Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 4 - Chương 187: Vậy thì làm bà chủ



Trong cửa hàng vẫn còn những người khách khác, họ đều bị đôi tình nhân ngọt ngào này thu hút, lần lượt đưa mắt nhìn chăm chú. Niên Bách Ngạn dường như cũng không sợ ánh mắt của những người khác, nụ cười tràn đầy gương mặt anh.

Trải qua khoảng thời gian “tự làm khổ nhau” vừa rồi, bầu không khí im ắng từ đầu tới giờ cũng biến mất một cách kỳ lạ. Thấy đầu mày anh dãn ra, Tố Diệp mới hoàn toàn yên tâm, mím môi hỏi: “Viên kim cương đó thật sự quan trọng vậy sao?”

Niên Bách Ngạn hiểu cô lấy ớt xanh ra chọc anh là muốn xoa dịu bầu không khí. Anh bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng, giơ tay về phía cô: “Lại đây!”

Tố Diệp bèn cầm đĩa lên, đứng dậy, vòng tới ngồi xuống bên cạnh anh. Như vậy, hơi thở của hai người lại hòa làm một.

“Em còn nhớ phường thêu Tô Châu ở trấn Thiên Đăng khi đó không?” Niên Bách Ngạn vừa nói vừa gắp đồ ăn vào đĩa của cô.

Đương nhiên là cô nhớ, nhất là cây hoa quỳnh trong sân nhà đó. Hôm đó cô được anh đưa tới phường thêu ấy. Khi gió nhẹ thổi qua, có cánh hoa quỳnh rớt xuống mái tóc và cổ áo anh, khiến anh đang bàn công việc cũng trở nên rất khác lạ. Cảnh tượng đó cô mãi mãi không bao giờ quên.

“Đồ thêu và viên kim cương này có liên quan tới nhau sao?”

Niên Bách Ngạn là người làm về kim cương, thế nên có đánh chết cô cũng không tin anh sẽ chuyển ngành sang đồ thêu thùa.

“Trong tay Xương Đồ là viên kim cương hiếm có trên đời, anh đã có ý định mua lại nó từ rất lâu rồi.” Niên Bách Ngạn gật đầu: “Văn hóa thêu thùa của Trung Quốc bác đại tinh thâm, trong đó kỹ thuật thêu Hàng Châu càng tinh xảo và tuyệt đẹp. Thế nên anh luôn có suy nghĩ kết hợp văn hóa truyền thống nhất của Trung Quốc và kim cương lại làm một, trong công nghệ thiết kệ và khảm nạm phối hợp vào văn hóa thêu Hàng Châu. Như vậy, Tinh Thạch sẽ là người đi đầu.”

Tố Diệp luôn tin rằng anh là một người đàn ông có nhiều suy nghĩ. Khi ở trong phường thêu cô cũng đã đoán trước đây sẽ là một sáng tạo mới của anh. Nhưng khi được nghe chính anh nói những lời này vẫn cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết. Nhìn nét mặt anh, tình yêu trong lòng cô càng trở nên sâu sắc và thuần khiết.

“Lẽ nào nhất định phải là viên kim cương đó sao?” Tố Diệp hỏi khúc mắc trong lòng.

Niên Bách Ngạn lại cho cô một câu trả lời chắc chắn: “Đúng vậy! Với tư cách là trang sức chính trong bộ sưu tập, nhất định phải là nó mới được.”

Tố Diệp sững sờ.

“Đừng quên chúng ta nắm trong tay kỹ thuật cắt mài bằng ngọn lửa xanh lam tiên tiến nhất. Kim cương xanh ngọc kết hợp với kỹ thuật này là không chê vào đâu được, chỉ có như vậy nó mới có thể trở thành viên kim cương hoàn hảo nhất.”

Tố Diệp hiểu rồi. Cô đã từng được nhìn kỹ thuật cắt mài “lửa xanh” của Tinh Thạch. Khi kỹ thuật này còn chưa ra đời, kỹ thuật cắt mài 71 thiết diện với mười tâm và mười mũi đã trở thành biểu tượng tinh xảo của kim cương. Những viên kim cương ấy mạnh gấp 1.2 lần những viên cắt tám góc tám mũi, vì độ khó của kỹ thuật tốn nhiều thời gian nên càng đắt đỏ. Thế nhưng, kỹ thuật này nhanh chóng bị “lửa xanh” đánh bại. Kỹ thuật cắt mài mới nhất ấy đã nâng kim cương lên thành 89 thiết diện, hoàn toàn phát huy được màu sắc của kim cương. Bất luận nhìn từ góc độ nào nó cũng tỏa ra ánh sáng xanh lam lấp lánh rực rỡ. Nếu áp dụng “lửa xanh” với viên kim cương của Xương Đồ, có thể nhận thấy giá trị sẽ cao đến nhường nào. Đó là còn chưa kể tới nó sẽ là một trang sức chính được hòa nhập cùng văn hóa thêu thùa truyền thống.

“Nhưng cuối cùng anh vẫn không giành được nó, không phải sao?”

Niên Bách Ngạn chau mày như đang suy nghĩ chuyện gì.

Tố Diệp cũng chìm vào suy tư. Qua những phân tích vừa rồi, cô thật sự cảm thấy viên kim cương ấy rơi vào tay anh là điều hợp lý nhất. Có rất nhiều người có ý đồ với nó, nhưng không ai có thể đưa giá trị của nó lên tới cực điểm như Niên Bách Ngạn. Cô tin rằng viên kim cương này một khi được đưa ra thị trường đúng như suy nghĩ của anh, sẽ có sức ảnh hưởng rất lớn. Vì đúng như những gì anh nói, Tinh Thạch nắm được một kỹ thuật mà các công ty kim cương khác không có – “lửa xanh”.

Kỹ thuật ấy, theo cô được biết ngay cả Kỷ Đông Nham cũng chưa nắm được.

“Ở trong cửa hàng, tại sao Xương Đồ lại chỉ tay vào em?” Cô vẫn không nén nổi tò mò.

Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn cô, có những tia sáng yếu ớt vọt ra khỏi đáy mắt. Anh trả lời rất nhanh: “Không có gì! Ông ta chỉ cảm thấy anh đã có người đẹp bên cạnh rồi, bảo anh đừng có ngấp nghé viên kim cương đó nữa.”

Tố Diệp chớp mắt mấy cái, rồi hiểu ra: “Ông ta dùng hai từ đó để hình dung anh sao? Anh định trả giá hời nên ông ấy mới tức giận sao?”

“Không! Anh tin cái giá anh đưa ra vượt xa những người khác.”

Thế thì lại càng kỳ lạ. Rốt cuộc vì nguyên nhân gì Xương Đồ không chịu bán viên kim cương ấy?

Tố Diệp không sao hiểu nổi.

Niên Bách Ngạn dường như nhìn thấu sự nghi hoặc của cô, cười đáp: “Chúng ta không thể làm khó người ta, đúng không?”

Câu nói của anh khiến cô trêu chọc: “Hiếm có thật! Em còn tưởng anh là kiểu người muốn đạt được thì phải bất chấp thủ đoạn cơ đấy.”

“Con người phải biết tiến biết lùi mới đi xa được.” Niên Bách Ngạn nhướng mày, sát lại gần cô: “Xem ra, hình tượng gian thương của anh không thể xóa bỏ trong lòng em được rồi.”

“Anh tốt với em một chút là được rồi.” Tố Diệp cắn dĩa, cười quỷ quyệt.

Niên Bách Ngạn giơ tay ôm cô: “Anh như vậy còn chưa tốt à?”

“Ngày thường anh toàn dạy dỗ em như dạy học sinh ấy, thế mà gọi là tốt à?” Cô trả đũa.

Niên Bách Ngạn suy nghĩ, nhíu mày có vẻ rất nghiêm túc: “Cùng lắm thì sau này anh sẽ quản em như quản con.”

“Ai để anh quản chứ?” Tố Diệp khẽ đánh vào người anh.

Niên Bách Ngạn bật cười.

Thấy anh cười, tâm trạng cô cũng thoải mái hơn. Cô dựa vào lòng anh: “Anh yêu! Anh phải biết rõ em giỏi nịnh lắm đấy. Em thích anh nhưng càng thích tiền của anh hơn.”

“Xem ra để duy trì tình yêu của em, anh không thể không có tiền.”

“Đương nhiên rồi! Vật chất quyết định kiến trúc thượng tầng, không có bánh mỳ để ăn lấy đâu ra thề non hẹn biển?” Tố Diệp ngẩng đầu cười với anh, những ngón tay mảnh khảnh vuốt nhè nhẹ chiếc cằm sạch sẽ của anh: “Làm thế nào để biểu đạt tình yêu với một người con gái? Anh Niên à! Anh phải chịu chi một chút mới được.”

Niên Bách Ngạn ôm chặt cô, mặc cho cô huyên thuyên, lém lỉnh. Cuối cùng, anh nói một câu như đùa như thật: “Thế anh để em làm bà chủ gia đình, được không?”

Nụ cười trên môi Tố Diệp khựng lại, một giây sau cô hiểu ra ý của anh, gò má bắt đầu đỏ bừng lên, hắng giọng nói: “Anh nói linh tinh cái gì thế!” Dứt lời bèn bê đĩa trở về chỗ của mình.

Niên Bách Ngạn không nói gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn cô.

Cái nhìn ấy càng khiến Tố Diệp xấu hổ, tim đập thình thịch. Cô cầm dĩa lên, xiên bừa một miếng thịt bò bỏ vào miệng. Chẳng biết thịt bò có vị gì nữa, trong đầu cô chỉ còn lại câu nói như đang đùa giỡn của Niên Bách Ngạn…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.