hàn Lập rồi nói.