Kỷ Đông Nham khoanh hai tay trước ngực, uể oải dựa sang một bên: “Xem ra đã tới đây ắt có việc rồi.”
“Tôi tìm anh đúng là có việc.” Tố Diệp hoàn toàn không úp mở.
Kỷ Đông Nham nhướng mày, nhìn cô rất lâu rồi ngáp mấy cái: “Có phiền anh đi tắm một lát không?”
“Cứ tự nhiên!”
Anh ta đi vào phòng tắm.
Tố Diệp bắt đầu ngắm gian phòng này. Diện tích không nhỏ, thiết kế bố cục hợp lý. Phòng ngủ, phòng sinh hoạt, phòng hội họp, phòng sách cá nhân đều được chia ra với diện tích phù hợp. Còn có một phòng tập thể thao độc lập. Đồ đạc của Kỷ Đông Nham xếp ngổn ngang khắp nơi, không khó nhận ra anh ta đã ở đây một thời gian khá dài. Cô quan sát đại khái một lượt. Khi đẩy cửa đi vào phòng ngủ của anh ta, thấy giường chiếu bừa bộn, chăn rơi xuống đất. Đầu giường còn để một chiếc ly đế cao đã cạn khô rượu vang, bên cạnh đó là mấy quyển tạp chí kinh tế.
Tận cùng của phòng ngủ còn một căn phòng nữa, đó là vị trí của phòng sách. Muốn vào phòng sách nhất định phải đi qua phòng ngủ, đây cũng là một thiết kế mang tính tư mật. Cửa phòng sách không khóa, thế nên dù chỉ đứng ngoài cửa phòng ngủ, Tố Diệp cũng có thể nhìn thấy thấp thoáng một góc thảm trải sàn của phòng sách. Không hiểu sao tim cô bỗng đập rất nhanh. Trong phòng sách, có lẽ sẽ để một số tài liệu mật chứ nhỉ?
Một nguồn sức mạnh bất thường nhanh chóng nảy sinh từ tận đáy lòng. Hai mắt Tố Diệp nhìn chằm chằm vào vị trí căn phòng sách ấy. Chỉ cần bước qua phòng ngủ, đi vào đó…
Sức mạnh ấy khiến cô bước về phía trước, chầm chậm đi vào phòng ngủ. Chiếc giày cao gót mũi nhọn nện lên nền bị thảm trải sàn hút hết tiếng động. Phòng ngủ ngập tràn hơi thở nam tính, mạnh mẽ, thuộc về Kỷ Đông Nham. Cuối cùng Tố Diệp cùng đi qua phòng ngủ, vào tới cửa phòng sách, cô thầm hít sâu rồi liều mình bước vào trong.
Phòng sách này cũng rất rộng, đằng sau là một góc thành phố Cape Town phồn hoa. Khách sạn này chiếm cứ một vị trí tuyệt nhất của Cape Town, được trời ưu đãi cho một độ cao và góc độ có thể thu hết cảnh đẹp của Cape Town vào tầm mắt. Chỉ có điều, hôm nay trời mưa tầm tã. Cơn mưa như trút nước ngoài cửa sổ đã làm mờ đi cảnh đẹp ấy. Thời tiết âm u cũng mang lại những tia sáng tối tăm, nhưng cũng đủ để Tố Diệp nhìn rõ được căn phòng này.
Thật hiếm có, phòng sách lại rất gọn gàng ngăn nắp.
Máy tính trên mặt bàn vẫn còn trong trạng thái đợi, đèn chỉ thị đã hạ xuống mức độ yếu nhất, bên cạnh đặt từng chồng tài liệu. Chắc chắn mấy hôm nay Kỷ Đông Nham đều ở đây xử lý công việc.
Tố Diệp giơ tay ra, khi ngón tay chạm tới những tập tài liệu đó bỗng rụt lại. Cô nắm chặt tay lại. Khi rút tay về, cô không cẩn thận chạm phải bàn phím máy tính, màn hình ngay lập tức sáng lên. Không hề có mật khẩu bảo vệ, ngay lập tức có thể nhìn thấy file chứa tài liệu.
Không khác gì chạm vào chiếc hộp Pandora*!
*Theo chỉ thị của Zeus, Hephaistos đã tạo ra người phụ nữ đầu tiên bằng đất sét, và đặt tên là Pandora. Khi Prometheus ăn cắp ngọn lửa từ trên thiên thần, Zeus để trả thù đã tặng Pandora cho anh em của Prometheus, Epimetheus. Mặc dù được người anh em Prometheus trước đó cảnh cáo không được nhận bất cứ món quà nào của thiên thần, vì nó sẽ mang đến đau khổ, nhưng trước sắc đẹp của Pandora, Epimetheus đã siêu lòng và nhận quà này. Zeus đã tặng Pandora một chiếc hộp làm quà cưới, và dặn dò là không vì bất cứ lý do gì được phép mở chiếc hộp này. Tuy nhiên sau ngày cưới vì tò mò Pandora đã mở nó ra. Tất cả những thói hư tật xấu đã lan ra. Thiên tai, bệnh tật, và chết chóc, những cái mà con người trước đó không biết tới đã tràn lan ra khắp thế giới. Chỉ có điều tốt lành duy nhất mà chiếc hộp này mang tới là niềm hy vọng. *Sau này trong truyện sẽ còn nhiều lần nhắc tới hộp Pandora, mình không chú thích lại nữa nhé ^^*
Cả người Tố Diệp cứng đờ, đứng trước máy tính, nhìn trân trân vào tên của những tài liệu đó. Có thể nhận ra chúng đều được phân loại theo thời gian, vì cô nhìn thấy ngay tài liệu đầu tiên. Tên của tài liệu rất lạ, được ghép thành bởi số và chữ cái, đằng sau còn có tên tiếng Anh, là tiêu đề của tài liệu ấy. Tố Diệp phân tích tỉ mỉ số và chữ trên tên tài liệu. Cô luôn cảm thấy đã nhìn thấy ở đâu đó, lập tức cố gắng lục lại những ký ức có liên quan. Não cô nhanh chóng dừng lại ở khung cảnh chiếc máy bay trực thăng Niên Bách Ngạn đưa cô bay tới mỏ kim cương.
Cô chợt nhớ ra, những chữ số này ám chỉ vĩ độ địa lý, mà vĩ độ này chính là của mỏ kim cương nằm tại Johannesburg. Cô đã từng nghe Niên Bách Ngạn nói qua về vĩ độ của mỏ kim cương.
Ánh mắt cô lại nhìn lên tài liệu. Nói vậy là, đây là những gì liên quan tới mỏ kim cương ở Johannesburg.
Tim cô gần như nhảy vọt lên tận cổ!
Hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp. Cô hơi nheo mắt lại, trong mắt chỉ còn cái tên đó đang nhảy nhót, khiến tim cô loạn nhịp. Ngón tay cô dần dần hướng về phía bàn phím. Con trỏ đặt trên file tài liệu, chỉ cần cô mở nó ra, chỉ cần cô đọc được nội dung bên trong, cho dù chỉ nhìn thấy con số trên đó thôi…
Vậy thì, Kỷ Đông Nham lần này chắc chắn sẽ thua Niên Bách Ngạn.
Ngón tay Tố Diệp siết chặt rồi buông lỏng, buông lỏng rồi lại siết chặt.
Ngoài cửa sổ, mây đen càng lúc càng thấp xuống, đen tối đến nỗi khiến người ta không sao thở được.
Mắt cô bỗng nhiên sáng lên, như ngôi sao lóe lên giữa tầng tầng mây mù, rọi chiếu một tia sáng kiên định. Ngón tay cô gõ xuống, tài liệu về khoáng sản đó cuối cùng cũng mở ra.
Những dòng chữ rõ ràng khiến cô càng thêm kích động. Cô đoán hoàn toàn chính xác, chính là tài liệu liên quan tới lần đấu thầu này!
Tố Diệp chỉ cảm thấy hô hấp rất khó khăn, hơi thở dường như không thể thoát ra khỏi mũi một cách bình thường. Cô chỉ còn nghe được những tiếng thình thịch không ngừng vang lên trong lồng ngực, khiến màng nhĩ chỉ toàn tạp âm. Không biết tại căn phòng này quá bí bách hay vì cô đang làm chuyện xấu cảm thấy chột dạ. Tóm lại cô bắt đầu rơi vào trạng thái thiếu khí, huyệt thái dương giật giật liên hồi.
Ngón tay bỗng khựng lại. Cô chỉ đọc cái tên của nó mà không xem tiếp nữa. Những mâu thuẫn không ngừng ăn mòn tâm trạng. Một mặt cô biết chỉ cần xem thêm một chút nữa thôi là có thể hoàn toàn giúp được Niên Bách Ngạn. Mặt khác cô cũng biết đây cấu thành tội phạm kinh tế, không những khiến Kỷ Đông Nham thảm bại trong lần đấu thầu này mà càng khiến bản thân cô cả đời sống trong day dứt.
Cô… rốt cuộc có nên dùng thủ đoạn bỉ ổi này để giúp Niên Bách Ngạn không?
Tố Diệp bất lực ngồi xuống ghế. Sau khi đè chặt lồng ngực, cô vẫn từ từ đóng tài liệu lại.
Cảm giác bàng hoàng bất an cùng căng thẳng cũng theo đó tan biến.
Ngay lập tức bên tai vang lên giọng nói chầm chậm của người đàn ông: “Đã mở ra rồi tại sao không xem tiếp?”
Tiếng nói đột ngột cất lên khiến Tố Diệp giật nảy mình. Cô quay phắt lại. Đúng lúc đó, một tia chớp xoẹt qua, soi rõ hình ảnh người đàn ông đứng bên cạnh cửa phòng sách.
Không biết Kỷ Đông Nham đã vào đây từ khi nào, vẫn lười biếng dựa vào cửa. Anh ta vừa tắm xong, nửa trên còn để trần. Những giọt nước men theo mái tóc ngắn nhỏ xuống xương quai xanh. Vài giọt còn đọng lại trên những múi cơ bắp chắc khỏe. Chiếc khăn tắm phía dưới đã đổi thành chiếc quần ở nhà rộng thùng thình, màu trắng thuần, trông lại càng toát lên vẻ uể oải.
Chỉ có điều ánh mắt anh ta nhìn về cô trầm đi một chút, đáy mắt như mặt hồ đầu đông kết một lớp băng mỏng, băng giá đi rất nhiều.
Tố Diệp chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt Kỷ Đông Nham lạnh lẽo đến thế. Cô nhanh chóng đè nén cảm giác căng thẳng ban nãy và sự ngượng ngập khi bị bắt tại trận. Cô không đứng dậy ngay, vẫn ngồi yên ở ghế, bình thản nhìn về phía anh ta: “So với việc mò mẫm một tập tài liệu, tôi hy vọng được biết đáp án từ chính anh hơn.”
Kỷ Đông Nham bật cười, đi về phía cô. Anh ta dừng lại trước mặt cô, giọng nói chế giễu vang lên trên đỉnh đầu: “Không hổ là người làm tâm lý, lúc này rồi mà vẫn có thể thản nhiên đến vậy.”
“Vừa rồi tôi hoàn toàn có thể xem hết, không bỏ sót một chữ nào.” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta. Nói vậy không phải để tự gỡ tội cho mình. Cô chỉ muốn nói với anh ta rằng, cô chắc chắn rất trân trọng tình bạn này.
“Vậy có phải anh nên cảm động vì mình vẫn còn một chút vị trí trong lòng em không?” Kỷ Đông Nham đi vòng ra sau lưng cô, đặt hai tay lên vai cô.
“Kỷ Đông Nham! Tôi biết vừa rồi suýt nữa tôi đã phạm sai lầm. Thật ra tôi chỉ muốn biết anh có định cạnh tranh với Niên Bách Ngạn không thôi.” Tố Diệp ngồi thẳng lưng. Qua lớp áo mỏng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nơi đầu ngón tay của người đàn ông, còn cả sự không vui và khiển trách anh ta giấu dưới nụ cười nhạt.
Bàn tay đặt trên vai cô đè xuống mỗi lúc một mạnh: “Nói cụ thể hơn đi!”
“Ba trăm triệu!” Màn hình máy tính tối đi một chút. Cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông sau lưng, thẳng thắn nói: “Hôm đó ra biển, tôi đã nghe thấy anh yêu cầu đối phương chuyển khoản ba trăm triệu.”
Kỷ Đông Nham cười: “Anh chưa từng biết hóa ra em lại là một người giỏi các thứ tiếng đấy.”
“Kỷ Đông Nham! Mỏ kim cương dù có giữ bí mật về giá cũng không thể thấp hơn một tỷ. Đây là cái giá ước tính lúc đó Henry đưa ra. Tôi rất muốn biết, một tỷ này có bao gồm cái giá cho việc anh thông đồng với Henry không? Nếu không có liên quan gì tới anh, vậy thì một mỏ kim cương lớn đến vậy, tại sao anh chỉ chuẩn bị có ba trăm triệu?”
“Anh cũng rất muốn biết.” Thanh âm của Kỷ Đông Nham trên đỉnh đầu theo động tác cơ thể anh ta cũng từ từ thấp xuống. Bàn tay đặt trên vai cô cũng trượt dần xuống dưới cánh tay, cuối cùng hoàn toàn khóa chặt cô trong lòng mình. Anh ta đan tay vào tay cô, khẽ nghiêng mặt, bờ môi mỏng cách mặt cô chỉ trong gang tấc: “Rốt cuộc Niên Bách Ngạn có điểm nào tốt, tại sao em không thể hết lòng yêu anh như vậy?”
“Trong lòng tôi, anh và Niên Bách Ngạn quan trọng như nhau.” Tố Diệp vẫn thẳng người, không hề ngọ ngoạy, cũng không hề phẫn nộ: “Anh là bạn của tôi, thế nên tôi không mong anh bị tổn thương. Tôi biết ân oán giữa anh và Niên Bách Ngạn không phải một sớm một chiều có thể giải quyết. Nhưng tôi tin rằng trong những thời khắc quan trọng nhất người hai người quan tâm nhất vẫn là đối phương, thế nên nhất định phải một mất một còn sao?”
Kỷ Đông Nham chỉ im lặng nhìn cô không chớp mắt.
“Niên Bách Ngạn không biết chuyện ba trăm triệu, tôi cũng chưa hề nhắc với anh ấy.” Tố Diệp quay mặt lại nhìn anh ta: “Vì tôi muốn nghe chính anh nói một câu thật lòng!”
Kỷ Đông Nham khẽ nhếch môi: “Muốn nghe lời thật lòng phải không?”
Ánh mắt Tố Diệp vẫn kiên định.
Nụ cười bên môi Kỷ Đông Nham mỗi lúc một lớn, rồi bất ngờ áp mặt xuống, bịt kín miệng cô lại một cách chuẩn xác.
Tố Diệp không ngờ anh ta lại làm vậy, hai mắt cô trợn trừng, bắt đầu vùng vẫy. Nhưng Kỷ Đông Nham trở nên rất mạnh mẽ, bế thẳng cô từ trên ghế lên, sải bước đi ra khỏi phòng sách, vứt cô lên giường. Cơ thể tráng kiện đè xuống không một chút nể tình.
“Kỷ Đông Nham…”
Lời vừa thốt ra lại bị Kỷ Đông Nham nuốt gọn. Anh ta nhân cơ hội ấy cạy hai hàm răng của cô ra, bá đạo tìm kiếm hương thơm ngọt ngào trong khoang miệng, giữ chặt đôi tay đang không ngừng đánh vào ngực anh ta lên đỉnh đầu, giữ chặt cơ thể đang không ngừng vặn vẹo của cô. Nụ hôn càng lúc càng trở nên mạnh bạo.
Tố Diệp chỉ cảm thấy lồng ngực mình sắp bị anh ta đè chặt. Trong miệng ngoài hơi thở của anh ta còn có mùi nước cạo râu thanh mát. Lưỡi của anh ta quấn lấy đầu lưỡi cô, gần như kéo căng nó ra, đau buốt. Có một khoảnh khắc cô tưởng rằng anh ta định nuốt cả nó. Cô cố gắng rút tay ra nhưng phí công vô ích, chỉ có thể ngẩng mặt đón lấy nụ hôn cường bạo, nồng nhiệt của người đàn ông.