Dịch giả: KenSeki
Biên: nila32
“Từ giờ Bạch Thạch đạo hữu đã là người một nhà rồi. Về sau có cho thêm mười lá gan hắn cũng không dám ra tay với nàng nữa đâu.” Hàn Lập đứng dậy, vừa cười vừa nói, ánh mắt làm như vô tình liếc nhìn Bạch Thạch chân nhân.
Thân thể lão đạo theo đó run rẩy, liên tục gật đầu như gà mổ thóc, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa sau lưng.
Liễu Nhạc Nhi thấy vậy mới cảm thấy có chút buông lỏng
“Đi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Hàn Lập nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Liễu Nhạc Nhi, đi đến trước cánh cửa mật thất bên hòn non bộ sau đó nâng tay đặt lên cánh cửa đá.́
Đang lúc muốn mở cửa, động tác của hắn đột nhiên chậm lại, lông mày khẽ nhíu.
Liễu Nhạc Nhi cũng cảm thấy sự khác thường của Hàn Lập, ngẩng đầu nhìn hắn, nét mặt lộ vẻ khó hiểu.
“Thật trùng hợp!”
Hàn Lập ho hắc hắc một tiếng, không chần chừ nữa liền đẩy cửa đá rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Bên ngoài, bầu trời u ám, rõ ràng bây giờ đã là buổi tối, nhưng nhìn từ phía đảo nhỏ thì toàn bộ Dư phủ lúc này lại đang chìm trong ánh lửa ngút trời, lửa cháy sáng rực như ban ngày.
Những âm thanh la hét vang lên từ phía trước viện truyền đến làm lòng người khiếp sợ, ở chính giữa phủ còn truyền lại những tiếng nổ cực lớn.
Trong Dư phủ, khắp nơi đều có từng cột khói to bay lên, nhìn giống những con rồng khổng lồ màu xám đen đang bay thẳng lên nhập vào bầu trời đêm u ám.
Cho dù ba người bọn Hàn Lập đang đứng trên đảo nhỏ, cách khá xa Dư phủ, nhưng cũng cảm thấy rõ ràng mùi máu tanh dị thường ngập tràn trong không khí.
“Chuyện này là sao… đã có chuyện gì xảy ra?” Liễu Nhạc Nhi nhìn ánh lửa đang nổi lên bốn phía Dư phủ, mặt đầy vẻ khó tin, thốt lên.
“Bạch Thạch, ngươi có biết chuyện gì xảy ra ở đây không?” Hàn Lập hỏi một câu nhàn nhạt.
“Vãn bối cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có thể là kẻ thù của Dư gia tìm tới báo thù.” Bạch Thạch chân nhân chần chờ một chút rồi trả lời, nói xong lại cung kính nhìn Hàn Lập tựa như chờ hắn đưa ra quyết định.
Hàn Lập nhìn thoáng qua phía Liễu Nhạc Nhi ở bên cạnh, thấy cô bé này cũng đang chăm chú nhìn về phía bên kia bèn im lặng một lát rồi nói:
“Ta có thể tỉnh lại được thì cũng coi như là thiếu của vị Thất tiểu thư này một cái nhân tình, không thể cứ thế mà bỏ đi như vậy được, qua đó nhìn xem một chút.”
Dứt lời, ba người đi ra khỏi đạo quán, men theo một cây cầu đá xuống núi, rồi chạy tới phía trước Dư phủ.
Càng tới gần, phía trước càng truyền đến từng tiếng chém giết rõ ràng hơn. Khi ba người vừa bước qua một cái cổng vòm, thì trước mặt họ liền hiện ra một khung cảnh kinh khủng như ở địa ngục Tu La.
Phía bên trong tiểu viện phía sau cổng vòm là từng đống xác chết máu thịt bầy nhầy xếp chồng tầng tầng lớp lớp, phần lớn trong đó đều mang trang phục hộ vệ của Dư phủ, chỉ có một số ít là khoác lên người y phục dạ hành màu đen.
Ánh lửa chiếu sáng rõ trong sân, tại một góc hẻm nhỏ gần tiền viện, có một màn sáng mảnh hình nửa cánh cung đang được căng ra, ngăn chặn hơn mười tên áo đen ở bên ngoài.
Lúc này, từ chính giữa phía trên cao, một quả chùy lửa dài hình đinh ốc và to bằng cánh tay người lớn do mấy tên áo đen đang bắn ra, bay về phía trên cao cách màn sáng mấy trượng, sau đó đầu chùy chợt đổi hướng chúc xuống phía dưới, giống như một con rồng lửa đang nhanh chóng xoay tròn rồi lao về phía màng sáng phía dưới.
“Oanh”, một tiếng nổ lớn vang lên!
Cây chùy lửa hình đinh ốc nện xuống phía trên màn sáng, khiến màn sáng vốn còn chưa định thì lại lụi tắt đi, sau một tiếng nổ “Đùng”, thì vỡ vụn hoàn toàn.
“Giết!”
Một tiếng nói trầm thấp vang lên ngay sau đó.
Hơn mười tên áo đen lập tức vung đao, lao về phía con hẻm mà giết tới.
“Cứu người!”
Hàn Lập không hề ra tay, chỉ nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
Bạch Thạch chân nhân từ bên cạnh này lập tức sải bước vào trong viện, rồi đột nhiên há miệng phun ra một đoàn hắc quang.
Trên không trung lóe lên một tia hắc quang, một chuôi phi kiếm hình con rắn trong chớp mắt đã xuất hiện phía trên đỉnh đầu mấy tên áo đen kia.
Chỉ nghe có thấy một tiếng “Boong” sắc nhọn vang lên.
Thanh phi kiếm trên không trung bỗng chấn động, hơn mười đạo kiếm khí giống như những con rắn đen nhanh chóng bay ra từ trên thân kiếm sau đó chợt bắn thẳng xuống.
Trong sân, vô số âm thanh “Phốc phốc” không ngừng vang lên, xen lẫn từng tràng kêu khóc cùng tiếng rú thảm thiết hòa trong những tiếng nổ lớn.
Hơn mười tên áo đen, ngoại trừ một gã râu ngắn kịp thời phản ứng biến ra bên ngoài cách xa mấy trượng, những kẻ còn lại đều bị diệt sát.
“Là ai to gan?” Nam tử râu ngắn quát lên nghiêm nghị.
Bạch Thạch chân nhân cũng không thèm để ý,mà một ngón tay vung lên, phi kiếm đang lở lửng ở giữa không trung lập tức phóng xuống, đâm thẳng vào ngực đối phương.
Gã râu ngắn biến sắc, không kịp suy nghĩ nhiều mà vội vung tay áo lên. Một tấm khiên nhỏ màu xanh từ ống tay áo bay ra, chiếc tiểu bay lên xoay tròn rồi to dần, biến thành một cái khiên lớn che chắn ở trước người gã.
Đồng thời, những tên áo đen bên kia cũng đồng loạt giơ tay lên,”Hô” lên một tiếng, ngọn lửa trên thân chiếc chùy hình đinh ốc bỗng bùng lên dữ dội, rồi nhanh chóng hướng phía thanh phi kiếm màu đem mà đánh tới.
Một tiếng “Phanh” thật lớn vang lên!
Chỉ thấy trên không trung, những tia lửa đỏ bay khắp nơi, chiếc chùy lửa thì đã nổ thành năm bày miếng, hóa thành từng chùm lửa rơi xuống mặt đất.
Về phần chuôi phi kiếm màu đen thì hắc quang tiếp tục lóe lên,rồi trực tiếp đâm xuyên lồng ngực của tên nam tử râu ngắn, tấm khiên máu xanh trước người gã thì như một tờ giấy mỏng, không thể phát huy một chút ít tác dụng nào.
“Là tu sĩ Kết Đan…” Nam tử râu ngắn thốt lên một cách khó khăn, máu từ mũi miệng trào ra.
Bạch Thạch chân nhân phất tay thu hồi phi kiếm, khinh thường nói: “Chỉ là một gã Trúc Cơ mà dám đối đầu với bổn Đạo gia…”
Lão còn chưa nói hết, liền lập tức im miệng, có chút sợ hãi, vội vàng liếc trộm nhìn Hàn Lập đang đứng phía sau lưng.
Thế nhưng họ Hàn cũng không có phản ứng gì khác, chỉ mang theo Liễu Nhạc Nhi đi tới góc hẻo lánh trong cái sân nhỏ, ở đó đang có hai người đang ngồi co dúm, run rẩy.
Một trong hai người là một thanh niên mặc thanh sam đã nhuốm máu, tóc tai rối bù, mặc dù hắn có tu vi Trúc Cơ kỳ, nhưng giờ phút này thì khí tức đã rất yếu nhược, hiển nhiên đã kiệt lực sắp không trụ được nữa rồi.
Phía sau lưng người thanh niên này là một thiếu nữa mặc quần áo và trang sức kiểu của nha hoàn, trên thân cũng nhuốm máu, đang run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn lên.
“Tiểu Vũ tỷ tỷ phải không?” Liễu Nhạc Nhi sau khi nhìn rõ ràng khuôn mặt của người nha hoàn, đầu tiên thì sững sờ, nhưng ngay lập tức thử lên tiếng dò hỏi.
Thân thể cô gái kia cứng đờ, chậm chậm ló đầu ra từ phía sau người thanh niên nhìn Liễu Nhạc Nhi, rồi sau đó lập tức “Oa” khóc lên thành tiếng.
Liễu Nhạc Nhi vội vàng tiến lên, đỡ nàng đứng lên.
Người thanh niên kia sau giây lát chần chừ, cũng gắng gượng chống tay đứng dậy, khẩn thiết nói với Bạch Thạch chân nhân: “Chân nhân… Nhanh, nhanh đi cứu Thất tiểu thư mau.”
Bạch Thạch chân nhân nghe vậy thì cũng sững sờ, nhưng không có trả lời, mà lén nhìn về phía Hàn Lập.
“Thất tiểu thư đang ở nơi nào?” Hàn Lập nhàn nhạt hỏi lại.
Người thanh niên kia rõ ràng không biết Hàn Lập, nghe vậy thì sửng sốt một chút, nhưng vẫn đáp lời:
“Lúc ta cùng với Tiểu Vũ chạy đến đảo giữa hồ cầu viện, thì Thất tiểu thư và những người khác được vài tên cung phụng bảo hộ trong phủ, hiện đang ở phía bên kia. Nhưng mà địch nhân tấn công hung mãnh, chỉ sợ bọn họ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.”
“Ngươi ở đây chữa thương đi. Tiểu Vũ, ngươi quen thuộc địa hình Dư phủ nhất, đi phía trước dẫn đường đi.” Hàn Lập phân phó một cách hời hợt.
Tiểu Vũ được Liễu Nhạc Nhi an ủi thì đã ngừng khóc, ngước nhìn Hàn Lập với ánh mắt nghi ngờ.
Nàng không thể tưởng tượng được, người thanh niên vốn có vẻ đờ đẫn trước kia, hiện tại lại đột nhiên thành người chỉ đạo và ra lệnh cho tất cả.
Người thanh niên kia cũng cảm thấy có chút nghi ngờ và sợ hãi!
Lúc này hắn đã nhìn ra, trong mấy người này thì Hàn Lập mới là người cầm đầu, Bạch Thạch chân nhân thường ngày vốn cao cao tại thượng trong Dư phủ, giờ lại hoàn toàn như một gã Thiên Lôi đợi người ta chỉ đâu thì đánh đó.
“Hừ, được. Các ngươi đi theo ta.”
Tiểu Vũ gật gật đầu một cách vô thức, tinh thần đã ổn định lại, thì vội quay người chạy về hướng khu viện phía trước, ba người Hàn Lập cũng đi theo ngay sau.
Dư phủ bị tập kích đã qua một đoạn thời gian, toàn bộ bên trong phủ đệ và tiền viện khắp nơi đều ngổn ngang chất đầy thi thể xác chết, trong đó có võ sĩ hộ vệ, và cả nha hoàn, nô bộc. Rõ ràng những kẻ áo đen kia đã hạ quyết tâm tận diệt toàn bộ Dư phủ.
Cản tượng dọc đường khiến Liễu Nhạc Nhi không khỏi kinh hồn bạt vía. Tuy sớm nhận thức về việc Nhân tộc tàn nhẫn thích giết chóc nhưng khi thấy những cảnh này, nàng càng hiểu rõ hơn về chủng tộc này.
Trên đường đi ngoại trừ bên ngoài khắp nơi đều có xác chết, thì bọn Hàn Lập cũng gặp phải vài nhóm sát thủ áo đen, nhưng hầu như vừa gặp mặt thì đều bị Bạch Thạch chân nhân nhanh chóng ra tay giết sạch.
Thi thoảng cũng có gặp một vài tên tu sĩ chỉ huy, nhưng phần lớn cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ, căn bản không phải đối thủ của lão đạo.
Bốn người cứ như vậy chạy một mạnh từ phòng ngoài, qua hành lang, rồi đi thẳng tới chỗ trú ẩn của gia chủ.