Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 4 - Chương 226: Người chồng giấu mặt



Ngay sau tiếng hét ấy là giọng nói kích động của Sa Sa: “Tố Diệp! Chồng cậu đẹp trai quá đi. Nhưng mình nhìn quen quen, anh ấy làm nghề gì vậy?”

“Sa Sa…” Tố Diệp chợt cảm thấy hoảng loạn vô cớ, ngữ điệu cũng thấp hẳn xuống: “Mình làm gì có chồng. Cậu… Cậu chắc chắn mình không bị gã đàn ông lạ mặt nào đưa đi đấy chứ?” Dứt lời, cô cũng chẳng màng tới cơn đau đầu của mình, cầm điện thoại xông thẳng vào nhà vệ sinh, kéo cúc áo ngủ ra, nhìn vào trong gương xem xét kỹ một lúc. Không có dấu vết của mấy màn tình cảm.

Sa Sa khinh thường đáp: “Nói chuyện với cậu chán chả buồn chết! Chính người đó tự nhận là chồng cậu. Cậu lại ôm chặt người ta không chịu buông. Nếu là người đàn ông lạ mặt, bọn mình liệu có yên tâm giao cậu cho anh ấy không?”

Câu chuyện này sao lại quen tai thế nhỉ?

Tố Diệp kéo áo vào, rụt cổ ngồi thẳng lên bồn cầu. Cô lại uống say rồi ôm lấy một người đàn ông không buông? Ôi trời đất ạ! “Cậu còn nhớ tướng mạo của người đó không?” Tự nhận là chồng cô? Gã nào mà lại không có lương tâm như vậy?

“Đương nhiên rồi! Người đẹp trai như thế cả đời này mình cũng chẳng quên được. Suýt nữa mình còn tưởng đang gặp một nam thần…” Sa Sa lại bắt đầu phấn khích: “Anh ấy cao khoảng 1m86, 1m87 gì đó. Lông mày rậm, sống mũi cao, đường nét trên gương mặt rất rõ ràng. Dáng thì siêu chuẩn, vai cũng khá rộng, ăn mặc thì… khá đơn giản, áo sơ mi trắng và quần dài màu nâu đậm.”

Một cách miêu tả ngoại hình mơ hồ nhất nhưng lại khiến trái tim Tố Diệp thắt lại. Cả người cô cũng ngay lập tức đứng bật dậy, hô hấp gấp gáp. Bên tai, Sa Sa vẫn còn đang lải nhải: “Anh ấy rốt cuộc có phải chồng cậu không?”

Giọng nói của cô ấy lúc gần lúc xa, rồi hòa cùng với thanh âm quanh quẩn bên tai cô tối qua, ngữ điệu vừa như thỏa hiệp lại vừa như cưng chiều, làm trái tim cô rung nhẹ: Đừng khóc nữa, ngoan nào!

Con tim như tro nguội giờ lại bắt đầu đập những nhịp mãnh liệt.

Sa Sa thấy cô im lặng một lúc lâu, bèn tiếp tục “alô” thêm mấy tiếng mới kéo được lý trí của Tố Diệp quay về. Cô ấp úng, yếu ớt hỏi một câu: “Anh ấy… nói với các cậu thế nào?”

“Lúc đó mình cũng ngà ngà say rồi. Chỉ còn nhớ anh ấy định đưa cậu đi. Đương nhiên là bọn mình không chịu. Anh ấy bèn nói mình là chồng cậu, không phải phiền bọn mình đưa cậu về.” Sa Sa kể lại những ký ức vụn vặt còn sót lại trong đầu, rồi cười xấu xa: “Người ta gọi cậu là Diệp Diệp, thân thiết như thế, nhìn là biết quan hệ của người không đơn giản, còn phủ nhận cái gì nữa?”

Tố Diệp buông thõng tay, điện thoại rơi bộp xuống đất. Câu nói cuối cùng của Sa Sa là gì cô không còn nghe rõ nữa, đầu óc chỉ còn văng vẳng hai từ “Diệp Diệp”…

Chỉ có Niên Bách Ngạn mới gọi cô như thế!

Nhưng, anh chưa bao giờ nói dối là chồng cô trước mặt người ngoài. Với tính anh, mấy hành vi vượt quá bổn phận như vậy anh không bao giờ làm. Đừng nói là giả vờ nhận làm chồng cô, đến một chữ “yêu” anh cũng chưa bao giờ thốt ra.

Cô đờ đẫn quay về phòng ngủ, mở toang rèm cửa để nắng mai tràn vào phòng. Cả người cô chìm trong ánh nắng. Ký ức của buổi tối hôm qua chợt ùa về.

Hình như cô đã nhìn thấy gương mặt của Niên Bách Ngạn. Anh ôm cô nói: Xin lỗi em, anh tới muộn rồi.

Cô lại mơ hồ nhớ là mình được một cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy. Khi lên xe, dọc đường hình như cô đều khóc. Về tới khách sạn, cô nằm gọn trong một vòm ngực ấm áp. Ngón tay người đàn ông không ngừng nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Cuối cùng anh cúi xuống hôn lên môi cô.

Là anh sao?

Nếu là anh, giờ anh đang ở đâu?

Tố Diệp bắt đầu cảm thấy hoang mang, những ngón tay đặt trên cúc áo cũng run rẩy. Cô rất muốn thuyết phục bản thân đừng có hoang tưởng, nhưng không hiểu sao con tim không thể bình tĩnh được. Là anh hay không phải anh, câu hỏi chưa có lời giải đáp này có xoay tròn trong đầu cô.

Đúng lúc ấy, cô loáng thoáng nghe thấy có tiếng mở cửa phòng. Cô giật mình, chạy ra ngoài phòng khách. Niềm hy vọng ngập tràn sau khi nhìn thấy người đó lại hoàn toàn tan biến. Người quản gia tại phòng vốn định vào thay hoa tươi, không ngờ lại bắt gặp Tố Diệp đầu tóc bù xù chạy ra ngoài. Ông ta ngẩn người trong giây lát rồi lập tức lễ phép cúi người: “Quý khách dậy rồi ạ!”

Ngọn lửa nơi đáy mắt Tố Diệp tắt rụi. Cô gật đầu, quay người định đi về phòng ngủ, nhưng một tia sáng lại lóe lên trong đôi mắt. Cô nhanh chóng đi tới trước mặt người quản gia. Hành động đó lại một lần nữa khiến ông ta hết hồn. Cô không nói câu nào cứ thế kéo ông ta vào phòng ngủ, chỉ vào chiếc cốc ở đầu giường: “Nước là ông chuẩn bị phải không?”

Người quản gia lắc đầu.

“Điện thoại của tôi… À… Điện thoại…” Tố Diệp bỗng nhớ ra nó vẫn còn nằm trong nhà vệ sinh, chạy nhanh vào trong, cầm ra. Cô mặc kệ nó đã tắt máy, huơ huơ lên trước mặt người quản gia: “Có phải ông chuyển điện thoại của tôi sang chế độ rung không?”

Ông ta lại lắc đầu, nhìn cô với biểu cảm như kiểu “Có phải cô chưa tỉnh ngủ không?”.

Tố Diệp hoàn toàn hoảng loạn, cô giơ tay kéo tóc mình ra trước: “Vậy tóc của tôi thì sao?”

Tới lúc này thì người quản gia không thể không lên tiếng nữa. Ông ta nuốt nước bọt, do dự đáp: “Thưa cô Tố! Tóc của cô chẳng phải vẫn ở trên đầu cô đó sao?”

“Không phải!” Tố Diệp hét ầm lên với khí thế không thể chống đỡ: “Gội đầu! Có phải ông gội đầu giúp tôi không?”

Người quản gia liếm môi, dè dặt trả lời: “Chuyện đó… thưa cô Tố! Phạm vi phục vụ của chúng tôi không bao gồm công việc gội đầu cho khách…”

Tố Diệp bất ngờ ngã ngồi xuống sofa, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, đầu óc hỗn loạn, dạ dày cũng không thoải mái, giống như có một bàn tay đang ra sức vò nát nó vậy. Cô có một dự cảm, một dự cảm chính cô cũng không dám đối diện.

Người quản gia thật sự không hiểu nổi cô rốt cuộc bị làm sao, cũng không dám nói nhiều. Ông ta chỉ lặng lẽ đi sang một bên cắm hoa tươi vào bình. Tố Diệp vô thức nhìn bó hoa trong bình. Là hoa cúc trắng, thuần khiết mà xinh đẹp. Cô chợt nhớ lại một lần thảo luận chủ đề hoa cỏ với Niên Bách Ngạn.

Cô nói: Anh chưa bao giờ tặng hoa cho em cả.

Lúc đó anh đang mải vùi đầu vào đống tài liệu, nghe xong câu ấy bèn ngẩng lên, mỉm cười: Vậy em thích hoa gì?

Chẳng có thành ý gì cả, anh tự nghĩ đi.

Hoa hồng? Anh phỏng đoán.

Cô giận dữ lườm anh: Loài hoa tầm thường đó làm sao có thể lọt vào mắt bổn cô nương đây? Em không giống cô tình nhân đó của anh đâu đấy.

Gợi ý cho anh đi.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ: Một năm bốn mùa đều có hoa nhưng phải đúng mùa mới đẹp.

Anh nở nụ cười tươi rói, nhưng có một tia nắng ấm áp lọt vào: Được, anh biết rồi.

Đến tận bây giờ anh vẫn chưa từng tặng cho cô một bó hoa tươi nào cả.

“Tôi nghĩ chắc là chồng cô.” Người quản gia đột ngột nói một câu cắt đứt dòng hồi tưởng của Tố Diệp, đủ để khiến đôi tai cô chấn động.

Cô bàng hoàng nhìn ông ta, nhất thời đầu óc không kịp suy nghĩ gì nữa.

“Tối qua cô uống say, là chồng cô đã bế cô về phòng. Sau đó không thấy anh ấy đi ra nữa. Chắc là anh ấy chăm sóc cô.” Ông ta vừa dọn dẹp vừa nói.

“Chồng… tôi?”

Người quản gia gật đầu: “Trước đây tôi chỉ được nghe giọng nói của anh ấy, tối qua anh ấy vừa cất lời, tôi đã khẳng định ngay đó là chồng cô.”

Cổ họng Tố Diệp như mọc đầy gai nhọn, mỗi một lần thở là một lần đau đến ứa nước mắt. Nhưng cô không thể dập tắt được sự kích động trong lòng, vội đứng dậy, nắm chặt hai tay lại. Người quản gia đứng quay lưng lại nên không nhìn thấy sự xúc động của cô, tiếp tục nói: “Tôi thấy anh ấy rất quan tâm tới cô đấy. Cô vừa đổi tới phòng tổng thống, anh ấy đã gọi điện nói là chồng cô, dặn dò tôi thói quen ăn uống của cô. Mùi hương trong phòng này cũng do anh ấy sắp xếp, nói rằng cô không thích hương thơm quá nồng, cũng dễ mất ngủ.”

Ngón tay Tố Diệp bắt đầu run lên, rồi cả người cũng run bần bật. Cô có thể cảm nhận được mỗi một tế bào trong người mình đều đang thét gào, là một sự kích thích không thể nói thành lời.

“À, hai ngày nay hoa đổi sang cúc trắng cũng là do chồng cô dặn trước.” Người quản gia tươi cười, chỉ vào những bông cúc tinh khiết trên bàn: “Anh ấy có hỏi khách sạn mùa này còn hoa gì vẫn nở, sau khi nghe nói có cúc trắng đã đặt cho cô không ít.”

Niên Bách Ngạn!

Chính là anh!

Hô hấp của Tố Diệp như ngưng lại. Nước mắt làm ướt nhòe đôi mắt, khiến cô không còn nhìn rõ những bông cúc trước mặt mình. Người quản gia nhìn thấy tưởng cô đứng không vững, bèn chạy tới dìu cô. Cô đẩy ông ta ra, lẩm bẩm: “Tại sao ông không nói sớm với tôi những chuyện này?”

Ông ta sững sờ: “Cô… không hỏi mà.”

“Anh ấy đâu rồi?” Tố Diệp mất bình tĩnh.

“Dạ?”

“Người đàn ông tối hôm qua ấy! Người đàn ông đã dặn dò ông trong điện thoại ấy!” Tố Diệp càng nói càng lớn tiếng. Cô nắm chặt tay người quản gia khiến ông ta đau đớn. Sợ ông ta nghe không rõ, cô hỏi thẳng: “Chồng tôi đâu?”

Người quản gia há hốc miệng: “Tối qua tôi có nhìn thấy anh ấy. Nhưng hôm nay không thấy. Tại anh ấy dặn tôi vào dọn phòng muộn một chút để cô ngủ.”

Cô buông thõng tay xuống.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên. Cô xông ra khỏi phòng như chú gà chọi, mở cửa phòng ngay lập tức.

Cũng là gương mặt một người đàn ông, làn da rám nắng. Sau khi thấy cô, anh ta cười rạng rỡ, bất ngờ nói: “Anh vừa mới ấn chuông cửa là em đã ra mở ngay rồi, nôn nóng muốn gặp anh vậy sao?” Dứt lời anh ta lại nhíu mày, giơ tay chạm lên má cô: “Em khóc đấy à?”

Những giọt nước mắt ngưng đọng. Cô cũng định thần, một lúc lâu sau mới nói với vẻ khó tin: “Kỷ Đông Nham? Sao lại là anh?”

Kỷ Đông Nham không hiểu chuyện gì: “Là anh thì sao chứ?”

Tố Diệp lùi về sau một bước, nhưng nhạy bén phát hiện ra bên cạnh anh ta là một vali hành lý, dáng vẻ mệt mỏi, có lẽ vừa đặt chân tới Hồng Kông. Thế là cô lại túm chặt lấy anh ta: “Anh ấy đâu? Kỷ Đông Nham! Anh ấy đâu?”

Một câu không đầu không cuối nhưng Kỷ Đông Nham vẫn hiểu. Anh ta khẽ thở dài, lắc đầu cười: “Anh cứ tưởng mình đến sớm hơn anh ta một bước, thật không ngờ…”

Tim Tố Diệp nhảy vọt lên tận cổ.

“Anh vừa nhìn thấy anh ta xuống dưới nhà rồi.”

Vừa dứt lời, Tố Diệp đã bay ra khỏi phòng.

Kỷ Đông Nham nhìn theo cái bóng biến mất nơi cầu thang máy, ánh mắt dần ngập tràn bi thương: Tố Diệp à Tố Diệp! Em có biết vì nghe thấy sự cô đơn của em, anh không quản đường sá xa xôi tới đây. Nhưng trái tim của em lại bất chấp tất cả nhào về phía người đó…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.